Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 25: Chương 26




Chap 15(b)
***********
Sau bữa sáng chúng tôi lên đường về Hà Nội. Bố tôi kêu năm nay không ăn Tết ở quê mà để dành cho năm sau. Thôi thì ông ấy cũng là người có tiếng nói to nhất trong mọi việc ở cái nhà này. Nói thế nào mà chẳng được.

Túi tôi cứ run bần bật, chắc lại con nào gọi đây mà. Tôi mở máy ra. Biết ngay, con Minh gọi đây mà.
- A lô! Tao đây!
- Mày về quê hả?-Minh lên tiếng.
- Ờ! Có việc gì không?
- Không! Hỏi thăm chúc mày ăn tất niên vui vẻ thôi. Tết tao sang nhà mày chơi nhé!
- Ô tê! Thoải mái! Bao giờ sang báo trước tao 1 câu!
- Ờ, con Trang và Đào Anh cũng đi đấy! Chuẩn bị đi nhé honey!
- Ô tê!
Nói xong nó cũng cúp máy luôn. Gập điện thoại vào, tôi ngồi ung dung ngắm đường phố. Ngoài đường giờ này đông nhộn nhịp, chắc mọi người đi mua sắm nốt đây mà.

Về đến nhà. Bố tôi đã nói thật to.

- Tối hôm nay 3 anh em đi xem pháo hoa rồi về nhà xông đất nhé!
- Xông đất á!-Anh tôi hét lên.
- Ờ! Làm sao không hả con?-Bố tôi ngạc nhiên.
- Vâng! Số con đẹp để con làm cho!

11 giờ 30 phút…
Anh Tùng, anh Duy và tôi đã chuẩn bị hành trang để bước ra khỏi cửa nhà. Mẹ bắt chúng tôi mặc quần áo thật ấm, quàng khăn tử tế. Chà hồi hộp quá!
- Tùng đèo em đi cẩn thận đấy! Duy tự lái cũng cẩn thận nhé con! Chìa khóa xe bác đây! Xem xong là về luôn nhé!- Mẹ tôi cẩn thận căn dặn
- Con biết rồi!-Anh tôi làu bàu.
- Dạ vâng!-Anh Tùng đón lấy bộ chìa khóa.
- Mẹ dặn không thừa đâu. Thôi đi đi!
- Con chào mẹ-Tôi ngoái lại chào mẹ.
Đêm 30 mà. Đường đông quá xa. Khu Mỹ Đình tập trung bao nhiêu là người không à! Trẻ con người lớn đổ xô ra đường xem bắn pháo hoa. Đúng 12 giờ tròn, phóa hoa bắn nổ tung trời. Xanh đỏ tím vàng đủ cả nhưng chỉ kéo dài trong 15 phút thôi. Hết pháo hoa, anh Tùng rủ chúng tôi đi thả đèn trời. Báo chí vẫn kêu thả đèn trời là có hại ôi trường nhưng thứ lỗi, tôi vui quá nên cũng quên mất cái điều này. Thả chán chê, anh Tùng đi bứt 1 càng cây trong sự lo đãng của chú bảo vệ công viên rồi đi thẳng về nhà. Nhận những phong bao ly xì mà nhìn cái mặt của anh ấy sung sướng đến phát khiếp. Đêm giao thừa của tôi chấn dứt bằng 1 giấc ngủ ngon lành cho đến tận sáng.


Những ngày Tết trôi qua 1 cách hạnh phúc đối với tôi. Sáng mùng 5 Tết. Điện thoại của tôi reo lên.
- A lô! Ai đấy ạ?-Tôi nhấc máy trong giọng ngái ngủ.
- Tao đây! Minh đây! Chưa dậy à?-Con Minh nói như hét vào điện thoại.
- Làm sao?
- Hôm nay tao đến nhà mày chơi nhá!-Giọng con Minh hí hửng.
- Ờ!
- Xuống mở cửa đi! Tao đang ở trước cửa nhà mày đây này!
- Vậy hả? Tao xuống đây!-Tôi ngạc nhiên.
Tôi lồm cồm bò dậy. Mặc nhanh một bộ quần áo khác vào người. Đi xuống mở cửa. Nhìn thấy bống chúng nó lấp ló ngoài cửa trông y chang mấy con choi choi đến buồn cười.
- Tao đây! Mở nhanh lên!-Con Thùy Trang cứ cuống hết cả lên.
- Đây đang ra!
Vừa mở được cái cửa, chúng nó đã ùa vào nhà. Hét thật to.
- Con chào 2 bác! Con đến nhận quà đầu năm đây!-Giọng con Minh vang lên.
- Chưa thấy người đã thấy mặt!-Anh trai tôi lên tiếng.
- Ơ!-Giọng con Minh khựng lại, tôi chạy nhanh đến chỗ nó. 2 đứa kia mặt cũng ngạc nhiên không kém. Thằng ở quán phở!
- Gì đây!-Ngay lập tực con Đào Anh quay ra phía tôi.
- Gì chẳng được!-Tôi lôi vội chúng nó lên phòng.