Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 50: Anh Rể!



Há cảo vừa chín tới, từng chiếc há cảo xinh xắn được Bạch Lăng Diệp vớt ra đĩa, Hàn Trạch Dương ở bên cạnh giúp cô tắt bếp sau đó bê nồi nước lẩu ra ngoài bàn ăn.

Cố Thành sau một hồi trò chuyện với hai người lớn thì liền đứng lên vào bếp phụ giúp, không ngờ lại chạm mặt Hàn Trạch Dương ở phòng ăn.

Hàn Trạch Dương liếc nhìn Cố Thành sau đó nói: "Xin chào, cậu là bạn của Lăng Diệp phải không? Rất vui được gặp cậu, tôi là Hàn Trạch Dương, là hàng xóm, cũng là bạn trai của Lăng Diệp!" Một câu nói đã khẳng định chủ quyền của anh trước mặt Cố Thành.

"Bạn trai?" Vừa nghe tới đây sắc mặt của Cố Thành có chút thay đổi, anh ngây người trong chốc lát.

"Đúng vậy! Cô ấy chưa nói với cậu sao?" Hàn Trạch Dương tỏ thái độ thản nhiên.

"À, đúng vậy!" Cố Thành mỉm cười tỏ ra vẻ bình tĩnh, "Chào anh, tôi là Cố Thành, bạn của Lăng Diệp ở nước ngoài mới về!"

"Hai người đã chào hỏi nhau rồi sao? Em còn đang định giới thiệu anh với cậu ấy đấy!" Bạch Lăng Diệp bưng một đĩa sủi cảo từ trong bếp đi ra.

"Ừ, đã xong hết chưa, có cần anh phụ giúp gì nữa không?" Hàn Trạch Dương cưng chiều đón lấy đĩa sủi cảo trên tay cô đặt lên bàn.

"Xong hết rồi, có thể gọi mọi người vào dùng bữa rồi!"

"Được, để em đi gọi!" Bạch Tuấn Hiên nhanh nhảu chạy đi, vừa đi học về là cậu đã chạy ngay vào bếp phụ giúp.

Mọi người tụ tập đông đủ, tất cả đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

Trong bữa ăn thỉnh thoảng Hàn Trạch Dương lại gắp đồ ăn bỏ vào bát Bạch Lăng Diệp, Cố Thành ngồi bên cạnh nhíu mày.

"Cố Thành, sao cậu không ăn, mau thử món này đi!" Bạch Lăng Diệp gắp một miếng há cảo bỏ vào bát Cố Thành.

Hàn Trạch Dương ở bên cạnh nhíu mày không vui, Bạch Lăng Diệp cười cười lại gắp một miếng há cảo khác bỏ vào bát anh: "Em nghe bác gái nói, anh thích ăn há cảo! Mau thử há cảo em làm xem!"

Lúc này Hàn Trạch Dương mới bỏ xuống khuôn mặt không vui mà nâng đũa đưa miếng há cảo lên miệng.

Cố Thành nhíu nhíu mày lên tiếng: "Lăng Diệp, không phải cô thích ăn cay sao? Sao hôm nay món nào cũng không cay vậy?"

"À, là anh ấy không ăn được cay!" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa mỉm cười nhìn Hàn Trạch Dương.

Ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của ba người này, Bạch Tuấn Hiên cũng có thể nhìn ra Cố Thành có tình cảm với Bạch Lăng Diệp, nhưng cậu vẫn thích Hàn Trạch Dương hơn vì qua thời gian tiếp xúc cậu biết anh luôn đối xử thật lòng với chị cậu, vì vậy cậu phải giúp anh mới được.

"Anh rể, lấy cho em chút canh!" Bạch Tuấn Hiên đưa bát về phía Hàn Trạch Dương nói.

Hàn Trạch Dương ngây người một chút sau đó liền nhận lấy bát.

Cố Thành nghe thấy tiếng "Anh rể" này phát ra từ miệng cậu bé thì trong lòng càng thêm run rẩy, nhưng ngoài mặt anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

"Cái thằng nhóc này, em gọi linh tinh cái gì vậy hả?" Bạch Lăng Diệp ở bên cạnh xấu hổ đỏ mặt, không biết hôm nay thằng nhóc này ăn nhầm phải cái gì không biết.

"Em đâu có nói sai, trước sau gì anh ấy trả trở thành anh rể của em, em chỉ gọi trước thôi mà!"

"Không nói nữa, mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi!" Bạch Lăng Diệp đuối lý, nếu còn nói nữa chắc cô sẽ hết đường để chạy mất.

Ăn xong Hàn Trạch Dương giúp Bạch Lăng Diệp thu dọn đồ đạc, Vương Giai Kỳ và Lăng Hạo Thiên gọt trái cây giúp mọi người.

Sau khi thu dọn xong, Lục Hạo khẽ kéo Hàn Trạch Dương ra một góc ban công nói nhỏ: "Trạch Dương, có chuyện này không biết tôi có nên nói với cậu không?"

"Chuyện gì?"

"Thì là chuyện của Bạch tiểu thư, lúc trước cậu nhờ tôi điều tra, lúc đó tôi tra được người đã tra được người giúp cô ấy mua căn hộ này tên là Cố Thành!"

"Ừm, tôi biết rồi!"

"Hai người ở đây sao? Sao không vào ăn trái cây cùng mọi người?" Bạch Lăng Diệp từ trong nhà đi tới hỏi.

"Ừm, bọn tôi chỉ ra đây hóng gió một chút, Bạch tiểu thư, cô ở lại đây với cậu ấy đi, tôi vào với mọi người đây!" Lục Hạo nói xong liền đi vào phòng khách.

Bạch Lăng Diệp quay người nhìn anh ta: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh chỉ cần gọi tôi Lăng Diệp là được rồi mà!"

Rồi cô quay lại tiến về phía Hàn Trạch Dương: "Còn anh? Anh không tính vào trong với mọi người à?"

"Anh muốn cùng em ở ngoài này thêm chút nữa!" Nói rồi, Hàn Trạch Dương liền đưa tay kéo cô ôm vào lòng.

"Anh làm gì vậy? Mọi người còn đang ở trong kia!" Bạch Lăng Diệp bị anh ôm bất ngờ định đưa tay đẩy anh ra.

"Chỉ một chút thôi!" Hàn Trạch Dương khẽ nói bên tai cô.

Bạch Lăng Diệp không nói gì cũng không có đẩy anh ra, để mặc anh ôm. Cô biết tâm trạng của anh lúc này, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, "Anh yên tâm đi, người em thích, chỉ có anh!"