Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 104: Nốt nhạc thứ 104



“Cướp tài sản không chừng” - Khánh Duđoán mò

Tuấn gật đầu “Cũng có thể lắm nha, aimà không mê tiền”

“Ây nhưng mà không đúng, nếu vậy họgiết cả Thiên Vũ làm gì?” – Tuệ thắc mắc

“Có thể là cái tên Lâm đó nhờ vả vớianh ta không chừng” – Khánh Du

Hắn lắc đầu “Không thể, Minh Lâm làngười tự cao kiêu ngạo, anh ta không bao giờ đi nhờ vả ai đâu”

“Vậy không lẽ…cái tên kia lại đi ngỏ ývới Minh Lâm à? Bộ hắn có thù hận gì với em à Vũ?” – Tuệ

“Có nói chuyện nhiều đâu mà thù hận,em có làm gì anh ta đâu mà trả thù, trừ khi…anh ta thích Tuyết Nhi”

Tuấn đùa “Tuyết Nhi đào hoa thật nha,đi đâu cũng có người thích”

Tuệ đánh mạnh vào vai anh “Anh đó, giờnày còn đùa, em dán băng keo anh đó”

“Ờ được rồi, tại không khí căng quánên anh giỡn tí ấy mà, xin lỗi ha”

Cả đám ngồi bàn bạc gì đó rồi đi tiếp,thôi thì trong thời gian đó mình qua chỗ của nó đi hen. Bây giờ nó đang tronglớp thiết kế, học rất chăm chú nha.

“Các em, bây giờ hãy thiết kế cho cômột chiếc váy cưới hợp với mùa đông, kèm theo bắt buộc cần có trang sức vànhững phụ kiện khác, thời gian cho các em là 3 tiếng. Bắt đầu” – Cô giáo bướcxuống chỗ nó nói thầm “Không khó cho em chứ Tuyết Nhi?”

Nó cười “Dạ không, là một nhà thiết kế,có rất nhiều khó khăn mà cô”

Cô giáo vỗ vai nó cười “Tốt lắm, cốgắng lên ha”

“Dạ, cảm ơn cô” – Cô giáo đi khỏi, nóbắt đầu ngồi xuống chú tâm vẽ

3 tiếng sau, cô giáo cầm thước dài gõlên bàn một tiếng “Hết giờ, các em đã hoàn thành chưa?”

Cả lớp đồng thanh “Rồi ạ”

Cô giáo bước xuống kiểm tra từng bộváy của học sinh, đến chỗ của nó thì cô giáo chăm chú nhìn bộ váy không rời “Bộváy này…là em thiết kế?”

“Dạ vâng”

Cô giáo nhìn nó “Em…rất sáng tạo, bộváy này thật mới lạ và đẹp mắt, tốt lắm, cứ tiếp tục như thế”

Nó cười tươi “Cảm ơn cô”

“Nghỉ giải lao 20 phút”

Tất cả học sinh đều ùa tới chỗ nó“Tuyết Nhi giỏi thật, có gì chỉ bảo mình thêm nha”

Nó cười “Ừm, mọi người cũng làm tốtlắm mà”

“Đi ăn nhẹ nha, đi thôi” – Đám bạn kéonó đi khỏi

.

.

.

Tối đến, nó về nhà thì không ăn uốnggì mà ngủ mất đất, ngày nào cũng vậy hết, riết nó ốm lắm. Đang nằm ngủ ngonlành thì tiếng chuông điện thoại reng lên, nó mắt nhắm mắt mở bắt máy “Alô?”

[Tuyết Nhi hả con?]

Nó bật dậy “Mẹ?”

[Con gái, là Mẹ đây, sao giọng con…conđang ngủ à?]

Nó ngáp “Dạ không sao, Ba Mẹ khỏechứ?”

[Ba Mẹ vẫn khỏe, còn con? Bên đó tốtchứ?]

Nó cười “Dạ tốt lắm, chị Tuệ mua chocon một căn nhà ở gần trường, còn có người làm nữa, họ rất quan tâm con”

[Thế thì tốt con gái à, học cho giỏivào rồi là nhà thiết kế nổi tiếng ha, Ba Mẹ nhớ con lắm]

“Vâng, con sẽ cố gắng hết sức”

[Được rồi, nhớ ăn uống tử tế đúng giờvào, đừng để cho đổ bệnh nghe chưa]

“Vâng, bây giờ con sẽ xuống ăn, tạmbiệt Mẹ nha”

[Tạm biệt con gái]

Nó cúp máy rồi đi rửa mặt, tiếp đến làngồi vô máy thì phát hiện Tú Tuệ gửi email cho mình “Tuyết Nhi à, chị sẽ cốgắng tìm ra câu trả lời cho em, bên đó học tốt nhé. Tú Tuệ”

Nó mỉm cười rồi đi xuống lầu “Có gìcho con ăn không ạ?”

Cô người làm cười “Có súp, tôi sẽ hâmlên cho cô rồi đem lên phòng cho cô”

“Vâng ạ”