Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 23: Nốt nhạc thứ 23



Trên xe mọi người cười nói vui vẻ, nó vì muốn tránh hắn anh ta và nhỏ nên cứ dán con mắt vào chiếc điện thoại của mình, ai có nói zì làm zì nó cũng mặc kệ.

- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi - Mẹ nó gọi

- dạ? - nó vẫn nhìn điện thoại

- con...con ngước mặt lên coi, sao cứ nhìn điện thoại quài zậy? - Mẹ nó

- tại con đang hỏi Nhi Thư coi thứ 7 này có lên trường trang điểm cho mấy bạn ko ý mà

- trang điểm? trang điểm làm zì?

- à thứ 7 này trường tụi con có tổ chức biểu diễn thời trang

- thế sao? mà biểu diễn thời trang zì?

- dạ là về thời trang học sinh, tất cả tụi con đều phải tham gia - hắn đáp

- thế ai chuẩn bị đồ diễn - Mẹ hắn

- dạ là Nhi Thư, Linh An, Tú Tú và Anh Thảo. 4 em ấy sẽ may đồ

- giỏi thế à? biết may đồ, sau này chắc có triển vọng về thiết kế thời trang - Ba nhỏ.

- thế còn con gái, con lên đó làm zì? - Ba nó

- dạ con phụ trách trang điểm cho mấy bạn và làm tóc

- ủa tôi học cùng trường với cô sao tôi ko biết mà cô biết? Lạ nhỉ?

- có zì đâu mà lạ, chẳng qua là cô ko chú ý thôi. Suốt ngày gây quạ khắp nơi, quan tâm làm zì mấy chuyện đó? - Tuệ

- cô...mà chị đâu có học trường đó đâu làm sao cô biết? - nhỏ nghênh mặt

- Tuệ biết tại vì trường học đó là trường do Ba Tuệ xây thành, con đừng ăn nói cái giọng đó nữa Phương Thy - Ba nhỏ gằn giọng

- dạ - nhỏ xụ mặt

- tới rồi - Ba hắn

Cửa xe mở ra và mọi người đi xuống, tới cửa nhà hàng thì Tuấn đột nhiên gọi Nhi ra nói chuyện. Nó đi theo Tuấn ra chỗ có 1 bụi cây rậm rạp.

- Hôm nay anh nhất định phải nói cho em biết chuyện này Nhi à

- vâng chuyện zì thế anh?

- lúc Vũ hẹn em ra vườn hoa anh có nghe, khi Vũ ra ngoài đk 5 phút thì Minh Lâm cũng ra ngoài

- ừm

- hình như lúc đó Phương Thy cũng ko có ở trong phòng, anh nghe giọng cô ta và Minh Lâm đang nói chuyện với nhau

- họ là anh em, nói chuyện với nhau có sao đâu

- ko phải, ý anh là họ đã sắp đặt mọi thứ để em và Vũ sập bẫy

- sao có thể? anh đa nghi quá rồi

- cái zì mà đa nghi? anh tận mắt thấy tai cũng nghe rất rõ. Họ nói là chuẩn bị phòng và rượu, anh cũng chẳng biết để làm zì nhưng anh nghe họ nói phòng đó số 203

- cái zì? 203? ko...ko thể nào, 2 người họ ko thể đâu

- Nhi à, tình yêu khiến họ trở nên như thế, em ko nên tin nữa, làm tổn thương em thôi

- nhưng sao anh dám chắc là họ làm

- anh đã hỏi tiếp tân và họ nói đúng là Lâm và Thy đã thuê, chắc chắn họ làm thế để em hiểu lầm và chia tay Vũ, như thế ko phải Phương Thy và Minh Lâm sẽ có lợi sao?

- anh chắc chứ?

- ah chuyện này...

- nếu anh ko dám chắc thì ko thể cho là họ làm đk

- nhưng mà trong kh1c sạn mỗi phòng đều có camera mà, hỏi tiếp tân là rõ thôi, mình mượn cuộn băng đó

- camera? anh...

- thiệt mà, em ko tin anh sao?

- ko phải là em ko tin mà là em...

- anh biết em đang rối, cứ bình tĩnh đã

- ăn xong em với anh về khách sạn lấy đoạn camera đó, nếu như đúng là anh nói thì Hoàng Minh Lâm và Hoàng Phương Thy họ đúng là...sao họ lại làm thế với em chứ?

- vì Phương Thy yêu Thiên Vũ và Minh Lâm yêu em

- tình yêu khiến họ ích kỷ thế sao?

- đk rồi, zô thôi

- vâng

Nó và Tuấn đi zô nhà hàng, tim nó như bị cắt ra từng mảnh. Sao có thể, sao có thể thế đk? Nó và nhỏ từ lâu đã là chị em thân thiết, có phước cùng hưởng có quạ cùng chia nhưng bây zờ nhỏ đang bóp chết trái tim nó, làm cho nó từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cảm giác này thật đau đớn. Từ 1 đôi bạn thân lớn lên cùng nhau, chia sẻ với nhau lại trở thành đối thủ của nhau, tình địch của nhau chỉ vì 1 người.

Nói 2 chữ chia tay sao thật khó khi trái tim đã có 1 người, dù nói đk nhưng cũng ko quên đk vì trái tim đã khắc tên người đó. Nếu có 1 điều ước ngay bây zờ nó chỉ muốn ước rằng nó chưa từng quen biết đến Thiên Vũ, chưa từng yêu Thiên Vũ, và nếu như thế thì dĩ nhiên nó và nhỏ cũng sẽ ko như bây zờ. Ko đấu đá nhau, ko hãm hại nhau và càng ko trở mặt nhau.

Đau, đau lắm, rất đau. Tình bạn giữa nó và nhỏ liệu có thể hàn gắn lại hay ko? Chỉ có Ông Trời mới trả lời đk.