Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 1: Pho Tượng Của Baltalon)

Chương 27: Chương 18 phần 1



Chương 18: Ngày thứ ba mươi

Đối với Nguyên và Kăply, rõ ràng buổi sáng hôm nay không giống với bất cứ buổi sáng nào trước đó trong đời. Chẳng có con số lân tinh nào nữa để tụi nó sợ sệt tìm kiếm, và điều đó càng khiến tụi nó sợ sệt hơn. Trên chiếc bàn kế tấm gương đồng, pho tượng báo tử đã đỏ rực đến độ chót, như muốn nung chảy hết mọi thứ chung quanh.

Hai đứa thức dậy từ lâu, bồn chồn đi tới đi lui trong phòng, chẳng biết làm gì ngoài việc chốc chốc lại giương cặp mắt đỏ kè ra nhìn nhau rồi lại lật đật ngoảnh đi chỗ khác như không muốn thú nhận qua ánh mắt của mình nỗi lo lắng không sao che giấu được.

Suốt đêm hôm qua hai đứa gần như không chợp mắt, và có lẽ không ai trên đời này có thể ngủ được khi ngày hôm sau rất có thể sẽ là ngày cuối cùng trong đời mình. Mặc dù thầy N’Trang Long không ngừng nhắc đi nhắc lại là sứ giả thứ ba của trùm Bastu sẽ không làm gì được tụi nó nhưng trong thâm tâm Nguyên và Kăply thấy sự khẳng định của thầy mơ hồ đến mức chẳng đáng tin một chút xíu nào, thậm chí tụi nó còn cho rằng khi nói ra những lời hoang đường đó trông thầy hơi khùng khùng. Thầy bảo: một người nào đó trong lâu đài K’Rahlan. Nhưng lâu đài K’Rahlan đâu có mấy người, Nguyên và Kăply không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ nhẩm sơ đã có thể điểm danh đầy đủ: pháp sư K’Tul, bà Êmô, Êmê, K’Tub, và hai đứa nhóc ở dưới bếp - thằng Đam Pao và con Chơleng, và thiệt sự thì chẳng ai trong số họ đáng là đối thủ của Baltalon.

Hồi hôm, Êmê, K’Tub, Păng Ting và Suku ở chơi trong phòng Nguyên và Kăply đến khuya lơ khuya lắc, hy vọng sự kề vai sát cánh trong lúc hiểm nghèo sẽ làm cho bạn mình thêm ấm lòng nhưng khổ nỗi khi nhìn bộ mặt tang tóc của tụi nó, thiệt tình là Nguyên và Kăply thêm rầu thúi ruột.

Êmê ngồi cạnh Nguyên, ôm cứng cánh tay nó và nhìn nó bằng ánh mắt ngập nước:

- Đừng sợ, anh K’Brăk. Ngày mai tất cả bọn em sẽ ở cạnh anh và anh K’Brêt.

- Ờ, nếu chết chúng ta sẽ chết chung! - K’Tub đập hai tay vào nhau chan chát với vẻ quyết tâm của một người sắp nhảy vào lửa.

Suku nhìn bộ tịch hung hăng của K’Tub, lắc lắc mớ tóc lòa xòa trước trán:

- Muốn chết chung không phải dễ đâu, K’Tub. Xưa nay Baltalon không bao giờ hạ thủ với những ai không nhận được pho tượng báo tử của hắn.

- Tại sao cứ nói chuyện chết chóc ở đây! - Păng Ting phản đối bằng giọng bực bội. - Chẳng lẽ các bạn không tin tưởng vào khả năng của Tam phù thủy Bạch kỳ lân?

- Tin chứ, Păng Ting... - Nguyên nói, không muốn Păng Ting mất vui, nhưng nó bảo tin mà cái giọng xụi lơ của nó rõ ràng đang nói điều ngược lại.

Păng Ting nhìn bộ mặt chảy dài của Nguyên, thở đánh thượt một cái, trông nó ngán ngẩm thấy rõ.

- Không có gì phải sợ hãi, anh K’Brăk à... - Suku xoáy đôi mắt sáng vào mặt Nguyên. - Anh có nhớ em đã nói gì với anh không?

- Nhớ... - Nguyên dáp giọng yếu xìu. - Em hứa sẽ tặng anh một siêu sản phẩm pháp thuật để chống lại Baltalon.

- Ngày mai em sẽ hoàn tất nó... - Suku lập tức chuyển sang giọng chào hàng. - Rồi anh sẽ thấy nó hiệu nghiệm như thế nào.

K’Tub nhìn Suku qua khóe mắt, môi dài ra:

- Cần gì đợi tới ngày mai. Ngay từ bây giờ tao đã có thể đoán ra sản phẩm của mày hiệu nghiệm như thế nào rồi, Suku à.

Cuộc cãi cọ chí chóe sau đó giữa K’Tub và Suku chẳng đem lại một chút ích lợi gì, ngoài việc làm cho tâm trạng của Nguyên và Kăply thêm rối bời. Bây giờ nhớ lại không khí nặng nề và vẻ mặt căng thẳng của cả bọn tối hôm qua, rồi nhớ đến cái cảnh bà Êmô và pháp sư K’Tul nhìn chằm chằm vào mắt nhau như sắp òa ra khóc ngay giữa bàn ăn hôm trước, Nguyên mới cảm nhận hết tính chất khủng bố của cái tên Baltalon.

Tối hôm qua, trước khi Nguyên và Kăply đi nằm, bà Êmô và ông K’Tul đã vào phòng rảo tới rảo lui, kiểm tra cẩn thận mọi cửa nẻo, ngóc ngách.

- Kể từ giờ phút này trở đi, tụi con không được ra khỏi phòng, dù nửa bước. Nhớ chưa! - Bà Êmô đặt tay lên vai Nguyên, thận trọng dặn.

- Các con nhớ đấy! - Ông K’Tul lạnh lùng nói thêm. - Phải tuyệt đối ở yên trong phòng dù bên ngoài có xảy ra bất cứ động tĩnh gì!

Trước khi ra khỏi phòng, bà Êmô còn lui cui ở chỗ cửa một hồi, Nguyên và Kăply trố mắt dòm, thấy bà hí hoáy nạy ván lát sàn lên và chôn vật gì tròn tròn vào sâu bên dưới.

- Cái gì thế hở dì! - Kăply buột miệng hỏi.

- Đây là chiếc bát ma thuật giáo chủ Ama Êban tặng ta! - Bà Êmô đưa tay quẹt mồ hôi trán. - Hy vọng những lời nguyền khắc trên bát sẽ cản được Baltalon nếu hắn đột nhập vào đây!

Chôn một trái mìn coi bộ chắc cú hơn! Kăply chán nản nghĩ thầm và giương cặp mắt hoang mang nhìn ông K’Tul và bà Êmô chậm chạp lê bước ra cửa, bụng nghĩ chắc bọn họ cũng chẳng tin tưởng gì vào chiếc bát lôm côm kia.

- Nhìn kìa!

Tiếng Nguyên kêu lên hớt hải khiến Kăply giật bắn người, những hình ảnh trong đầu tan biến ngay tút xuỵt.

- Gì thế! - Nó quay phắt lại, mặt xám xanh.

- Một bóng người vừa lướt ngang cửa sổ! - Nguyên run rẩy đáp, mắt vẫn nhìn trừng trừng vào cửa sổ như muốn xoi thủng tấm kính dày. Hôm trước, chỗ đó gắn một tấm kính trong suốt, đứng trong phòng có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài nhưng cách đây ba ngày, bà Êmô đã thay bằng tấm kính đục, ý chừng muốn chắn tầm quan sát của Baltalon.

- Chắc là bà Êmô hoặc pháp sư K’Tul đi tuần! - Kăply nói, cố giữ giọng đừng run. Nó cũng tự biết là nó chẳng tin chút xíu nào vào nhận định của mình.

Hai đứa dán mắt vào tấm kính một lúc, lại thấy một bóng đen vụt qua.

- Không phải người! - Nguyên thở phào.

- Ừ, không phải người! - Kăply nhẹ nhõm hùa theo. - Người gì mà nhỏ thó thế!

Kăply liếc bạn, chờ một lời khen về nhận xét tinh tường của mình, nhưng ngay lập tức nó ngớ ra. Cặp lông mày trên trán Nguyên đang dính thành một đường thẳng khiến nó bất giác nín thở.

Nguyên trầm ngâm lâu thật lâu, rồi thở hắt ra, giọng khản đặc:

- Tao hiểu rồi! Đó là con Boumboum!

- Trời đất, con chim cắt của Baltalon hả?

Kăply ré lên, lớn đến mức nó vội đưa tay lên bụm miệng.

Nhưng đã quá muộn, tiếng thét kinh hoàng của nó đã kịp luồn qua các khe cửa, báo hiệu nó đang chết khiếp ở trong này. Một tiếng “ầm” rền rĩ phát ra từ phía hành lang và cánh cửa đột ngột bung ra. Kăply khiếp đảm khuỵu chân xuống, hoàn toàn không tự chủ.

- Anh K’Brăk, anh K’Brêt! Có chuyện gì thế! - Tiếng thằng K’Tub hốt hoảng vang lên.

Trái tim Kăply đang rơi xuống như một hòn đá bỗng dừng phắt lại và tiếng ù ù như xay lúa trong đầu nó lập tức loãng đi. Nó cố nhấc mình lên và quay mặt ra phía cửa, mừng quýnh khi thấy K’Tub đi trước, Êmê, Păng Ting và Suku nguyên một đám lủ khủ phía sau.

- Con Boumboum... - Nguyên lắp bắp đáp, chỉ đủ sức thều thào ba tiếng.

Đám nhóc mới vào cả bốn cái đầu cùng ngoáy quanh.

- Đâu?

- Nó đâu?

- Nó ở ngoài kia... - Nguyên chỉ tay ra cửa sổ. - Nó vừa lướt ngang qua.

Êmê mếu máo, mắt đã bắt đầu ầng ậc:

- Như vậy là Baltalon sắp đến rồi.



- Chúng ta lên trường đi, anh K’Brăk! - K’Tub nhảy tưng tưng như đang đứng trên một miếng sắt nóng. - Có thầy N’Trang Long và một đống giáo sư bên cạnh, Baltalon sẽ chẳng làm gì được anh đâu!

- Đúng rồi đó! - Êmê khịt mũi rột rột, hăng hái phụ họa. - Nếu sự cố xảy ra trong khuôn viên nhà trường, thầy N’Trang Long bắt buộc phải can thiệp.

Êmê chộp lấy tay Nguyên:

- Nhanh lên, anh K’Brăk!

- Không được đâu, Êmê! - Nguyên nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ bạn.

- Tại sao không được?

Êmê nhìn sững Nguyên, vẻ mặt đau khổ như thể Nguyên vừa giẫm lên trái tim nó một cách thô bạo.

- Nếu lên trường đúng là cách tốt nhất để thoát khỏi tai họa thì thầy N’Trang Long đã bảo bọn anh rồi... - Nguyên cố lấy giọng bình tĩnh. - Thầy đã biết về vụ này nhưng thầy không nói gì cả. Như vậy chớ dại mà dẫn xác tới đó.

- Hổng lẽ thầy N’Trang Long cũng sợ Baltalon đến són ra quần! - K’Tub buột miệng, giọng đã muốn đổ quạu.

Êmê thả người rơi bịch xuống giường, mặt đanh lại:

- Nếu anh không lên trường thì em cũng ở nhà luôn.

- Em cũng thế... - Hai tay thu lại thành nắm đấm, K’Tub chiếu đôi mắt sáng rực vào mặt Nguyên và Kăply, nói giọng kích động. - Em sẽ ở bên cạnh hai anh suốt ngày hôm nay.

Êmê khụt khịt mũi, ném cho Păng Ting một cái nhìn dò hỏi.

- Cho đến giờ này mà em còn ở đây có nghĩa là em chấp nhận bỏ học bữa nay rồi, chị Êmê à... - Păng Ting nhanh nhảu lên tiếng, rồi nó vội vàng nói thêm. - Nhưng chúng ta không thể ở mãi trong lâu đài K’Rahlan được, nếu không muốn cậu K’Tul phát hiện ra sự có mặt của Tam phù thủy Bạch kỳ lân...

***

Thằng K’Tub chạy ra ngoài một lát rồi chạy vô, hổn hển thông báo:

- Ba em đi đâu rồi, chỉ còn mỗi dì Êmô ngồi gác ở cửa...

- Ổn rồi! - Êmê đứng bật lên khỏi giường. - Chúng ta sẽ chuồn ra cổng sau.

Bọn trẻ nối đuôi nhau, lặng lẽ bước dọc hành lang, hơi đá từ các bức vách lạnh buốt như cắn vào da thịt, thận trọng đặt chân lên từng bậc cầu thang dẫn xuống vườn. Những tán lá trên đầu rung rinh trong gió mai, phát ra điệu nhạc rì rào êm dịu, nhưng lúc này Kăply chẳng lòng dạ nào thưởng thức. Nó ngước nhìn lên, chỉ để lo âu tìm xem có con Boumboum đậu trên đó không.

- May quá! - K’Tub thì thào. - Thằng Đam Pao và con Chơleng cũng chẳng thấy đâu.

Bọn trẻ lúp xúp luồn qua cổng rào rồi co cẳng chạy, cầu trời đừng đụng đầu pháp sư K’Tul dọc đường.

Tam phù thủy Bạch kỳ lân đợi sẵn dưới đáy thung. Bọn trẻ vượt qua căn nhà gỗ của Đại tiên ông Mackeno, chưa kịp xuôi dốc, đã thấy ba chàng trai xinh đẹp đứng chờ bên tảng đá hôm nọ, vẫn lối ăn mặc đỏm dáng như đi dự hội, những vạt áo chùng đỏ nhìn từ xa cháy rực như ba ngọn lửa. Thầy Hailixiro cũng thích màu đỏ nhưng chiếc áo của thầy không ấn tượng bằng trang phục của các anh chàng này, Kăply thầm so sánh, cảm thấy trái núi nặng nề trên ngực mấy ngày nay như vừa được ai dỡ đi.

- Chào Păng Ting! Chào các em!

Thủ lĩnh Masari vung vẩy cây gậy sừng hươu, nhoẻn miệng khoe hàm răng trắng bóng khi bọn trẻ đến gần.

- Sao các anh ngó tỉnh queo vậy! - Păng Ting phụng phịu. - Con Boumboum xuất hiện nãy giờ rồi mà.

- Ờ, tụi anh đã nhìn thấy nó bay lượn lòng vòng... - Masari nheo mắt như chói nắng. - Nhưng em yên tâm, bao giờ Baltalon cũng đến sau con chim cắt của hắn một lúc khá lâu.

- Khoảng hai tiếng đồng hồ... - Suku vọt miệng.

Ba chàng trai dồn mắt vào bộ mặt sáng sủa của Suku, không giấu vẻ ngạc nhiên.

- Pi Năng Suku, bạn em... - Păng Ting mỉm cười giới thiệu. - Nhóc này là cháu của Đại phù thủy Pi Năng Súp.

Tam phù thủy đồng loạt “ồ” lên như tiếng nước thi nhau bắn ra từ vòi phun. Pila gại gại đầu gậy vào cằm, giọng hóm hỉnh:

- Cháu của Nhị tiên đều ở cả đây, chắc Baltalon không dám mò đến gây sự đâu.

- Ngươi nói sai rồi, Pila!

Một giọng nói ken két như hai miếng sắt cọ vào nhau vang lên ngay sau tảng đá khiến bọn trẻ bất giác nghe ơn ớn toàn thân, những cẳng chân hốt hoảng lùi lại, túm tụm vào nhau, chính xác là cố chống vào nhau cho khỏi sụm bà chè.

Ngay cả Tam phù thủy Bạch kỳ lân cũng có vẻ luống cuống. Cả ba xoay mình lại, và khi nhìn thấy một đứa nhỏ lạ mặt bất ngờ nhô lên bên kia tảng đá, sát rạt ngay sau lưng họ, vẻ tươi tỉnh trên mặt các chàng trai như bị ai lấy giẻ chùi mất.

Trong chớp mắt, cả ba dàn thành một bức rào chắn trước mặt bọn trẻ, vai kề vai, mặt mày nghiêm trọng, ba chiếc gậy phép giơ lên, chĩa ra phía trước, rập ràng, ngay ngắn như trong một bài thể dục đồng diễn.

Kăply nấp sau lưng Păng Ting, tim đập như trống trận. Bây giờ nó mới nhìn rõ kẻ vừa đến là một gã đàn ông chứ không phải một đứa nhỏ. Nhưng hắn ta nhỏ thó, chắc chắn là không cao hơn Kăply bao lăm, da dẻ mốc thếch như đã lâu không tắm gội, khuôn mặt nhẵn nhụi đến mức không thể đoán được hắn bao nhiêu tuổi. Hắn mặc một cái áo chùng màu cháo lòng, rách te tua, đội một cái nón bẩn không thua gì khuôn mặt.

Xem cách ăn mặc, gã phù thủy Hắc Ám không khác lắm một tên ăn mày, chỉ có đôi mắt cho biết hắn là một sát thủ đáng sợ. Đôi mắt hắn sáng rực, nhưng không phải thứ ánh sáng ấm áp như đôi mắt của Suku, mà là thứ ánh sáng đỏ quạch báo hiệu chết chóc. Cái màu đỏ trong mắt hắn với màu đỏ của pho tượng báo tử trong phòng Kăply gần như cùng một nguồn gốc, đều toát ra một mối đe dọa khiến ai trông thấy phải rợn tóc gáy.

Kăply không dám nhìn lâu vào mắt Baltalon. Nó quay mặt đi, nghe tiếng Masari vang lên:

- Ngươi muốn gì?

Baltalon cười hắc hắc:

- Cả trường Đămri đều đồn ầm về sự xuất hiện của ta. Lũ khốn bảo ta định lấy mạng thằng nhóc nhà K’Rahlan.

Câu cuối cùng, Baltalon gần như rít lên:

- Ta đến đây chẳng qua vì không muốn mang tiếng suông.

Nói vừa dứt câu, Baltalon đột ngột biến mất.

- Đứng sát vào tụi anh, các em!

Masari hét to, giọng cấp bách, và trong khi bọn trẻ quýnh quýu đến mức trông như chúng ngã nhào về phía trước, ba chiếc gậy sừng hươu trên tay Tam phù thủy đã kịp chĩa xuống đất, ngoáy một vòng tròn.

Trong khi bọn trẻ nơm nớp nhìn quanh, Baltalon bất thần hiện ra cách đó một quãng.

- Giỏi! Đất rắn lắm, ta không chui lên được, Masari! - Baltalon cười khẩy, rồi hắn ngó lên trời, giọng châm biếm. - Không ngờ cũng có ngày lâu đài K’Rahlan phải nhờ đến Tam phù thủy bảo vệ. Bệ rạc thiệt tình!

Pila nhìn bọn nhóc, căn dặn:

- Mặc kệ hắn! Tụi em cứ đứng yên, đừng nhúc nhích!



Baltalon lấy trong người ra một cái lục lạc làm bằng một thứ từa tựa như quả bầu khô, mép nhếch lên cay độc. Kăply hồi hộp căng mắt nhìn, thấy quả bầu khoét ba cái lỗ trông như mặt người, từ trong miệng và hai hốc mắt không ngừng bắn ra những luồng sáng thập thò như lưỡi rắn, trên chỏm gắn lông chim sặc sỡ ngó y chang mái tóc nhuộm của bọn con gái khoái thời trang kinh dị.

Hoàn toàn không báo trước, Baltalon lắc nhẹ cái lục lạc trên tay, làm phát ra tiếng lạo xạo của những hạt đậu khô va vào nhau. Từ cái lục lạc, những lưỡi lửa bất thần vọt thẳng tới trước, ngoằn ngoèo, dài sọc như những cánh tay thuồng luồng, tỏa ra một luồng hơi nóng hừng hực như muốn thiêu chảy cả sắt thép.

Da bỏng rát, bọn trẻ thét lên kinh hoàng, quay người định bỏ chạy.

- Ráng chịu đựng một chút! - Tam phù thủy túm vai tụi nhóc, quát giật. - Tất cả nhắm mắt lại!

Kăply nhắm tịt mắt, mồ hôi ướt đẫm người, cảm giác như đang rơi tõm vào miệng núi lửa, phải cố lắm nó mới không vùng ra khỏi tay các chàng trai Bạch kỳ lân. Thiệt sự thì nó cũng không biết mình còn sống hay đã cháy thành tro.

Trải qua không biết bao lâu, hơi nóng dịu dần. Kăply từ từ hé mắt, thấy Tam phù thủy đang đồng loạt giơ gậy ngang ngực, từng chút một đẩy hơi nóng ra xa.

Kăply nhìn quanh, điếng hồn thấy cây cỏ cháy sém một vùng rộng, tàn lá bay lả tả, trong không khí bốc lên mùi chim chóc và côn trùng cháy khét, tảng đá cạnh dòng suối khi nãy màu xanh đã đen kịt như than, còn đám bạn nó đứa nào đứa nấy mồ hôi như tắm, mặt mày đen nhẻm như vừa chui ra từ ống khói.

- Trò mèo đó chẳng nhằm nhò gì đâu... - Masari nheo mắt. - Sao ngươi không giở tuyệt chiêu của mình ra.

- Chẳng lẽ ngươi muốn hôm nay sẽ không ai trong bọn ngươi sống sót?

- Khó nói lắm! Ra tay đi!

Masari, Pila, Karăm lùa bọn trẻ ra sau lưng, rồi cùng chĩa đầu gậy ra phía trước, trông như một bầy hươu đang xếp hàng sắp sửa chạy thi.

- Các em ngồi bệt xuống, nhắm mắt, bịt tai bằng cánh tay, hai bàn tay để lên đầu! Lẹ lên!

Trong bọn, chỉ có hai đứa kém ngoan ngoãn nhất là K’Tub và Kăply là nhìn thấy cảnh Baltalon nghiến răng tung cái lục lạc lên cao, miệng nhẩm đọc thần chú. Cái lục lạc bay đến đâu, các đầu gậy trên tay Tam phù thủy hướng theo đến đó, y như cảnh các nòng cao xạ rê theo máy bay Kăply từng xem trên tivi.

Thốt nhiên, Kăply và K’Tub nghe hơi thở nghẹn lại, ngực như bị kẹp chặt giữa hai quả núi, cả hai hoảng hồn nhắm nghiền mắt lại. Sức ép càng lúc càng tăng, nếu không ngồi dưới đất chắc chắn bọn trẻ đã ngã lăn ra.

Trong nháy mắt, không khí như đông đặc lại, áp lực khủng khiếp đến mức Kăply có cảm giác rõ rệt bầu trời đang sập xuống trên đầu mình. Kăply muốn đánh liều mở mắt ra nhưng mí mắt không sao nhúc nhích nổi. Giữa màn đen chết chóc đó, nó nghe rõ những âm thanh bùng bục vang lên trong đầu, máu dồn đặc sệt hai bên thái dương, cả người nhức buốt như sắp sửa nổ tung thành trăm mảnh. Mẹ ơi, lần này con chết chắc! Phải rồi, mình ngu quá, nếu Tam phù thủy chống được Baltalon làm sao hắn còn tung hoành đến hôm nay! Những ý nghĩ u ám lướt qua óc Kăply như một làn gió trước khi nó vật mình ra cỏ, ngất đi.

Trong cơn mê sảng, Kăply thấy mình chìm xuống tận đáy biển, người rúm lại, muốn đổ bệnh, vừa tè vãi ra quần vừa cố sống cố chết bơi ra xa bầy cá mập đang say máu rượt đuổi sau lưng. Trong khi Kăply đinh ninh mình sắp chui vào giữa những hàm răng lởm chởm to như những lưỡi dao kia thì mặt biển trên đầu nó đột ngột tách ra làm hai, người nó tự nhiên bắn vọt lên như có gắn lò xo dưới chân.

Kăply sung sướng mở mắt ra, thấy mình đang nằm dán lưng trên cỏ, dưới đáy một cái hố sâu, trước mặt nó là bầu trời trong vắt, xanh thăm thẳm, và đang nhảy múa trên đó là những chiếc gậy sừng hươu sặc sỡ.

Kăply chỏi tay ngồi dậy, lẩy bẩy leo lên khỏi hố, người vẫn còn đau như dần. Chung quanh nó, tụi thằng K’Tub cũng đứa trước đứa sau ì ạch leo lên mặt đất, mặt mày ngơ ngác như đều chui ra từ những cơn ác mộng.

- Các em nghỉ ngơi đi! - Tiếng Masari trong trẻo cất lên. - Rất may là không ai bị gì.

Cùng với câu nói, những chiếc gậy nhẹ nhàng đáp xuống tay các chàng trai Bạch kỳ lân.

Kăply lắp bắp:

- Cái hố này...

Karăm nhún vai:

- Chính cái lục lạc quỷ quái kia tạo ra đó.

Kăply tái mặt nghiêng ngó, thấy chiếc hố có đường kính khoảng hai chục mét và tất cả những gì trong diện tích đó đều bị sức ép khủng khiếp phát ra từ cái lục lạc đè dẹp lép. Tảng đá to cạnh dòng suối lún ngang mặt đất, phẳng phiu như ván lát sàn. Những thân cây lớn hai ba người ôm bị ấn lút xuống đất, nếu không còn sót lại những ngọn cây nhú trên mặt cỏ như đám cây con, có thể nghĩ đó là một bãi cỏ hoang.

Không chỉ Kăply, những đứa khác tay chân đều bủn rủn khi tận mắt nhìn thấy sức hủy diệt ghê hồn của Baltalon.

Trong khi Êmê và Păng Ting mếu máo xoa nắn hai be sườn thì K’Tub rờ rẫm đỉnh đầu:

- Hình như thủng mấy lỗ rồi hay sao ấy.

Kăply đảo mắt nhìn quanh:

- Tên ác ôn đó đâu rồi hở anh Masari?

- Hắn bỏ chạy rồi... - Pila đáp thay bạn.

- May thiệt là may! - Nguyên đưa đôi mắt cảm kích nhìn Tam phù thủy, môi run run. - Thoát chết dưới tay Baltalon có lẽ em người đầu tiên...

Karăm lắc đầu:

- Hắn không phải là Baltalon.

- Anh nói sao?

Câu nói của Karăm làm cả đống cái miệng há ra.

- Hắn là Buriăk, sứ giả thứ năm của trùm Bastu... - Karăm thản nhiên đáp.

- Buriăk?

Kăply kêu lên kinh ngạc, nhớ ngay tới những gì pháp sư K’Tul vẫn bô bô. Theo pháp sư K’Tul, sở dĩ hai đứa nó mất sạch năng lượng pháp thuật lẫn trí nhớ là do trúng phải đòn của Buriăk. Thì ra gã phù thủy nhỏ thó đó là Buriăk.

- Như vậy vừa rồi hắn đã sử dụng lời nguyền Tan xác phải không anh Masari! - Êmê mấp máy môi, mặt chưa hết hoảng sợ.

Masari chưa kịp trả lời, Suku đã lên tiếng, nó vẫn còn nằm bò dưới hố chưa leo lên nổi:

- Chỉ có lời nguyền Tan xác mới làm tanh banh mọi thứ trong tầm sát thương của nó như vậy thôi.

Êmê lại long lanh mắt nhìn Masari, khụt khịt mũi:

- Thật không ngờ Buriăk lại xuất hiện trong lúc này. Nếu không có mấy anh...

Păng Ting nheo mắt ngó các chàng trai Bạch kỳ lân, hấp tấp cắt ngang lời Êmê:

- Theo em thì vụ Buriăk nằm ngoài thỏa thuận...

- Em yên tâm đi, Păng Ting... - Masari mỉm cười nhìn cô bé. - Buriăk xuất hiện là chuyện ngoài dự tính, tụi anh không bắt em trả thêm tiền đâu.

Thiệt tình! Kăply lắc đầu. Lúc này mà con nhỏ này còn tâm trí để...

- Giờ này mà còn nghĩ đến chuyện tiền bạc! Thiệt vớ vẩn!