Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 24: 24





Editor: SusanGiọng nói từ loa điện thoại truyền vào lỗ tai không rõ ràng nhưng Dư Hoán vẫn nghe được sự tủi thân sâu sắc.

Dư Hoán biết mèo nhà mình rất dính anh, nhưng cho dù dính người thì từ trước đến nay Trần Tiểu An cũng chưa bao giờ nói trắng ra như vậy.

Dư Hoán cách xa như thế nên anh không có cách nào vỗ về Trần Tiểu An, anh lại không biết tiểu yêu quái đau dạ dày thì có thể xử lý theo cách của con người được hay không, anh chỉ có thể bảo Trần Tiểu An uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau khi nói vài câu rồi cúp máy, Dư Hoán lại tìm Quý Nhất Nhiên, anh hỏi thẳng hắn: “Dạ dày yêu quái không thoải mái thì có thể khám bác sĩ nhân loại không?”
Phản ứng đầu tiên của Quý Nhất Nhiên là: “Dạ dày yêu quái cũng có thể không thoải mái ư?” Yêu quái tu luyện nhiều năm sớm đã không còn là xương cốt và da thịt bình thường nữa, những căn bệnh nhỏ hay cơn đau nhẹ căn bản là không tồn tại.

Nếu như thật sự có thương bệnh thì phần lớn là bị yêu ma quỷ quái đồng loại hoặc là pháp khí gây thương tích.
Sau khi buột miệng nói ra thì Quý Nhất Nhiên lại cảm thấy có chỗ không đúng: “Yêu quái gì hả?!”
Dư Hoán: “Không phải anh nói Tiểu An đột ngột đau dạ dày à?”
Quý Nhất Nhiên cả kinh: “Cái đó… cậu biết rồi ư?”
Trước đó gặp phải vài chuyện, quả thật Dư Hoán cũng đã biết mấy thứ yêu ma quỷ quái này rồi, nhưng Quý Nhất Nhiên nghĩ dù sao thì Dư Hoán vẫn là một người thường, Dư Hoán không hỏi thì Quý Nhất Nhiên cũng không muốn giải thích nhiều với anh.

Quý Nhất Nhiên chỉ nghĩ rằng Dư Hoán vẫn cho là bọn họ đều là thầy trừ tà mà thôi, hắn không ngờ Dư Hoán đã biết chuyện Trần Tiểu An không phải là người.

Nhưng cảm xúc kinh ngạc của Quý Nhất Nhiên không kéo dài được bao lâu, dù sao thì bình thường Dư Hoán cũng rất giỏi về quan sát, anh có thể nhìn ra được thì Quý Nhất Nhiên cũng không quá ngạc nhiên.
Sau đó hắn giải thích chuyện gặp phải ở buổi biểu diễn, Dư Hoán nghe thấy Trần Tiểu An trở nên suy nhược là vì đối phó với lệ quỷ thì sắc mặt mơ hồ có chút khó coi.

Sau khi biết được lệ quỷ là do người Trần gia thả ra, Dư Hoán lại cảm giác sự tức giận của mình đã không kiềm được nữa.
“Trước đó gia chủ nhà bọn họ có thái độ rất nhẹ nhàng đến trước mặt tôi định lừa Tiểu An trở về”, Dư Hoán dừng một chút, “Tiểu An không muốn trở về với anh ta nên bọn họ đã nghĩ ra biện pháp này ư?”
Quý Nhất Nhiên cũng đã nhiều lần chỉ trích đối với việc Trần Tư Vũ cứ giở trò hết lần này đến lần khác, thậm chí hắn cũng không thích lây luôn cái đại tộc được gọi là trừ ma này.


Hắn tìm sư phụ Lâm Thiên Dân của mình thăm dò thì biết Trần gia có một vài bí mật.

Tuy rằng cảm nhận của hắn đối với Trần gia vẫn không tốt như cũ, nhưng hắn cũng biết phần lớn không phải Trần gia biểu hiện ra ngoài một mặt mà sau lưng mặt khác, không phải họ thuyết phục linh miêu không được thì liền giở trò uy hiếp, mà khả năng rất lớn là do một mình Trần Tư Vũ làm.
Lúc này Quý Nhất Nhiên cũng nói với Dư Hoán luôn, đại khái thì Trần Tư Vũ là con riêng của gia chủ đời trước của Trần gia, mẹ ruột hắn bị người ta vứt bỏ nên điên điên khùng khùng, bà ta mang hận ý đối với cha hắn nên mới chuyển sang người hắn, thường xuyên vừa đánh vừa mắng hắn.

Lúc mười tuổi hơn thì mẹ ruột hắn tự sát nên hắn mới được nhận về nhà, nhưng lại không được thừa nhận thân phận, hẳn là bị mấy đứa nhỏ trong nhà xa lánh.

Nhưng sau này cha hắn cho hắn đi theo mấy đứa trẻ khác trong tộc để học tập thuật trừ ma với nhau, thiên phú của hắn được bộc lộ, thực lực đè ép mọi người nên mới từ từ được người ta nhìn vào mắt.

Cơ mà lòng trả thù của đứa nhỏ này cũng rất mạnh, tất cả những ai năm đó đã từng chỉnh hắn đều bị hắn ăn miếng trả miếng mà phục thù.
Quý Nhất Nhiên lại nói: “Có thể là bởi vì thời thơ ấu trải qua không tốt lắm, nên tính cách hắn có chút cố chấp… Còn có cái người Trần Trạch Sâm kia, bởi vì mãi cho đến khi trưởng thành vẫn chưa thể bộc lộ ra tài năng gì trong việc trừ tà, vốn dĩ trở thành người thừa kế là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng sau đó lại đổi thành lão nhị nhà bọn họ —— chính là thầy Trần đó.

Sau này Trần Trạch Sâm cũng chịu đựng không ít sự lạnh nhạt, nhưng dù sao hắn cũng là con trưởng do vợ cả sinh ra, cái gì nên có thì vẫn có.

Khi còn bé hắn và Trần Tư Vũ cũng được xem như sống nương tựa lẫn nhau, cho nên Trần Tư Vũ cực kỳ nghe lời Trần Trạch Sâm, thậm chí còn vâng lời đến mức điên rồ, Trần Trạch Sâm muốn bảo Trần Tiểu An trở về, sẽ tìm Tiểu An nói rõ mục đích của mình và hỏi ý kiến của cậu ấy, nhưng Trần Tư Vũ thì rất điên…”
Dư Hoán ngắt lời hắn: “Vậy thì sao chứ? Thời thơ ấu của hắn ra làm sao thì cũng đâu có liên quan gì tới em, bản thân hắn có bệnh thì có thể làm vậy với Tiểu An ư?”
Quý Nhất Nhiên ngẫm lại, quả thật đúng là vậy.
Anh rất giận bản thân vì không thể bảo vệ tốt cho Tiểu An, nhưng nghĩ kỹ lại thì dù mình có ở bên cạnh Tiểu An cũng không thể giúp đỡ được gì.

Hiếm khi Dư Hoán cảm thấy thất bại như vậy.
Ở bên phía Trần Tiểu An, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Dư Hoán thì rất nhanh cậu đã biến về nguyên hình.

Duy trì hình dáng con người cũng cần hao tốn linh lực, mà sau khi biến về nguyên hình thì không thể nghi ngờ cậu đã thoải mái hơn rất nhiều.


Trần Tiểu An nằm sấp trên nền nhà đối diện với Lưu Ly, mèo đen Lưu Ly nhìn dáng vẻ mệt nhọc của cậu, nhóc đẩy chậu cơm của mình qua, bên trong vẫn còn một ít thức ăn mèo còn chưa ăn hết, Lưu Ly đẩy chậu nhỏ đến trước mặt Trần Tiểu An: “Bé xinh đẹp, ăn chút đồ ăn mới có sức lực.”
Trần Tiểu An lăn người qua, cậu buông lỏng móng vuốt, những viên đá nhỏ cậu vẫn nắm chặt từ nãy đến giờ đang rơi lạch cạch xuống đất.

Thật ra cậu không có đói, nhưng không thể giải thích rõ ràng với Lưu Ly được.

Cậu nhìn thấy vẻ chờ mong trên khuôn mặt đen tuyền của Lưu Ly, cũng không muốn từ chối ý tốt của đối phương —— dẫu sao thì ý thức lãnh địa của mèo cũng rất mạnh, bảo vệ thức ăn cũng rất chặt, tuy rằng trên danh nghĩa cậu được tính là chủ nhân của Lưu Ly, nhưng trên thực tế bọn họ cũng là đồng loại.

Lưu Ly nguyện ý chia sẻ đồ ăn của mình cho cậu, thì đó chính là thiện cảm cực cao dành cho cậu.
Trần Tiểu An tiến đến trước chậu cơm lùa vài miếng thức ăn mèo, làm ra bộ dạng rất có tinh thần nói với Lưu Ly: “Tui không sao mà.”
“Vậy thì tốt.” Lưu Ly cũng là một nhóc ngốc nghếch, nó vươn bàn chân đen bóng phát sáng kéo cái chậu trở về.
Ôm linh thạch hít một hồi, Trần Tiểu An mới dần dần khôi phục tinh thần, nhưng cậu luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Chờ Lưu Ly quay về cái ổ của mình, Trần Tiểu An liền ngậm viên linh thạch, ngựa quen đường cũ nhảy ra từ cửa sổ phòng mình rồi trèo vào nhà Dư Hoán ở lầu trên.
Dư Hoán không có nhà, nhưng trong nhà đều là mùi hương của anh.
Trần Tiểu An không chần chừ gì nữa, cậu giẫm lên tấm thảm trước cửa phòng rồi nhảy lên giường Dư Hoán.

Trên giường lưu lại linh khí mát lạnh giống như một màn sương mỏng bao phủ lấy cậu, khiến cho Trần Tiểu An cảm thấy được giờ phút này bản thân đang được Dư Hoán ôm trong lồng ngực anh.

Lông nhung trên đầu mèo cọ cọ trên chăn bông, rất nhanh Trần Tiểu An được vỗ về trong luồng hơi thở ở nơi này mà tiến vào mộng đẹp.
Khi Dư Hoán vội vã trở về đã là hai ba giờ đêm.


Anh đến căn hộ mà Trần Tiểu An ở trước, nhưng chỉ đứng ở cửa một lát, vẫn không ấn chuông cửa.

Đã trễ thế này rồi, chắc em ấy đã sớm đi ngủ.

Sáng mai lại đến tìm rồi chào hỏi em ấy.
Dư Hoán trở về cũng là nhất thời xúc động, vốn dĩ anh đến thành phố bên cạnh để chụp quảng cáo, lịch trình rất kín, ngày mai lại phải đến một khu thắng cảnh để quay.

Anh hiếm khi có những lúc kích động như vậy, nhưng nghĩ tới giọng nói đáng thương hề hề của Trần Tiểu An khi nghe điện thoại thì anh ở khách sạn cũng không ngủ yên được nên liền đứng dậy cầm chìa khóa xe chạy đến Tuyên Thành.
Sau khi trở về mới nghĩ ra đã khuya như vậy rồi cũng không thể làm ồn người ta, chỉ có thể chờ đến sáng sớm ôm bé mèo một cái rồi lại chạy về làm việc.
Dư Hoán về lại nhà mình, tắm rửa xong đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy một nắm tuyết nho nhỏ đang cuộn tròn người lại, trong ngực còn ôm một viên đá màu xanh lam đang ngủ ngon lành.
Trong phút chốc lòng Dư Hoán chợt mềm đến mức rối tinh rối mù.

Có lẽ bé mèo của anh thật sự rất nhớ anh, trong điện thoại nói muốn ôm anh, không ôm được người thật thì chạy đến phòng anh ngủ… Trái tim anh đã biến thành bông mất rồi, bé mèo vươn bàn chân trước nhẹ nhàng bước lên tim anh, bước một hồi thì đã bước luôn vào đáy lòng giấu kín nhất của anh.
Dư Hoán trở về bên giường, động tác của anh rất nhẹ.

Anh nghiêng người nằm kề bên bé mèo nhỏ, hình như Trần Tiểu An có hơi cảm giác được, cái tai nhọn giật giật, phát ra tiếng ngáy trầm thấp, chen vào trong ngực Dư Hoán, kề sát đầu lên ngực anh.
Dư Hoán cũng rất mệt mỏi, chỉnh đồng hồ báo thức xong thì liền ôm mèo mà ngủ.

Ngày hôm sau một người một mèo cùng lúc bị đồng hồ báo thức tàn nhẫn đánh thức.
Trần Tiểu An tưởng mình còn đang nằm mơ, tối qua một mình cậu nằm đây, mở mắt ra liền nhìn thấy một người lớn như vậy! Vốn dĩ không nên xuất hiện người ở trong này! Nhưng ai thèm quan tâm có phải mơ hay không, theo bản năng Trần Tiểu An liền nâng một bàn chân đạp lên gáy Dư Hoán, cậu liếm liếm hai má của Dư Hoán.
Dư Hoán cũng tỉnh, anh duỗi tay ra tắt chuông báo thức, lại đưa tay sờ sờ đầu Trần Tiểu An: “Chào buổi sáng.”
Trần Tiểu An: “Meo.” Chào buổi sáng.
Thật ra Trần Tiểu An còn muốn hỏi sao Dư Hoán lại trở về, nhưng hình dạng của cậu như vậy cũng không có cách nào để hỏi, đành phải vừa đi vòng quanh Dư Hoán, vừa kêu “meo meo”.

Vậy mà hình như Dư Hoán nghe hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, anh cười nói: “Biết bé mèo nhớ anh rồi, nên anh liền trở về.”
Trần Tiểu An ngẩng khuôn mặt lên, cái đuôi ngoe nguẩy đung đưa, cảm xúc trông rất háo hức.

Dư Hoán nhẹ nhàng nắm lấy cái đuôi không ngừng lay động của cậu: “Sao lại giống chó con thế này?”

Vừa dứt lời Dư Hoán liền thấy vẻ nghi hoặc khó hiểu trên khuôn mặt ngây thơ của Trần Tiểu An.

Dư Hoán cảm thấy chơi rất vui, lại sờ soạng lấy điện thoại ra rồi chụp ảnh Trần Tiểu An, lại còn làm thành mấy cái meme, anh chèn vài dấu chấm hỏi lên đầu mèo rồi đăng lên weibo.
Trước kia anh chưa từng khoe mèo, đây là lần đầu tiên.

Sau khi đăng hình mèo lên, anh làm mới phần bình luận, muốn xem thử mọi người sẽ khen mèo như thế nào, kết quả khi đọc những gì top comment đầu tiên nói thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh.
Top comment số 1 nói: Mấy tay săn ảnh với blogger đủ rồi đó, không thấy Hoán Gia cũng mặt chấm hỏi [1] rồi hả?
[1]
Dư Hoán nói thầm trong lòng là mèo của tôi mới mặt chấm hỏi… Anh lướt xuống đọc tiếp những bình luận khác, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tối qua lúc anh vội vàng trở về từ khách sạn nơi làm việc thì bị phóng viên giải trí ngồi xổm thủ sẵn ở đó chụp được, vì vậy sáng sớm hôm nay blogger liền đồng loạt lên bài, liên kết với việc hôm qua Trần Tiểu An bị đau dạ dày đột phát.

Nói hai người ở cùng một chỗ, Dư Hoán vừa biết tình trạng của Trần Tiểu An liền suốt đêm chạy về bla bla.
Tuy rằng trên thực tế cũng đúng là như vậy… Nhưng nghe thì rất nhảm nhí, nói thật nếu bản thân Dư Hoán không phải là người trong cuộc thì anh cũng không dám tin bất kỳ nghệ sĩ nào vào nửa đêm nói đi là đi trong khi vẫn còn công việc vào ngày kế, chỉ bởi vì một người khác bị bệnh đau dạ dày.

Cũng khó trách fan lại nổi giận.
Còn có người bình luận rằng: Tôi cầu xin blogger luôn đó, hôm qua Trần Tiểu An hát rất vất vả mới kéo được một tí hảo cảm, đây là đang cản đường ai mà các người phải thêm thắt hại cậu ấy như vậy.
Dư Hoán nhìn mèo nhà anh vẫn đang duỗi đầu qua tò mò muốn sáp lại nhìn màn hình của anh, thở dài một hơi rồi quẹt quẹt cái mũi nhỏ màu hồng phấn của nhóc mèo, lại chỉnh sửa bài đăng weibo kia một chút, thêm vào caption: Nóng lòng nhớ mèo [2], về nhà thăm mèo rồi đi.
[2]
Anh cho rằng nói như vậy là ổn thỏa rồi, dù sao thì anh cũng không cần phải chứng minh việc riêng tư của mình với công chúng, chỉ cần giải thích tình huống chân thật, khéo léo một chút là được rồi.

Không ngờ tới sau khi chỉnh sửa weibo lại làm cho đông đảo quần chúng được ăn dưa, toàn thể cư dân mạng phải hít một ngụm khí lạnh.
Công ty Dư Hoán có một nhân viên công tác, thỉnh thoảng người này sẽ tung lên mạng một vài dự đoán không ảnh hưởng tới toàn cục, trước kia có người hỏi nhân viên công tác quan hệ thầm kín giữa Dư Hoán và Trần Tiểu An như thế nào, rốt cuộc có phải do công ty muốn push người mới nên mới buộc chặt Trần Tiểu An và Dư Hoán cùng nhau hay không.

Nhân viên này nghĩ đây cũng không phải là bí mật không thể nói gì, nên liền trả lời đúng sự thật: Quan hệ giữa hai người họ tốt lắm á, Hoán Gia còn đặt biệt danh cho Tiểu An là mèo hay sao ấy.
Vì thế bây giờ cái câu “nóng lòng nhớ mèo” trong mắt mọi người xem ra chính là một phép ẩn dụ tinh tế..