Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 111: Bạch Sở Khiết



Bạch Sở Hoà lắc đầu, giữ chặt bé con trong người. Vẻ mặt có bối rối, Bạch Dương Vĩ nhận ra sự khác biệt liền hỏi.

"Em có phải rất muốn đứa nhỏ này!?"

Bạch Dương Vĩ rất hiểu tính Sở Hoà, chỉ cần một vài hành động nhỏ của cậu hắn cũng đại khái hiểu ra cậu muốn cái gì.

Sở Hoà gật đầu, trong lòng thật sự muốn thốt lên rằng cậu muốn nhận nuôi đứa bé này.

Sở Hoà cũng từng ở trong trại mồ côi, thật ra cậu hiểu cảm giác một đứa trẻ bị khiếm khuyết từng ngày lớn lên sẽ như thế nào. Dần dần, sự tự ti, không chỗ dựa vững chắc sẽ ăn mòn sự mạnh mẽ đó. Sau này ở tuổi trưởng thành, đứa bé ấy sẽ tự ti rồi rơi vào bế tắc... cậu không muốn như vậy, có lẽ vì đứa bé này giống cậu. Sự đồng cảm tăng lên, Sở Hoà muốn dùng tình yêu thương của mình để bảo vệ nó.

Cho dù là không cùng máu mủ cũng được, đã gặp nhau là cái duyên. Huống hồ Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà cũng không thể có con, cậu...muốn đứa bé này.

Bạch Dương Vĩ hiểu cậu muốn giữ lại đứa bé này. Nhưng mà hắn đành cười bất lực nói.

"Anh đủ khả năng nuôi đứa nhỏ này. Nhưng mà anh lo lắng cho em hơn, anh chỉ muốn tập trung chăm sóc em..."

Hắn ích kỉ, điều này hắn biết. Nhưng mà Sở Hoà của hắn cũng đã chịu nhiều cực khổ rồi, hắn không muốn dời sự quan tâm của mình dù chỉ là một chút từ người cậu sang một ai khác.

Nhưng Sở Hoà lại rất quyết tâm, khuôn mặt của cậu trong đêm hiện lên vẻ kiên quyết. Đứa nhỏ cũng ngọ nguậy khiến cậu càng muốn nhận nuôi đứa bé hơn.

"Bảo bối, nghe lời anh... nuôi một đứa trẻ không phải là dễ"

Sở Hoà biết, cậu biết rất rõ điều này. Nuôi một đứa trẻ không phải là dễ, đặc biệt là trẻ sơ sinh. Huống hồ câụ còn không thấy gì thì làm sao nuôi được nó. Nhưng mà Sở Hoà không muốn đứa bé này rời đi...

"A....a..."

Âm thanh ú ớ lại một lần vang lên, Sở Hoà lắc đầu phủ nhận việc mình không thể nuôi đứa trẻ. Bé con này đến đây là cái duyên, Sở Hoà thật sự không muốn bé rời đi.

Dáng vẻ kiến quyết hệt như một con mèo bị chọc tức đến xù lông của Sở Hoà khiến Bạch Dương Vĩ có chút buồn cười. Xem chừng là sắp giận dỗi hắn đến nơi rồi.

Thời gian dài yêu nhau cũng chưa từng thấy Sở Hoà dỗi hắn, hiện tại nhìn cậu như vậy hắn chỉ có thể bất lực ôm vào cười nói.

"Được rồi, chúng ta cùng nhận nuôi đứa bé, em đừng không vui có được không? Xem ra là bảo bối lớn bị anh chiều hư rồi. Em nói xem, sau này bé con học theo tính cách này của em thì người làm cha như anh phải biết làm thế nào?!"

Từ "cha" do chính Bạch Dương Vĩ thốt ra thật tự nhiên, chỉ cần chừng đó thôi cũng đủ để biết Bạch Dương Vĩ đã chấp thuận đứa bé.

Gia đình nhỏ là thứ Sở Hoà ao ước, hiện tại xem như đã đạt được ý nguyện. Trong lòng cậu thật sự rất vui.

Bé con nằm trên tay Sở Hoà ngủ say, quản gia Minh Tuấn vừa hay đã mua sữa và vài vật dụng cần thiết cho em bé cũng đã về. Phận làm chồng yêu chiều vợ hết mực, Bạch Dương Vĩ ngay trong đêm phải lên mạng hết học pha sữa đến cách thay tã cho một đứa trẻ. Cảm giác thật sự không khác gì là vợ chồng trẻ.

Chật vật mãi cuối cùng cũng đã là mười hai giờ đêm, Bạch Dương Vĩ thở dài một hơi đặt bình sữa đã cho đứa bé bú xuống bàn, bế đứa nhỏ đã được thay đồ mới trên tay. Khuôn mặt bụ bẫm của đứa nhỏ làm hắn bật cười.

" Con được ba Hoà kiên quyết nhận nuôi, sau này nhất định phải yêu thương ba con có biết chưa. Có thức dậy giữa đêm cũng không cho phép con quấy khóc. Phải để ba con ngủ, cũng hy vọng rằng sau này con luôn trong sáng và tốt bụng giống cha con... Vậy thì đặt tên con là Bạch Sở Khiết đi?"

Bạch là họ của hắn, Sở là họ của Sở Hoà. Khiết ở đây là liêm khiết, sạch sẽ. Hy vọng đứa trẻ này dù bị khiếm khuyết về cơ thể nhưng sẽ không bị khiếm khuyết về nhân cách.

Sở Khiết ngủ rồi, đứa bé cũng chưa thể hiểu được những lời hắn nói. Bạch Dương Vĩ bế bé quay trở về giường, nơi đó đã có một Sở Hoà ngủ quên.

Hôm nay đi đường về đã mệt, bây giờ lại có thêm đứa bé này. Sau này cuộc sống của Sở Hoà sẽ rất náo nhiệt lắm đây.

Đặt đứa bé nằm cạnh Sở Hoà,Bạch Dương Vĩ khẽ hôn lên mái tóc cậu. Sau đó khẽ thì thầm bên tai người kia.

"Thiếu một chút ánh sáng nữa thôi, sau này cuộc sống của em sẽ hoàn toàn viên mãn"