Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 484



Chương 484

 

Trong nháy mắt ông cụ Ngô thu lại ánh mắt của mình, nhìn nghiêm túc giống như bình thường, trừ cái đó ra thì không có gì khác nhau.

 

Bây giờ vẫn chưa phải lúc chất vấn, hơn hai mươi năm qua của Ngô Thành Nam, được ông ta dẫn dắt, ở nhà họ Ngô có không ít người ủng hộ, ông ta phải nhân cơ hội trước khi anh ta bị vạch trần lặng lẽ xử lý những người này.

 

Anh ta làm mình quá thất vọng, hơn nữa không có lương tâm, nói dối quá mức thành thạo, một chút do dự quanh co cũng không có, có thể thấy được đã sâu tận trong xương tủy, không còn thuốc chữa nữa Tồi.

 

Nhưng mà dù sao đây cũng là đứa trẻ mình một tay nuôi lớn, ông cụ gục đầu xuống, vẻ mặt có chút phức tạp và do dự.

 

Mặc dù không thể để Ngô Thành Nam kế thừa công ty, nhưng ông ta sẽ để lại cho anh ta đầy đủ tài sản, nếu như anh ta có thể học hỏi một chút ở nhà họ Ngô, anh ta có thể dùng mớ tài sản này đủ để nuôi sống bản thân, thậm chí anh ta có thể sống đầy đủ như trong trước đây.

 

Sau khi ông cụ suy nghĩ kỹ càng, chống nạng đứng lên, Ngô Thành Nam cũng vội vàng đứng lên theo, muốn dìu ông ta, lần này ông cụ không từ chối.

 

Trước khi chưa vạch trần, ông ta không thể biểu hiện quá mức khác thường, để Ngô Thành Nam sinh lòng nghỉ ngờ.

 

Quả nhiên Ngô Thành Nam nhìn thấy ông ta không từ chối, trên mặt tuôn ra vẻ mừng rỡ, cho là một phen khóc lóc kể lể vừa nãy của mình quả nhiên là có ích, ông cụ trở về dáng vẻ trước kia.

 

“Dìu ông đến phòng sách đi, ông phải xử lý một số chuyện” Giọng nói của ông cụ nhàn nhạt.

 

Ngô Thành Nam mừng rỡ gật đầu, dìu ông cụ đến cửa phòng sách, khi đang chờ đi vào trong, ông cụ dừng bước lại, nhìn Ngô Thành Nam cao hơn mình một cái đầu, sờ lên đầu anh ta, vỗ vỗ trên bả vai anh ta.

 

“Đã nhiều năm như vậy rồi, cháu cũng lớn thành đứa trẻ to xác, cao hơn ông rất nhiều.”

 

Ngô Thành Nam bị ông ta nhìn trong lòng nảy thình thịch, nhưng nghe những lời ông ta nói, trong lòng dâng lên một chút hy vọng, ông cụ nói những câu này, chắc không phải muốn chính thức giao tài sản của nhà họ Ngô cho anh ta tiếp nhận đấy chứ.

 

Trong mắt anh ta hiện lên kích động và tham lam, bị ông cụ nhìn rõ trong mắt.

 

Trước kia ông cụ cũng từng nhìn thấy trong ánh ta của anh ta có tâm trạng như vậy, nhưng là bởi vì lúc đó không nghỉ ngờ thân phận của anh ta, chỉ cảm thấy anh ta muốn mau chóng trưởng thành, tiếp nhận công ty, nhưng bây giờ nhìn thấy, trong lòng lại có chút chán ghét.

 

Đây mới là tham lam thật sự, anh ta đang ngấp nghé tài sản không thuộc về anh ta.

 

“Ông nội, bất kể cháu trở nên cao lớn thế nào, cháu cũng chỉ là cháu trai của ông, sẽ luôn hiếu thảo với ông, tôn trọng ông” Ngô Thành Nam làm ra vẻ ánh mắt chứa đầy yêu mến.

 

Ông cụ Ngô khẽ gật đầu: “Ừ, cháu nhớ kỹ lời cháu nói hôm nay”

 

Ngô Thành Nam sững sờ, luôn cảm thấy câu này là lạ.

 

Không đợi anh ta suy nghĩ kỹ, ông cụ tiếp tục nói: “Thời gian không còn sớm nữa, cháu mau đến công ty đi”

 

Sau khi Ngô Thành Nam đi khỏi, ông cụ bảo thư ký vào phòng sách của mình.

 

Thư ký vừa vào cửa, đã nhìn thấy vẻ mặt ông cụ nghiêm túc ngồi sau bàn đọc sách, thần kinh cũng đi theo đó mà căng thẳng lên: “Ông chủ, ngài tìm tôi có chuyện gì?”

 

Ông cụ Ngô nhìn ông ta, ánh mắt nhàn nhạt: “Ông đi theo tôi cũng gần ba mươi năm rồi đúng không”

 

Thư ký gật đầu: “Nói cho đúng là 34 năm, từ khi chưa đến hai mươi tuổi tôi đã đi theo bên cạnh ngài, lúc đó tôi không còn đường có thể đi, là ngài cho tôi cơ hội, để tôi trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, cả một đời của tôi cũng sẽ không quên đại ân đại đức của ngài”

 

Ông cụ Ngô gật gật đầu: “Vậy tôi có thể tin tưởng ông không?”

 

Thư ký nghe xong thì biết ông ta muốn giao cho mình làm chuyện rất quan trọng, khuôn mặt căng cứng, trịnh trọng nhẹ gật đầu: “Ngài yên tâm, cái mạng này của tôi đều là của ngài, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phản bội với ngài, nếu như ngài không yên lòng, tôi có thể giao đứa con độc nhất của tôi cho ngài trông giữ”

 

Ông ta chỉ có một đứa con, đứa con này là cả tính mạng của ông ta, có thể giao con của mình cho ông cụ làm con tin, đã có thể chứng minh lòng trung thành của ông ta.

 

Ông cụ hài lòng khẽ gật đầu, mới lấy ra một cái túi nhỏ trong suốt, bứt một sợi tóc trên đầu mình, rồi bỏ vào trong cái túi.