Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 1: Trở Về Nước



"reng reng reng!"

Trong phòng ngủ, trên chiếc giường mềm mại, Bạch Lăng Diệp đang nằm ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại vang lên làm tỉnh giấc.

Cô mở mắt, ngồi dậy, đưa tay cầm lấy điện thoại ở đầu giường, nhìn thấy tên trên màn hình, cô liền nhấn nút nghe.

"Alo, mẹ, có chuyện gì sao ạ?"

"Lăng Diệp! Ông ngoại con..... mất...... mất rồi!" Đầu bên kia là giọng nói có phần nghẹn ngào của một phụ nữ trung niên.

"Mẹ nói cái gì? Ông ngoại mất, ông mất từ bao giờ? Sao mẹ không nói cho con biết sớm?" Bạch Lăng Diệp còn đang ngái ngủ tỉnh hẳn mở to mắt hỏi lại.

"Ông ngoại con mất một tuần rồi! Mẹ không muốn báo vì sợ con lo lắng, nhưng chú thím con muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà! Mẹ cũng hết cách mới phải gọi cho con!" Vừa nói bà vừa khóc.

"Còn ngồi đó khóc sao? Tôi cho mẹ con chị một ngày, lập tức dọn đồ ra khỏi nhà này cho tôi, không thì đừng có trách chúng tôi ác độc!" Trong điện thoại truyền đến tiếng nói chanh chua của một người phụ nữ.

Chẳng cần nói, Bạch Lăng Diệp cũng biết đó là ai, còn ai ngoài thím hai cô có cái giọng như vậy được chứ.

Bạch Lăng Diệp lên tiếng an ủi mẹ cô: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, đừng lo lắng gì cả, bây giờ con sẽ lập tức trở về nước!"

"Nhưng còn công việc bên đó của con?" Hạ Mộng Di nghe Bạch Lăng Diệp nói muốn về nước thì lập tức lo lắng.

"Mẹ yên tâm đi, chuyện bên này, con tự có sắp xếp, mẹ cứ ở yên đó đợi con là được, đợi con về sẽ đưa hai người rời khỏi ngôi nhà đó!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền cúp máy.

Cô vươn vai, xuống giường sau đó gọi một cuộc điện thoại.

Đầu giây bên kia rất nhanh liền bắt máy, là giọng nói của một người đàn ông: "Lăng Diệp, có chuyện gì sao?"

"Cố Thành, giúp tôi đặt một vé máy bay trở về nước ngay lập tức! Tôi phải trở về gấp!" Bạch Lăng Diệp không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.

"Cô muốn về nước sao? Lần này cô định về bao lâu?"

"Có lẽ tôi sẽ về hẳn luôn! Chuyện bên này đành giao cho cậu xử lý rồi!" Bạch Lăng Diệp không do dự mà trả lời luôn, lần này trở về, cô muốn định cư ở trong nước luôn.

"Được, chuyện ở đây cô cứ yên tâm giao cho tôi là được, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị, nửa tiếng nữa sẽ đến đón cô tới sân bay!"

Cúp máy, Bạch Lăng Diệp liền vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân sau đó quay ra ngoài, lấy vali trên tủ, sắp xếp đồ đạc vào đó.

Sắp xếp xong, cô nhìn đồng hồ, đúng nửa tiếng, cô kéo vali ra khỏi nhà trọ. Bên ngoài có một chiếc xe đang đậu trước cửa nhà trọ của cô.

Thấy cô đi ra, Cố Thành liền xuống xe, đi tới nhận hành lý trong tay cô, bỏ vào cốp xe sau đó đi lại mở cửa ghế lái phụ giúp cô, Bạch Lăng Diệp ngồi vào ghế, anh liền đi sang, ngồi vào ghế lái, lấy ra một túi giấy đựng đồ ăn đưa cho cô: "Biết chắc là cô chưa ăn sáng nên chuẩn bị cho cô đấy!"

Bạch Lăng Diệp nhìn túi giấy trong tay nói: "Cảm ơn! Chỉ có cậu là hiểu tôi thôi!"

Cố Thành liền lái xe tới sân bay, trên đường, Bạch Lăng Diệp cũng đã tranh thủ ăn xong bữa sáng.

Tới sân bay, Cố Thành giúp cô lấy hành lý, rồi đưa cho cô một chiếc thẻ.

Bạch Lăng Diệp ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Thành.

Cố Thành mỉm cười nói: "Chẳng phải cô muốn ở lại trong nước luôn sao? Đây là thẻ ra vào của chung cư, tôi đã tìm giúp cô một căn! Đợi khi tình hình ổn định, tôi sẽ trở về sau!"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười vỗ vỗ vai anh: "Cố lên, tôi tin vào năng lực của cậu, tôi sẽ đợi cậu trở về!"

Bạch Lăng Diệp nói xong liền tạm biệt Cố Thành rồi đi vào làm thủ tục để lên máy bay.

Cố Thành đứng ở cửa sân bay, mãi cho tới khi nhìn thấy máy bay cất cánh, anh mới rời khỏi.

Sau 12 tiếng đồng hồ ở trên máy bay, Bạch Lăng Diệp đã xuất hiện tại sân bay, ra khỏi sân bay, Bạch Lăng Diệp liền bắt taxi tới nhà cũ Hạ gia.

Bạch Lăng Diệp nghiêng đầu ghé mắt nhìn qua khung cửa sổ xe, thành phố quen thuộc này, nơi cô đã sinh ra và lớn lên, cô trở lại rồi, lần này trở về, cô sẽ không để cho mẹ và em trai cô phải chịu bất cứ một ủy khuất nào nữa.

Từ nhỏ đến lớn cô đã chứng kiến cả nhà chú hai ức hiếp mẹ con cô, nhưng vì có ông ngoại, nên họ cũng không dám làm quá mức.

Nay ông ngoại mất, họ càng quá đáng hơn, bức mẹ và em trai cô phải rời khỏi nhà cũ của Hạ gia.

Mẹ cô đã phải chịu uất ức đến mức nào mới phải gọi điện cho cô? Đến cả chuyện lớn như việc ông ngoại mất mà mẹ còn không nói với cô, thì có thể thấy chuyện lần này chắc hẳn mẹ cô đã không còn cách nào khác mới phải gọi điện cho cô.

Nếu lần này cô đã trở về, cô tuyệt đối sẽ không để ai có thể ức hiếp mẹ và em trai cô nữa. Cô đã không còn là Bạch Lăng Diệp yếu đuối nhu nhược nữa rồi, giờ đây cô có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ và em trai cô.