Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 537



Đối phương ngẩn người.

Đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán vô vị, Hoắc Dung Thành đứng dậy, cầm lấy áo gió, sau đó trực tiếp rời đi.

“Đi đâu vậy? Không phải hẹn mọi người ra uống rượu sao? Rượu đều đã được dọn lên hết rồi.” Hàn Văn Thiên ngăn lại đường đi của anh.

“Tự mình uống đi, đừng làm phiền tôi.

Lời vừa dứt, anh liền đẩy Hàn Văn Thiên ra, rời đi.

Hàn Văn Thiên: “..

Như mà, cứ để anh ấy đi như vậy sao!

“Là anh ấy gọi chúng ta đi ra ngoài, cũng là anh ấy rủ chúng ta uống rượu, thế mà hiện tại lại nói chúng ta đừng làm phiền anh ấy, anh ấy không phải có bệnh gì rồi chứ?” Hàn Văn Thiên hạ thấp giọng xuống, rồi tuôn ra một tràng.

“Anh ta có bệnh cũng không phải một hai ngày.” Nam Cố Trạch miễn cưỡng nói.

Hoắc Dung Thành đi vào cục cảnh sát, khí thế hùng mạnh: “Giấy tờ tùy thân đâu?”



` Ở trong này.

Cảnh sát viên đưa giấy chứng nhận qua cho anh.

Đôi tay dài khẽ nhúc nhích, Hoắc Dung Thành năng mắt, mở túi xách ra, nhìn thấy giấy từ đặt gọn gàng trong ngăn túi nhỏ.

Khuôn mặt không trang điểm, thanh thuần sáng ngời, giống như một bông hoa hướng dương tươi mát sau cơn mưa vậy, khiến cho người ta chỉ cần nhìn thấy liền cảm thấy tâm tình của mình liền tốt hơn.

Tức giận, tựa hồ như đã mất đi một ít Nhưng mà, khi nhớ lại câu nói ghê tởm đầy bất mãn kia, khuôn mặt trong nháy mắt kiên trở nên hung ác nham hiểm.

Người phụ nữ chết tiệt!

“Giúp tôi điều tra đoạn video về vụ tai nạn đi”

Anh tùy ý đem ví tiền để vào trong túi áo, ngẩng đầu, lạnh lùng phân phó.

Nghe vậy, cảnh sát viên sửng sốt, người này ai a, mà lại dám hoành hành như vậy?

Cố Hàn tiến lên, thấp giọng nói một cau.



Nhất thời, vi cảnh sát viên lập tức đứng dậy: “Anh Thành, xin hãy chờ, tôi sẽ lập tức giúp anh điều tra”

Cùng lúc đó, còn có nhân viên công tác đem hồng trà đã pha xong tới, vẻ mặt đầy cung kính.

Cố Hàn cầm chiếc khăn lụa cao quý, sau khi lau khô chỗ ngồi, nói: “Cậu hai”

“Ừm” Anh ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở trên màn hình, trâm giọng nói: “Mở ra.

Camera theo dõi mở ra, tai nạn xe ở cầu vượt hiện ra trước mắt.

Con ngươi híp lại, đôi mày của Hoắc Dung Thành cũng chau lại, ánh mắt yên lặng dừng ở trên màn hình.

Bỗng nhiên, đồng tử của anh co rụt lại.

“Phát lại.”

Đôi chân dài của Hoắc Dung Thành vắt lên, đôi môi mỏng khẽ động, lạnh lùng phun ra hai chữ.

Cảnh sát nhanh chóng gật đầu.