Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3467



CHƯƠNG 3467

“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ biết những gì thì hãy nói hết cho con nghe đi, con phải biết rõ toàn bộ mọi việc.” Liễu Ảnh không nghe thấy tiếng mẹ mình đáp lại nên có hơi nóng nảy. Cô gọi điện thoại cho bà là vì muốn biết rõ mọi chuyện, cô không muốn tiếp tục làm một kẻ ngốc nữa.

“Mới đầu mẹ cũng không biết, ba con cũng không biết chuyện gì. Ba con được người ta cứu ra, ông ấy nói là Tư Đồ Không cứu mình. Tuy ba con không biết vì sao anh ta phải cứu mình, nhưng ba con nhất định là rất biết ơn Tư Đồ Không. Vì vậy, ba con đã tìm cách để liên lạc với Tư Đồ Không, nói là muốn gặp mặt nói lời cảm ơn anh ta.” Mẹ Liễu ngập ngừng, khẽ thở dài ra một tiếng.

“Lúc ấy, thật ra ba con cũng có ý dựa dẫm vào Tư Đồ Không. Vốn dĩ, với thân phận của ông ấy thì không thể nào có cơ hội giao tiếp với người như anh ta được. Trước đó, ba con cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sẽ có quan hệ với Tư Đồ Không, nhưng anh ta lại cứu ba con, cho ba con thấy được hy vọng. Nhưng rồi đâu ai có thể nghĩ tới, một chuyến đi đó đã phải trả bằng cả mạng sống của ba con.”

“Đúng là không nên có lòng tham, không nên có lòng tham mà.” Hai câu cuối mẹ Liễu tự lẩm bẩm, rõ ràng còn mang theo cảm giác hối hận.

“Mẹ, Tư Đồ Không đã tính toán kỹ càng rồi. Dù ba không chủ động liên lạc thì anh ta cũng sẽ có những cách khác để khiến ba đi gặp anh ta thôi. Mẹ à, đây là chuyện không thoát được đâu.” Nghe ra được sự hối hận, ảo não của mẹ mình, Liễu Ảnh không kìm được mà thấy đau lòng. Đây không chỉ là lỗi sai của một mình ba cô, lúc đó ông có lòng tham, nhưng Tư Đồ Không vốn đã muốn mạng sống của ông rồi, có thế nào ông cũng không thể thoát nổi.

“Đúng vậy, không thoát được. Tư Đồ Không nói ba con hại chết ba anh ta. Nhưng ba con thực chất cũng không hề biết rõ là có chuyện gì. Anh ta vẫn một mực khăng khăng là ba con nói dối, hoàn toàn không cho ông ấy có cơ hội giải thích.” Giọng mẹ Liễu đã trở nên nặng nề hơn, từng chữ truyền tới khiến Liễu Ảnh nghe được mà hết sức khó chịu.

“Vậy rốt cuộc là ba chết như thế nào?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp. Bà Tư Đồ nói lúc ấy Tư Đồ Không đưa bản thỏa thuận giữa cô và anh ta cho ba cô xem, khiến ông bị kích động, bệnh tim đột phát mà qua đời.

“Ngày đó mẹ cũng đi cùng ba con, vì từ sau khi được thả ra, sức khỏe của ông ấy vẫn luôn không được tốt lắm. Ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là tim ba con có vấn đề. Khi ba mẹ đến thì Tư Đồ Không đã chờ sẵn rồi, ba con còn rất vui vẻ.

Nhưng ngay câu đầu tiên Tư Đồ Không đã nói với ba mẹ là ba con hại chết ba anh ta. Lúc ấy, cả ba và mẹ đều thấy bối rối, ba con liên tục giải thích với anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không chịu nghe…” Giọng mẹ Liễu lại một lần nữa dừng lại, hơi thở cũng đột nhiên trở nên dồn dập hơn.

“Sau đó, sau đó anh ta lấy ra một bản thỏa thuận. Ba con nhìn xong tờ giấy đó liền ngất xỉu, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã qua đời.” Tuy chuyện đã xảy ra cách đây năm năm nhưng khi nhắc lại, mẹ Liễu vẫn không nén nổi nỗi sợ hãi. Tất cả những chuyện đó xảy đến với bà quá đột ngột, cũng quá tàn nhẫn.

“Thỏa thuận đó… có liên quan đến con phải không?” Liễu Ảnh đột nhiên cảm thấy khó thở, Tư Đồ Không thật sự đã dùng bản thỏa thuận của họ để làm tổn thương ba cô sao?

“… Đúng, đúng là có liên quan đến con.” Mẹ Liễu do dự một hồi nhưng vẫn nói ra. Dù sao Liễu Ảnh cũng đã biết rồi, nên không việc gì phải giấu diếm nữa: “Là thỏa thuận của con và anh ta.”

“Lúc đó mẹ đứng cạnh ba con nên đã nhìn được một ít. Tuy không đọc được hết nhưng mẹ vẫn hiểu được ý nghĩa của bản thỏa thuận đó. Lúc đó mẹ mới hiểu được vì sao ba con lại được người ta thả ra, là bởi vì con đã trao đổi với Tư Đồ Không. Nhưng lúc đó mẹ cũng đồng thời hiểu thêm một chuyện khác, Tư Đồ Không đưa ba con ra không phải vì thật sự muốn cứu ông ấy, anh ta sẽ không bỏ qua cho ba con.” Mẹ Liễu theo ba Liễu nhiều năm, bà thường xuyên đi xã giao cùng ông nên cũng hiểu được nhiều việc. Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện!

Mẹ Liễu cũng hiểu được nhiều việc. Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện.

Liễu Ảnh liên tục siết chặt chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay, chặt đến mức như muốn làm nó biến dạng. Hóa ra chuyện đó là thật, hóa ra Tư Đồ Không đã thực sự làm vậy.

Rốt cuộc Tư Đồ Không phải tàn ác đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như thế này chứ? Anh ta coi cô là cái gì?