Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3006



Chương 3007

Ngược lại là nghe lời của cô, đầu lông mày của Đường Lăng hơi giương lên, thân thể của anh lần nữa nghiêng về phía cô, cong môi lên, trên mặt mang theo ý cười, sau đó chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Những cái kia đều không quan trọng bằng em, không có cái gì quan trọng bằng em!”

Mục đích lần này anh tới quả thật là giải quyết chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng theo đuổi vợ so với chuyện của Quỷ Vực Chi Thành thì quan trọng hơn.

Lâm Bối vốn còn đang thầm mừng rỡ vì chính mình đã dời đi chủ đề, còn đang âm thầm khen ngợi sự cơ trí của mình ở trong lòng, không nghĩ tới lại đột nhiên nghe được một câu nói như vậy của Đường Lăng.

Trong lúc nhất thời, Lâm Bối hoàn toàn kinh sợ, lập tức trợn tròn mắt, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Đường Lăng.

Lúc này trên mặt của Đường Lăng mang ý cười, lời kia cứ như vậy thốt ra, cảm giác giống như có chút qua loa, nhưng trong lòng Lâm Bối lại trực tiếp rung động, cô nghe ra Đường Lăng không phải là thuận miệng dỗ dành con gái, dỗ ngon dỗ ngọt, mặc dù anh đang cười, mặc dù anh không chững chạc đàng hoàng nghiêm túc.

Nhưng chẳng biết tại sao, cô liền cảm giác đó là lời thật lòng, không có gì còn thật lòng hơn lời này.

Lúc này trong lòng Lâm Bối ngũ vị hỗn hợp, thời điểm còn rất nhỏ, cô chỉ có mẹ, không có cha, khi đó mỗi ngày mẹ cô đều rất thương tâm, thường xuyên vụng trộm rơi lệ, kỳ thật khi đó mẹ cô không đặc biệt để bụng đến cô.

Về sau, mẹ cô để cô nữ giả nam trang trở về hoàng thất, lúc ấy người trong hoàng thất căn bản cũng không chân chính thừa nhận cô, bọn họ đều xem thường cô, bao gồm người cha kia của cô, bọn họ đều bắt nạt cô, đều chán ghét cô.

Khi đó cô sống rất gian nan, mà lời mẹ nói với cô nhiều nhất, chính là bảo cô phải cẩn thận, không thể để bại lộ thân phận, không thể bị người phát hiện cô là con gái.

Bắt đầu từ lúc đó, mỗi ngày cô đều sống trong nơm nớp lo sợ, mỗi ngày lo lắng, cô sợ hãi, cô hoảng sợ, nhưng cô không dám nói, cô cũng không thể nói với ai, đến cả mẹ, cô cũng không thể nói.

Mẹ cô dần dần có được cuộc sống mong ước, đối với cô lại càng ít quan tâm.

Cô như là một cây lục bình, không có rễ, không biết trở lại, cả ngày cứ như vậy bồng bềnh trôi, không có người chân chính quan tâm cô, càng không có ai chân chính coi trọng cô.

Đến cả đại vương tử, cũng là bởi vì cô có giá trị lợi dụng, bằng không đại vương tử cũng sẽ giống như người khác, coi như không thấy cô.

Cô sống hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với cô, cô quan trọng đến mức nào, cô không thể thiếu cỡ nào!!

Kỳ thật cô vẫn luôn biết, ở hoàng thất có cô cũng được mà không có cô cũng không sao, ở trong mắt mẹ, cô cũng chỉ là công cụ để bắt lấy vinh hoa phú quý.

Cô vẫn luôn không nguyện ý thừa nhận điều này, nhưng lại không thể không thừa nhận, nếu mẹ cô thật sự quan tâm cô, lúc trước sẽ không để cô nữ giả nam về hoàng thất, bởi vì ai cũng biết, một khi thân phận của cô bị vạch trần, cô cũng chỉ có một con đường chết, mà lúc đó cô còn nhỏ như vậy, thậm chí lúc ấy cô còn không có năng lực tự bảo vệ chính mình.

Lúc ấy mẹ cô liền đẩy cô vào hoàng thất.

Nhiều năm như vậy, cô đã quen với cuộc sống như vậy, quen bị người xem nhẹ, quen bị người coi thường, quen bị người lợi dụng, quen với việc không có ai quan tâm, cuộc sống không có người yêu thương.

Nhưng hiện tại, người đàn ông ở trước mắt lại nói với cô, không có điều gì quan trọng hơn cô.

Không có điều gì quan trọng hơn cô!

Coi như anh lừa cô, lời này cũng đủ làm cho cô cảm động, bởi vì nhiều năm như vậy, cho dù lừa cô, cũng không có ai nói với cô lời này!