Cổ Chân Nhân

Chương 1715: Kiếm Tâm Thông Minh



“Cạc cạc cạc!” Âm Bà đắc ý cười to, mở cái miệng rộng để lộ những chiếc răng vàng thưa thớt không chịu nổi.

Bà ta duỗi bàn tay ra, bàn tay đột nhiên phồng to gấp mấy lần, năm ngón tay quấn quanh âm khí, móng tay sắc bén như châm. Bàn tay giống như cái quạt bồ như muốn rơi xuống đầu Nhập Nhị Bình Chi.

Nếu bị một kích này đánh trúng, Nhập Nhị Bình Chi không phòng bị, tất sẽ bị Âm Bà đập nát sọ não.

“Dừng tay!” Nhập Nhị Nhất Phương hô to, từ trong đại điện Kim Hiểu bay ra.

Nhưng Sở Độ đã có sắp xếp.

Hắn ta nhìn thấy Âm Bà đang giữ vững cục diện, cũng đã tính đến chuyện nếu Âm Bà ra tay hạ sát Nhập Nhị Bình Chi, Âm Bà tất sẽ bị cổ tiên Chính đạo ngăn cản.

Vì thế, hắn ta đã sắp xếp nhân thủ vận sức chờ phát động.

Quả nhiên, sau khi Nhập Nhị Nhất Phương chạy vội ra, Hạo Chấn đã phát động.

“Gia hỏa vô sỉ, rõ ràng là đơn đả độc đấu, ngươi cũng dám nhúng tay?” Hạo Chấn bay ra, một luồng điện quang mãnh liệt bắn ra, chiếu chuẩn Nhập Nhị Nhất Phương đang bay đến.

Cơ thể Nhập Nhị Nhất Phương hơi động, toàn thân phủ lên một bộ mộc giáp xanh biếc, bao phủ ông ta chặt chẽ từ đầu đến chân.

Bộ mộc giáp này đương nhiên là sát chiêu tiên đạo của Nhập Nhị Nhất Phương, hiệu quả phòng ngự vô cùng kinh người. Điện quang của Hạo Chấn sắc bén phi phàm, nhưng bắn vào bên trên mộc giáp, một chút tổn hại cũng không có, ngược lại còn khiến cho mộc giáp nảy mầm, sinh ra lá cây màu xanh nhạt, giống như nhận được không ít chỗ tốt.

Sở Độ khẽ ồ một tiếng, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Khiến Sở Độ kinh ngạc không phải là mộc giáp của Nhập Nhị Nhất Phương. Mộc giáp của Nhập Nhị Nhất Phương nổi tiếng Bắc Nguyên, là sát chiêu tiên đạo do chính Nhập Nhị Nhất Phương sáng tạo ra, Bệnh Thụ Mộc Xuân Giáp.

Mà là Nhập Nhị Nhất Phương phi nước đại muốn cứu Nhập Nhị Bình Chi.

Nhưng bây giờ, ông ta xuất ra một chiêu này ngăn lại điện quang của Hạo Chấn, vì thế mà mất đi tiên cơ, mất đi cơ hội cuối cùng cứu vãn Nhập Nhị Bình Chi.

Sở Độ suy bụng ta ra bụng người, âm thầm tưởng tượng, nếu hắn ta là người của Nhập Nhị gia, thiên tài mới nổi của gia tộc gặp nguy hiểm, cho dù hắn ta có trúng điện quang, cũng phải ra tay bảo vệ tính mệnh của Nhập Nhị Bình Chi.

Tuy nhiên, Nhập Nhị Nhất Phương lại lựa chọn tự vệ. Hành động này nói rõ ông ta cũng không quá vội vã muốn cứu Nhập Nhị Bình Chi.

Rốt cuộc có chuyện gì?

“Không ổn rồi.” Sở Độ gấp lên, vội vàng nhìn ra giữa sân.

Hắn ta vừa định lên tiếng nhắc nhở Âm Bà nhưng đã không còn kịp.

Vốn gương mặt Nhập Nhị Bình Chi đang đờ đẫn, đột nhiên hai mắt tách ra thần quang sắc bén vô cùng.

Sự thay đổi này khiến giọng cười cuồng tiếu của Âm Bà đột nhiên ngưng lại.

Âm Bà cảm thấy bất ổn, muốn bứt ra quay lại phòng thủ nhưng đã muộn.

Một luồng kiếm quang lóe lên rồi biến mất.

Sinh tử thắng bại nằm ngay ở điểm này.

Âm hồn vẫn xoay quanh bay múa như cũ, nhưng Âm Bà lại bị kiếm quang chém thành hai nửa.

Bà ta khó tin nhìn Nhập Nhị Bình Chi, không nghĩ ra vì sao đối phương lại thoát khỏi thủ đoạn chiêu bài của mình.

“Thuật chính là đại sát khí Âm Bà hành tẩu Bắc Nguyên, nhưng lại vô dụng đối với Nhập Nhị Bình Chi?” Chúng tiên bên phía Sở Độ không khỏi thất sắc.

“Tại sao lại như vậy”? Trong đại điện Kim Hiểu, chúng tiên Chính đạo vừa mừng vừa sợ.

“Đây là Kiếm Tâm Thông Minh, là một sát chiêu tiên đạo bên trong chân truyền Kiếm Thánh, chuyên dùng để khắc chế các loại thủ đoạn Trí đạo. Kiếm Tử lịch đại rất ít người có thể sử dụng được.” Nhập Nhị Nhất Phương cười ha hả, không buông tha cơ hội làm lớn uy danh của Nhập Nhị gia.

Gia Luật Tiểu Kim nghe xong, không khỏi thầm nghĩ: “Nói như vậy, Nhập Nhị Bình Chi được xem là người siêu tuần bạt tụy trong số Kiếm Tử lịch đại sao?”

Y là thiên tài mới nổi của Gia Luật gia, đáng tiếc lại thất bại khi đối chiến với Tuyết Vô Ngân.

Trái lại Nhập Nhị Bình Chi lại giết chết cường giả Ma đạo thất chuyển Âm Bà. So sánh hai người, ai ưu ai kém liếc qua là thấy ngay.

“Nhập Nhị Nhất Phương này đúng là xảo trá. Biết rõ Nhập Nhị Bình Chi không đáng lo, nhưng vẫn làm bộ hốt hoảng chạy vội ra, muốn cứu Nhập Nhị Bình Chi.” Cừu Lão Ngũ đứng sau lưng Sở Độ, miệng lẩm bẩm bất bình.

Không thể không nói, Nhập Nhị Nhất Phương diễn rất tốt.

Chính vì biểu hiện này của ông ta, khiến cho cổ tiên hai bên vô thức cho rằng Nhập Nhị Bình Chi đang gặp nguy hiểm.

Thậm chí ngay cả Âm Bà cũng bị lừa gạt.

“Không, hoặc nói Âm Bà đã quá tự tin với sát chiêu tiên đạo Thuật của mình.” Sở Độ ước định trong lòng: “Còn Nhập Nhị Bình Chi thì không phải là người liễu lĩnh, giả bộ như trúng chiêu lừa gạt Âm Bà mắc lừa. Sát chiêu cuối cùng mà y giết chết Âm Bà không đơn giản, uy lực rất lớn, tốc độ lại cực nhanh, khó lòng phòng bị, cũng giống như Kiếm Thánh trước kia dựa vào một sát chiêu tiên đạo Kiếm Mệnh mà thành danh.”

“Mau trở về đi.” Nhập Nhị Nhất Phương âm thầm truyền âm cho Nhập Nhị Bình Chi.

Mặc dù Nhập Nhị Bình Chi đã giết chết được Âm Bà, nhưng trên người cũng đã bị trọng thương.

Y vội vàng lui lại. Đương nhiên trước khi đi, y đã mang thi thể đã bị chia nửa của Âm Bà theo luôn.

Trong đó có một nửa thi thể có chứa tiên khiếu của Âm Bà.

Đây là chiến lợi phẩm của Nhập Nhị Bình Chi.

Bên phía Sở Môn cũng không ngăn cản. Đây vốn là một trong những quy củ của trận đấu này.

Cũng giống như trước đây, Tuyết Vô Ngân đã lấy thi thể của cổ tiên Lưu Hôi.

Nhưng mặc dù Tuyết Vô Ngân chiến thắng ba trận, nhưng chỉ giết có một mình cổ tiên lục chuyển Lưu Hôi. Còn Nhập Nhị Bình Chi chỉ chiến một trận, lại lấy đi tính mạng của cổ tiên Ma đạo thất chuyển Âm Bà.

Bởi vậy, bên phía Chính đạo đã cao hơn một bậc.

Sở Độ cảm nhận được áp lực rất lớn.

Ưu thế mà Tuyết Vô Ngân mang đến, bây giờ đã bị Nhập Nhị Bình Chi lấy lại.

Trận đấu tiếp theo, Sở Độ nên phái ai ra sân cho phù hợp.

Sở Độ hơi do dự.

Rất nhanh, kết quả của trận chiến này được giao cho Phương Nguyên.

Phương Nguyên vẫn còn tu hành bên trong phúc địa Lang Gia.

“Nhập Nhị Bình Chi giết chết Âm Bà?” Phương Nguyên hơi kinh ngạc một chút, sau đó tiếp nhận sự thật này.

Lấy tu vi lục chuyển giết thất chuyển, rất nhiều cường giả thiên tài có thể làm được.

Nhưng thất chuyển chiến bát chuyển lại cực kỳ hiếm thấy.

Nhập Nhị Bình Chi, trong trí nhớ của Phương Nguyên, hoàn toàn không có ấn tượng về người này. Dù sao năm trăm năm trước, Phương Nguyên vẫn còn ở thời kỳ phàm nhân, cũng không quá rõ ràng giới cổ tiên Bắc Nguyên.

Điều làm cho Phương Nguyên hứng thú chính là Tuyết Vô Ngân.

Chính xác mà nói chính là tiên khiếu phúc địa của cổ tiên Lưu Hôi, chiến lợi phẩm của Tuyết Vô Ngân.

“Cổ tiên Lưu Hôi là cổ tiên Thổ đạo, vượt qua hai lần thiên kiếp. Nếu ta đoạt được phúc địa, như vậy tu vi của ta cũng có thể tăng lên, đạt đến trình độ thất chuyển.”

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên lập tức hồi âm trở lại.

Hắn chủ động nhờ Sở Độ trợ giúp, muốn mua lại phúc địa tiên khiếu của Lưu Hôi từ Tuyết Vô Ngân.

Về phần Sở Độ mời Phương Nguyên đến tương trợ, Phương Nguyên lấy lý do hắn đang bế quan mà từ chối.

“Trước tăng lên thất chuyển, sau đó tham gia huyết chiến cũng không muộn.”

Phương Nguyên khẽ lắc đầu, ném chuyện đại hội đấu võ sang một bên.

Minh ước Sở Môn trên người hắn khá thoáng. Cho dù Sở Môn diệt vong, hắn không ra mặt cũng không sao.

Phương Nguyên lấy nâng cao tu vi làm chủ, những chuyện khác chỉ là tiếp theo.

Sở Độ nhận hồi âm của Phương Nguyên.

Việc Phương Nguyên không đến khiến cho Sở Độ cau mày.

“Haiz, nếu Liễu Quán Nhất trưởng lão có thể đến, ta không cần khó xử như vậy.” Sở Độ thở dài nói.