Cô Vợ Hờ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 25: Mặt dày liêm sỉ



"Ưmmmmm"...

Khả Di cảm giác như có ai đó đang chạm nhẹ vào mình, trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, giọng nói nhỏ nhẹ cũng hiện lên sự mệt mỏi.

"Dậy rồi sao?", Phúc Nguyên cười nhẹ, nụ cười ấm áp đó có lẽ đủ sức mạnh để làm xua tan đi mệt mỏi của người đối diện.

"Em ngủ lâu rồi sao?", Khả Di đưa hai tay xoa xoa thái dương.

"Cũng không lâu lắm, cũng đủ làm nguội cả tô mì nóng hổi thôi mà!", Phúc Nguyên bật cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai của Khả Di.

"Anh đi hâm lại đã, em đi rửa mặt đi rồi vào ăn, nước ke chảy ra hết rồi." Phúc nguyên nói xong liền ôm hai tô mì vụt đi nhanh vì anh biết mỗi lần anh chọc Khả Di, cô gái này sẽ bay đến mà nhéo anh. Phải, anh luôn nhớ từng hành động cử chỉ của Khả Di, đến tận bây giờ anh vẫn luôn khắc sâu điều đó dù cho cô có đối xử với anh như thế nào.

"Anh...", quả như Phúc Nguyên dự đoán, Khả Di bật đứng dậy định chạy đến chỗ anh, hai ngón tay đã sẵn sàng hành động nhưng anh lại biến mất quá nhanh làm cô không thể động thủ. Rồi Khả Di cười nhẹ, cũng may có anh đó Phúc Nguyên, lâu rồi em không được quay lại em của thời con gái khi xưa lúc còn tính nết trẻ con hễ giận là lại nhéo người khác.

Một lúc sau Phúc Nguyên trở lại, nhanh chóng đặt hai tô mì lên bàn khác đối diện bàn làm việc của Khả Di đồng thời đứng trước mặt cô, xoè bàn tay to ra với giọng nghiêm chỉnh:

"Hai mươi ngàn, thưa cô."

"Anh là nhân viên giao hàng à? Ngồi xuống ăn đi cho nóng!"

Khả Di mặc kệ, cứ thế kéo tay Phúc Nguyên ngồi xuống, đẩy tô mì qua trước mặt anh. Cô biết chứ, anh vì cô mà chạy đôn chạy đáo nãy giờ, hết mua đồ ăn lại đi hâm nóng, còn đợi cô hồi lâu khi cô đang ngủ. Cô là vì không muốn anh vì cô làm quá nhiều vì cô biết cô không thể nào trả hết ân tình này của anh được.

"Ngày mai em họp cổ đông à? Anh thấy em đọc hồ sơ rất chăm chú.", Phúc Nguyên vừa húp nước lèo vừa hỏi Khả Di.

"Không, ngày mai em có hẹn với khách hàng-tập đoàn đã đồng ý cho Nhất Phát thực hiện dự án lớn này đó. Cả công ty hôm nay triển khai rất nhanh để ngày mai có kế hoạch để thuyết trình với họ."

Trang Chủ

Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 27: Yêu Cầu Từ Khách Hàng

VỢ HỜ YÊU CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÂN

Chương 27: Yêu Cầu Từ Khách Hàng

HThienDu

09/03/2021

Trước Sau

"Ưmmmmm"...

Khả Di cảm giác như có ai đó đang chạm nhẹ vào mình, trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, giọng nói nhỏ nhẹ cũng hiện lên sự mệt mỏi.

"Dậy rồi sao?", Phúc Nguyên cười nhẹ, nụ cười ấm áp đó có lẽ đủ sức mạnh để làm xua tan đi mệt mỏi của người đối diện.

"Em ngủ lâu rồi sao?", Khả Di đưa hai tay xoa xoa thái dương.

"Cũng không lâu lắm, cũng đủ làm nguội cả tô mì nóng hổi thôi mà!", Phúc Nguyên bật cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai của Khả Di.

"Anh đi hâm lại đã, em đi rửa mặt đi rồi vào ăn, nước ke chảy ra hết rồi." Phúc nguyên nói xong liền ôm hai tô mì vụt đi nhanh vì anh biết mỗi lần anh chọc Khả Di, cô gái này sẽ bay đến mà nhéo anh. Phải, anh luôn nhớ từng hành động cử chỉ của Khả Di, đến tận bây giờ anh vẫn luôn khắc sâu điều đó dù cho cô có đối xử với anh như thế nào.

"Anh...", quả như Phúc Nguyên dự đoán, Khả Di bật đứng dậy định chạy đến chỗ anh, hai ngón tay đã sẵn sàng hành động nhưng anh lại biến mất quá nhanh làm cô không thể động thủ. Rồi Khả Di cười nhẹ, cũng may có anh đó Phúc Nguyên, lâu rồi em không được quay lại em của thời con gái khi xưa lúc còn tính nết trẻ con hễ giận là lại nhéo người khác.

Một lúc sau Phúc Nguyên trở lại, nhanh chóng đặt hai tô mì lên bàn khác đối diện bàn làm việc của Khả Di đồng thời đứng trước mặt cô, xoè bàn tay to ra với giọng nghiêm chỉnh:

"Hai mươi ngàn, thưa cô."

"Anh là nhân viên giao hàng à? Ngồi xuống ăn đi cho nóng!"

Khả Di mặc kệ, cứ thế kéo tay Phúc Nguyên ngồi xuống, đẩy tô mì qua trước mặt anh. Cô biết chứ, anh vì cô mà chạy đôn chạy đáo nãy giờ, hết mua đồ ăn lại đi hâm nóng, còn đợi cô hồi lâu khi cô đang ngủ. Cô là vì không muốn anh vì cô làm quá nhiều vì cô biết cô không thể nào trả hết ân tình này của anh được.

"Ngày mai em họp cổ đông à? Anh thấy em đọc hồ sơ rất chăm chú.", Phúc Nguyên vừa húp nước lèo vừa hỏi Khả Di.

"Không, ngày mai em có hẹn với khách hàng-tập đoàn đã đồng ý cho Nhất Phát thực hiện dự án lớn này đó. Cả công ty hôm nay triển khai rất nhanh để ngày mai có kế hoạch để thuyết trình với họ."

"Mai em sẽ trực tiếp đến gặp họ? Sao không cho nhân viên đi? Anh thấy bình thường ít khi chủ tịch hay tổng giám đốc trực tiếp ra mặt thảo luận lắm."

"Em sẽ trực tiếp đi, như vậy họ sẽ thấy được mình có lòng với họ, với dự án này. Có như vậy mới thành công, hồi sinh Nhất Phát."

Khả Di nói xong thì Phúc Nguyên cũng gật đầu đồng ý và hẹn ngày mai sẽ chở cô đi. Anh biết bây giờ Khả Di đang chịu một áp lực rất lớn: gánh vác cơ nghiệp của gia đình. Càng thấy cô bận bịu, mệt mỏi vì công việc anh lại càng thêm yêu thương cô, muốn che chở cho cô. Cô gái nhỏ bé này liệu có chịu đựng được lâu không chứ? Khả Di à, sao em không đồng ý? Nếu em đồng ý anh chấp nhận nghỉ việc để về đây giúp em lo toang mọi việc, anh không muốn cô gái bé nhỏ này phải kiệt sức như vậy...

******

Ngày hôm sau...

"Em đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Chúng ta xuất phát nhé?"

Từ sớm Phúc Nguyên đã lái xe đến đợi Khả Di dưới bãi xe chung cư đợi cô. Anh biết hôm nay là ngày quan trọng đối với cô và cả Nhất Phát nên anh muốn cẩn thận một chút, lái xe đến sớm phòng khi có việc gì ngoài ý muốn thì còn có thời gian để xoay sở. Kể từ lúc thấy Khả Di xuất hiện, tim anh đã khẽ chệch một nhịp. Cô gái ngày xưa anh yêu đây sao? Anh còn nhớ khi học đại học Khả Di rất đơn giản, hàng ngày đi học chỉ mặc áo thun và quần jean thôi. Đã bao năm trôi qua, bây giờ cũng chính người con gái ấy lại bước vào tim anh một lần nữa, nhưng với một diện mạo mới: một cô Tổng giám đốc xinh đẹp và chững chạc. Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp trong trang phục váy áo công sở, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau, tay trái thì xách chiếc túi da còn tay phải lại ôm một tệp hồ sơ khá lớn, chắc có lẽ là tệp hồ sơ để chuẩn bị thuyết trình với khách hàng. Người con gái anh yêu đã thay đổi thật rồi, từ một cô gái ngây thơ giản dị bây giờ đã là một cô Tổng giám đốc trưởng thành, chính chắn hơn. Anh...lại khẽ lay động vì cô.

Khả Di mở cửa lên xe, thắt dây an toàn rồi quay sang cười với Phúc Nguyên.

"Em chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta đi thôi."

Chiếc xe màu xanh đen rồ ga chạy khỏi bãi xe chung cư...

Két...

Tiếng thắng xe vang lên, Phúc Nguyên xoay sang nhìn cô gái bên cạnh, nhìn một cách chăm chú. Khả Di đang ngồi yên lặng, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó, trông có vẻ rất căng thẳng, có lẽ cô đang nhớ lại những điều cần nói trong buổi thuyết trình. Phúc Nguyên đưa bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khả Di, giọng trầm ấm.

"Bình tĩnh đi, anh tin em sẽ làm được mà."



"Ưmmmmm"...

Khả Di cảm giác như có ai đó đang chạm nhẹ vào mình, trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, giọng nói nhỏ nhẹ cũng hiện lên sự mệt mỏi.

"Dậy rồi sao?", Phúc Nguyên cười nhẹ, nụ cười ấm áp đó có lẽ đủ sức mạnh để làm xua tan đi mệt mỏi của người đối diện.

"Em ngủ lâu rồi sao?", Khả Di đưa hai tay xoa xoa thái dương.

"Cũng không lâu lắm, cũng đủ làm nguội cả tô mì nóng hổi thôi mà!", Phúc Nguyên bật cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai của Khả Di.

"Anh đi hâm lại đã, em đi rửa mặt đi rồi vào ăn, nước ke chảy ra hết rồi." Phúc nguyên nói xong liền ôm hai tô mì vụt đi nhanh vì anh biết mỗi lần anh chọc Khả Di, cô gái này sẽ bay đến mà nhéo anh. Phải, anh luôn nhớ từng hành động cử chỉ của Khả Di, đến tận bây giờ anh vẫn luôn khắc sâu điều đó dù cho cô có đối xử với anh như thế nào.

"Anh...", quả như Phúc Nguyên dự đoán, Khả Di bật đứng dậy định chạy đến chỗ anh, hai ngón tay đã sẵn sàng hành động nhưng anh lại biến mất quá nhanh làm cô không thể động thủ. Rồi Khả Di cười nhẹ, cũng may có anh đó Phúc Nguyên, lâu rồi em không được quay lại em của thời con gái khi xưa lúc còn tính nết trẻ con hễ giận là lại nhéo người khác.

Một lúc sau Phúc Nguyên trở lại, nhanh chóng đặt hai tô mì lên bàn khác đối diện bàn làm việc của Khả Di đồng thời đứng trước mặt cô, xoè bàn tay to ra với giọng nghiêm chỉnh:

"Hai mươi ngàn, thưa cô."

"Anh là nhân viên giao hàng à? Ngồi xuống ăn đi cho nóng!"

Khả Di mặc kệ, cứ thế kéo tay Phúc Nguyên ngồi xuống, đẩy tô mì qua trước mặt anh. Cô biết chứ, anh vì cô mà chạy đôn chạy đáo nãy giờ, hết mua đồ ăn lại đi hâm nóng, còn đợi cô hồi lâu khi cô đang ngủ. Cô là vì không muốn anh vì cô làm quá nhiều vì cô biết cô không thể nào trả hết ân tình này của anh được.

"Ngày mai em họp cổ đông à? Anh thấy em đọc hồ sơ rất chăm chú.", Phúc Nguyên vừa húp nước lèo vừa hỏi Khả Di.

"Không, ngày mai em có hẹn với khách hàng-tập đoàn đã đồng ý cho Nhất Phát thực hiện dự án lớn này đó. Cả công ty hôm nay triển khai rất nhanh để ngày mai có kế hoạch để thuyết trình với họ."

"Mai em sẽ trực tiếp đến gặp họ? Sao không cho nhân viên đi? Anh thấy bình thường ít khi chủ tịch hay tổng giám đốc trực tiếp ra mặt thảo luận lắm."

"Em sẽ trực tiếp đi, như vậy họ sẽ thấy được mình có lòng với họ, với dự án này. Có như vậy mới thành công, hồi sinh Nhất Phát."

Khả Di nói xong thì Phúc Nguyên cũng gật đầu đồng ý và hẹn ngày mai sẽ chở cô đi. Anh biết bây giờ Khả Di đang chịu một áp lực rất lớn: gánh vác cơ nghiệp của gia đình. Càng thấy cô bận bịu, mệt mỏi vì công việc anh lại càng thêm yêu thương cô, muốn che chở cho cô. Cô gái nhỏ bé này liệu có chịu đựng được lâu không chứ? Khả Di à, sao em không đồng ý? Nếu em đồng ý anh chấp nhận nghỉ việc để về đây giúp em lo toang mọi việc, anh không muốn cô gái bé nhỏ này phải kiệt sức như vậy...

******

Ngày hôm sau...

"Em đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Chúng ta xuất phát nhé?"

Từ sớm Phúc Nguyên đã lái xe đến đợi Khả Di dưới bãi xe chung cư đợi cô. Anh biết hôm nay là ngày quan trọng đối với cô và cả Nhất Phát nên anh muốn cẩn thận một chút, lái xe đến sớm phòng khi có việc gì ngoài ý muốn thì còn có thời gian để xoay sở. Kể từ lúc thấy Khả Di xuất hiện, tim anh đã khẽ chệch một nhịp. Cô gái ngày xưa anh yêu đây sao? Anh còn nhớ khi học đại học Khả Di rất đơn giản, hàng ngày đi học chỉ mặc áo thun và quần jean thôi. Đã bao năm trôi qua, bây giờ cũng chính người con gái ấy lại bước vào tim anh một lần nữa, nhưng với một diện mạo mới: một cô Tổng giám đốc xinh đẹp và chững chạc. Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp trong trang phục váy áo công sở, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau, tay trái thì xách chiếc túi da còn tay phải lại ôm một tệp hồ sơ khá lớn, chắc có lẽ là tệp hồ sơ để chuẩn bị thuyết trình với khách hàng. Người con gái anh yêu đã thay đổi thật rồi, từ một cô gái ngây thơ giản dị bây giờ đã là một cô Tổng giám đốc trưởng thành, chính chắn hơn. Anh...lại khẽ lay động vì cô.

Khả Di mở cửa lên xe, thắt dây an toàn rồi quay sang cười với Phúc Nguyên.

"Em chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta đi thôi."

Chiếc xe màu xanh đen rồ ga chạy khỏi bãi xe chung cư...

Két...

Tiếng thắng xe vang lên, Phúc Nguyên xoay sang nhìn cô gái bên cạnh, nhìn một cách chăm chú. Khả Di đang ngồi yên lặng, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó, trông có vẻ rất căng thẳng, có lẽ cô đang nhớ lại những điều cần nói trong buổi thuyết trình. Phúc Nguyên đưa bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khả Di, giọng trầm ấm.

"Bình tĩnh đi, anh tin em sẽ làm được mà."

Sự nóng ấm từ bàn tay của Phúc Nguyên đã đánh thức Khả Di. Cô mở mắt, xoay sang nhìn Phúc Nguyên. Phải, cô có sự ủng hộ từ gia đình, từ nhân viên của công ty và của Phúc Nguyên thì cô càng phải tự tin, cố gắng để thành công trong buổi thuyết trình này. Nhất định cô phải thành công.

"Em biết rồi. Em đi đây.", Khả Di giơ ngón tay cái lên làm dấu số 1 rồi cười tươi, có lẽ cô đã có thêm dũng khí và tự tin rồi.

"Được, em cứ an tâm làm việc đi, lát xong gọi anh anh đến đón em.", Phúc Nguyên phì cười, bề ngoài trưởng thành thật nhưng bên trong của Khả Di vẫn là tâm hồn có chút con nít. Anh yêu thương đưa bàn tay to vỗ dịu dàng vào đầu của Khả Di.

******

Phòng VIP 1....

Khả Di lo lắng, sốt ruột đưa tay lên xem đồng hồ liên tục. Từ lúc cô vào phòng đợi đến giờ đã 2 tiếng đồng hồ, sao bên khách hàng lại chậm trễ như vậy chứ? Hay họ quên lịch hẹn? Vốn dĩ cô định gọi điện hỏi thăm nhưng lại sợ làm vậy sẽ hối thúc khiến khách hàng không vừa lòng. Haizzzz, làm sao đây cơ chứ??

Trong lúc nôn nóng, chiếc điện thoại di động của Khả Di reo lên, cô đưa tay vào giỏ xách lấy ra, nhấn phím nghe.

"Alo?"

"Chào cô, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc tập đoàn HDB.", một giọng đàn ông bên đầu dây bên kia trả lời.
"À chào anh. Xin thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, có phải bên quý tập đoàn quên lịch hẹn hôm nay rồi phải không ạ? Tôi đã chờ hơn 2 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy quý Tổng giám đốc tập đoàn đến.", Khả Di liều một phen. Đúng là dự án này lớn với cô nhưng cô không thể để người khác xem thường mình.

"Chúng tôi không quên nhưng xin Tổng Giám Đốc Nhất Phát thông cảm, Tổng giám đốc của chúng tôi có cuộc họp gấp tại nước ngoài có lẽ sẽ không về kịp.", đang nói giữa chừng thì bỗng nhiên người trợ lý lại ngưng, dường như đang đợi một điều gì đó.

"Họp gấp? Vậy buổi thuyết trình sẽ dời lại khi nào? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ quý tập đoàn gật đầu chúng tôi sẽ tiến hành ngay.", Khả Di lo lắng, đang vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng mà còn như vậy nữa sao?

"Tổng giám đốc của chúng tôi có ý này, không biết Tổng giám đốc Nhất Phát có chấp nhận hay không?", có lẽ người trợ lý đang nói vào trọng tâm chính của cuộc đối thoại.

"Là?"

"Tổng giám đốc chúng tôi biết dự án này rất lớn và quan trọng, cũng không muốn lỡ việc quá lâu sẽ rất ảnh hưởng cho cả hai bên. Tổng giám đốc của tôi đề nghị nếu được Tổng giám đốc Nhất Phát hãy đem bản dự án đó sang nơi công tác của Tổng giám đốc tôi để bàn luận, vậy sẽ rất tiết kiệm được thời gian."

"Vậy cho hỏi nơi đó là ở đâu? Có xa lắm không?", Khả Di dường như thấy điều gì đó không ổn ở đây.

"Bali-Indonesia.", người trợ lý nói ngay lập tức mà không chần chừ, như chỉ đợi đến thời điểm này để được nói ra vậy.

"Bali?", Khả Di bất ngờ và cảm thấy lo lắng, tại sao lại là nơi đó chứ?

"Phải, nếu Tổng giám đôc đây muốn thực hiện dự án nhanh chóng và đúng tiến độ thì hãy chịu khó sang chỗ công tác đi ạ.", người trợ lý đánh vào tâm lý của Khả Di.

"Tôi....tôi cần suy nghĩ.", Khả Di ấp úng, đó là nơi cô thật sự không muốn quay lại đó một chút nào.

"Được, tối nay Tổng giám đốc hãy trả lời cho tôi để tôi sắp xếp nữa ạ."

"Tôi biết rồi.", Khả Di cúp máy với nét mặt ưu tư, lo lắng...

********

"Tổng giám đốc, có nên làm như vậy không ạ? Như vậy sẽ...", Bình-người trợ lý của Ân Vương Hoàng lên tiếng. Anh biết rõ mối quan hệ của Ân Vương Hoàng và Khả Di, chỉ thấy không đúng khi Tổng giám đốc lại làm thế với người vợ cũ của mình vì nếu chia tay rồi thì nên để mọi chuyện được yên ổn. Phải, Bình thấy Khả Di là một cô gái tốt, không muốn cô phải chịu thêm đau khổ nào nữa.

"Nên.", Ân Vương Hoàng chưa đợi câu nói của Bình hoàn tất thì đã ngắt ngang trả lời, đôi mắt sắc bén nhìn xa xăm như đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng....

Khả Di rời khỏi nhà hàng, cô đơn bước đi trên con đường ngập trong bóng tối chỉ có lác đác vài ánh đèn đủ để người đi đường nhận thấy. Cô không gọi cho Phúc Nguyên đến đón vì cô muốn được yên tĩnh một mình. Phải, không biết vô tình hay cố ý mà vị khách đó của cô lại chọn Bali làm nơi bàn bạc công việc. Khi cô vừa nghe đến hai chữ Bali-Indonesia bỗng dưng tim cô đập mạnh, liên hồi không thể khống chế. Đúng là điều không muốn sẽ luôn xảy ra, dù sớm hay muộn, nơi cô không muốn đặt chân đến một lần nào nữa lại phải đặt chân đến. Cô nói với trợ lý Tổng giám đốc kia cho cô thời gian suy nghĩ nhưng thật ra đó chính là thời gian cô cần để bình tĩnh lại. Cô biết điều gì quan trọng nhất lúc này, không phải những kỉ niệm kia, cũng không phải cảm xúc riêng của bản thân mà chính là Nhất Phát- niềm hi vọng của gia đình. Dù muốn hay không, có lẽ cô cũng phải đi một chuyến, cô phải mang dự án này về cho Nhất Phát, cô phải hồi sinh tập đoàn một lần nữa vì cô biết, chỉ có khi Nhất Phát được trở lại mạnh mẽ như trước thì cô mới có thể nhanh chóng quay lại Pháp, rời xa anh. Khả Di đứng lại, ngước mặt lên trời cao nhìn những ngôi sao bé tí rồi nhắm mắt lại, như để lấy thêm dũng khí, rồi cô thở dài, lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn một dãy số dài rồi đưa điện thoại áp vào tai. Từng tiếng đỗ chuông vang lên, người bên kia dường như đang bận máy. Sau 5-6 tiếng chuông, người đầu dây mới trả lời.

"Alo?"

"Tôi-Tổng giám đốc Nhất Phát.", Khả Di lạnh lùng lên tiếng.

"Tôi biết, cô gọi đến là để...", Bình dừng lại, như muốn chính miệng Khả Di nói câu đồng ý.

"Tôi sẽ sang Bali gặp Tổng giám đốc của anh. Ngày giờ lịch hẹn nhắn vào máy cho tôi."

Khả Di nói nhanh gọn rồi cúp máy, cô không muốn nói chuyện lâu về vấn đề này. Sự thở dài cùng mệt mỏi của cô lại trái ngược hoàn toàn với nụ cười nham hiểm, mãn nguyện của người đàn ông kia...

Hai ba ngày tới đây, Khả Di sẽ ở nhà của ông Hải bà Thuý-ba mẹ cô. Thật ra cô không muốn ở đây, cô sợ Ân Vương Hoàng và Tú Di có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nhưng biết làm sao được, Bảo Bối của cô không thể xa cách với ông bà ngoại, cô phải làm đúng bổn phận của mình để con mình hoà hợp với ông bà, đã 3 năm họ chỉ nhìn nhau qua màn hình trong những cuộc video call, cô phải tận dụng khoảng thời gian này vì cô biết có thể trong tương lai, khó mà Bảo Bối và ba mẹ cô có thể sum họp được như vậy.

"Mẹ..."

Khả Di tháo giày, thay một đôi dép đi trong nhà đến gần bà Thuý đang ngồi trên ghế salon đọc tạp chí, giọng khẽ gọi.

"Con về rồi đấy à? Mẹ nghe thư kí nói hôm nay con đi gặp đối tác của dự án tập đoàn nhà mình đảm nhận. Sao? Công việc ổn cả chứ? "

Bà Thuý nhích người sang bên trái nhường phần ghế kế bên cho Khả Di. Khả Di vừa ngồi xuống, bà Thuý đã hỏi thăm, bàn tay cũng dịu dàng xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình. Bà thấy con gái vẻ mặt mệt mỏi như vậy bà cũng xót lắm nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể mong Khả Di cố gắng hết sức mà thôi.

"Họ không đến.", Khả Di nhìn bà Thuý, trả lời thẳng thắn.

"Sao? Không đến á? Vậy dự án...?", bà Thuý hốt hoảng, hai tay bắt lấy tay Khả Di, giọng cao vút.

"Mẹ yên tâm, chẳng qua Tổng giám đốc họ có việc đi công tác gấp nên không gặp được, vài ngày tới có thể con sẽ sang chỗ công tác ấy thảo luận.", Khả Di lấy bàn tay còn lại xoa xoa mu bàn tay của bà Thuý đồng thời giải thích để bà an tâm.

"Vậy con sẽ đi đâu? Xa không? Đi bao lâu?"

"Bali-Indonesia. Còn thời gian lịch trình lát nữa thư kí họ sẽ gửi cho con."

Vừa dứt câu nói thì điện thoại Khả Di rung lên, cô đưa tay vào túi xách lấy ra, mở hộp thư thoại đọc tin nhắn. Một lúc sau Khả Di quay sang đối diện với bà Thuý, giọng nhẹ như không.

"Tối mai con sẽ bay. Con đi 3 ngày. Trong 3 ngày tới mẹ giúp con trông Bảo Bối nhé."

"Được, con cứ yên tâm làm việc, Bảo Bối cứ để mẹ lo cho. Thôi con lên tắm rửa nghỉ ngơi rồi soạn đồ đi, mai đi gấp rồi.", bà Thuý vỗ vỗ tay Khả Di, bà chỉ mong sao dự án này thành công thôi, niềm tin và hy vọng bây giờ bà đều đặt tất cả ở Khả Di.

***********

"Vương Hoàng..."

Một giọng nữ cao vút vang lên, nghe như rất vui mừng. Ngay từ khi Ân Vương Hoàng xuất hiện ở cửa ra vào thì cô ta đã muốn nhảy cẩng lên vì vui sướng, thiếu điều chạy đến ôm lấy anh.

"Tên tôi là để cho cô gọi hay sao?"

Ân Vương Hoàng lạnh lùng lên tiếng, không để tâm đến cô gái trước mặt mà đi lướt qua, đồng thời xắn tay áo lên nhìn vào nhà bếp như muốn tìm ai đó.

"Anh hôm nay...", Tú Di mặc kệ anh lạnh lùng như thế nào, chạy đến kế bên anh định lên tiếng nhưng không ngờ đã bị anh cắt ngang.

"Dì Lan.", anh gọi to.

Dì Lan từ trong bếp chạy ra, giọng trầm ổn của những người phụ nữ trung niên.

"Dì theo tôi lên sắp xếp đồ."

Ân Vương Hoàng nói rồi xoay người đi lên cầu thang. Ba năm, đúng ba năm anh không sống tại căn nhà này, kể từ ngày đó. Chỉ khi có việc anh mới quay về đây còn lại anh đều sống trong căn nhà khác mà Tú Di không hề hay biết.

Dì Lan đi theo sau Ân Vương Hoàng, cả hai người đi đến căn phòng trên lầu 1. Tú Di trông theo, đó là căn phòng luôn luôn bị khoá mà, sao Ân Vương Hoàng lại muốn vào trong đó? Chẳng lẽ trong đó có gì sao? Chết tiệt, từ lúc cô ta dọn đến đây, thay Khả Di tiếp tục thân phận bà Ân thì lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt, Ân Vương Hoàng chưa bao giờ đếm xỉa đến cô. Ba năm, chưa bao giờ anh và cô ta sống chung 1 ngày, chưa bao giờ ở chung một căn phòng và ngủ chung một giường. Mà quan trọng nhất là căn phòng kia, từ lúc dọn đến căn phòng ấy đã bị khoá, mà theo lời người làm là khoá theo lệnh của Ân Vương Hoàng. Rốt cuộc căn phòng ấy là gì? Sao anh lại khoá và cấm ai đặt chân vào? Có gì bí mật sao? Không giấu được sự tò mò, Tú Di lẻn lên lầu, nép vào cạnh cửa ra vào đưa mắt nhìn vào bên trong. Quái lạ, chỉ là một căn phòng ngủ sao lại khoá chứ? Cô lại tưởng là phòng làm việc hay phòng bí ẩn gì đó chứ. Trong lúc đang bận suy nghĩ thì một cuộc đối thoại vang lên, đánh thức Tú Di khỏi đống bộn bề suy nghĩ.

"Cậu chủ sắp đi đâu ạ?", dì Lan hỏi Ân Vương Hoàng.

"Tôi đi có việc 3 ngày, dì ở nhà nếu bên ông nội có gọi sang cần gì thì dì về đấy giúp."

Ân Vương Hoàng dường như lấy đủ đồ mình cần, trong lúc định rời khỏi phòng thì Tú Di hốt hoảng, lo sợ bị phát hiện nên mới nghe giữa chừng đã tìm cách chạy đi. Cô ta chạy xuống phòng khách, đi qua đi lại điều hoà nhịp thở và cố tỏ ra như không có gì đợi Ân Vương Hoàng đi xuống. Chừng năm phút sau anh xuống lầu một mạch đi ra cửa mà không quay lại nhìn Tú Di dù chỉ một lần.

"Anh dọn đồ đi đâu vậy?"

Tú Di chạy đến bên cạnh định xách giúp Ân Vương Hoàng nhưng bị anh coi như không khí, không trả lời câu nào mà cứ thể rời khỏi, để cô ta nhục mặt trước tất cả những người làm trong nhà. Bao năm qua vẫn vậy, nếu không vì anh, vì thân phận cao quý này cô ta đã làm cho ra lẽ. Tức tối dâng lên, Tú Di đi thẳng vào nhà bếp, giọng khó chịu gọi dì Lan.

"Dì Lan."

"Dạ thưa cô chủ? Có việc gì ạ?", ngay cả cách nói chuyện của dì Lan cũng thay đổi.

"Ân Vương Hoàng đi đâu?"

"Dạ tôi không biết.", dì Lan tỏ vẻ như không biết vì đơn giản bà biết cậu chủ của bà vốn dĩ không thích cô gái này.

Tú Di bực bội đi đến, siết chặt lấy cổ tay của dì Lan rồi gằn giọng hỏi một lần nữa, đồng thời lực đạo cũng tay lên mấy phần.

"Tôi hỏi lại, anh ấy đi đâu, hả?"

"Dạ...dạ...", dì Lan đã lớn tuổi, vốn dĩ không thể chịu đựng được sự quá quắc và nỗi đau do Tú Di mang lại, đành lên tiếng để cứu lấy bản thân.

"Đi đâu?", Tú Di hét lớn.

"Đi công tác 3 ngày ạ, nhưng không rõ là đi đâu."

Dì Lan vừa trả lời xong thì Tú Di giật mạnh tay làm dì Lan ngã ngay xuống đất, cô ta dùng dằng rời khỏi nhà bếp trong sự căm ghét của những người làm xung quanh. Trong đầu họ luôn nghĩ, cô Tú Di ngày xưa đâu rồi? Tại sao bây giờ lại thành như thế này?

**********

Hôm sau....

"Mẹ, con đi đây, mẹ chăm sóc Bảo Bối giùm con nhé."

Khả Di kéo vali đến bên cạnh taxi, hai tay nắm lấy tay bà Thuý, cô chính là không an tâm Bảo Bối. Cô biết Tú Di không ưa thằng bé lại sợ Ân Vương Hoàng trông thấy lại thêm rắc rối nên dặn dò thêm.

"Nếu vợ chồng anh chị đến mẹ đừng để anh chị thấy Bảo Bối."

"Mẹ biết rồi, con an tâm.", bà Thuý cũng hiểu chuyện, đưa tay vỗ vỗ tay của Khả Di, mỉm cười nhẹ.

"Đến giờ rồi con đi đây.", Khả Di kéo tay áo lên xem đồng hồ.

"Con đi cẩn thận nhé, chúc con thành công."

Chiếc xe taxi rồ ga chạy đi, bà Thuý xoay lưng đi ngược vào trong nhà nhưng vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng gọi.

"Mẹ."

Bà Thuý quay lại xem tiếng gọi đó phát ra từ đâu. Vì lớn tuổi nên bà bắt đầu nhìn không rõ xung quanh, lại không đeo mắt kính. Trong lúc bà còn nheo nheo mắt tìm kiếm thì cô gái ấy đã đi đến gần bà hơn, hai bàn tay nắm lấy tay bà, giọng vui vẻ.

"Mẹ, con về thăm mẹ đây.", Tú Di cười rõ tươi, như có ý định gì đó rồi.

"Sao nay con về đây vậy? Có việc gì à?", bà Thuý mở cửa, nắm tay Tú Di bước vào trong, vừa đi vừa hỏi.

"Bộ con có việc gì mới được về đây à? Mà mẹ, Khả Di đâu?", Tú Di đưa mắt nhìn xung quanh. Đáng lẽ hôm nay cuối tuần mẹ con nhà nó phải ở đây chứ nhỉ?

"Khả Di đi công tác rồi."

"Đi công tác? Đi đâu hả mẹ? Đi mấy ngày hả mẹ?", Tú Di bắt đầu thấy không ổn. Sao thời gian đi công tác của Ân Vương Hoàng và nó lại khớp nhau đến thế cơ chứ?

"Đi Bali, 3 ngày nữa mới về."

"Chết tiệt."

Tú Di buông tay bà Thuý, chạy lên phòng Tú Di trên lầu như đang cố tìm cái gì đó. Sau một hồi tìm kiếm rốt cuộc cô cũng thấy. Đó chính là tờ fax nằm trong hộc tủ cạnh giường. Xét về tên người gửi lẫn địa chỉ trên đó, nếu như cô ta nhớ không lầm thì đó chính là địa chỉ nhà và tên trợ lý của Ân Vương Hoàng. Có lần cô ta giả vờ bệnh để được Ân Vương Hoàng quan tâm nhưng lại không được kết quả gì, quá tức tối cô ta hỏi được địa chỉ nhà trợ lý riêng của anh liền bay tới chèn ép bắt người trợ lý khai ra Ân Vương Hoàng đang ở đâu. Tú Di đập mạnh tay xuống bàn, mặt đỏ lên vì tức giận. Chết tiệt, dám nói đi công tác nhưng thật ra là đang cố tình dụ dỗ Ân Vương Hoàng. Đứa em thối tha này lại dám lộng hành thế ư? Đến chồng của chị cũng không tha, đồ mặt dày vô liêm sỉ. Đợi đấy Khả Di, tao sẽ không để cho mày cướp hết mọi thứ của tao đâu.