Chuyến Tàu Cuối

Chương 41



Khoảng lặng đổ dài lên vai tôi. Đổ dài lên vai cậu ấy. Đã bao lâu rồi? Thanh âm kí ức vẫn lững lờ trôi giữa những mái vòm nhà hát. Tôi biết bản nhạc này. Cũng từng cùng Dương nhảy trong ánh hoàng hôn của chiều chạng vạng. Chân không giày. Nhìn nhau và mỉm cười. Đây thực sự là 1 câu chuyện diễn ra không ngừng trong mơ…

- Lam Anh. Tớ có thể… hôn cậu không?

Tôi không kịp phản ứng. Hình như nắng đã chiếu về phía chúng tôi. Nhưng tôi không nhìn thấy gì hết. Phía xa vẫn là thanh âm của biển. Mùi muối mằn mặn nương theo chiều gió. Mặt trời lửng lơ. Mà tôi bị thiêu đốt bởi môi của cậu ấy. Tôi chưa từng nghĩ tới viễn cảnh này… Dương hôn tôi… rất lâu… rất lâu… Cho tới khi tôi nhận ra môi tôi cũng có mùi thơm mặn. Như mùi của biển khơi. Tôi chẳng rõ là tôi hay cậu ấy khóc.

Ngày hôm nay, một nửa của chúng tôi đã thả trôi vùng kí ức dịu dàng của tuổi trẻ. Nhưng nửa còn lại, vẫn cùng nhau đi tiếp… Đi tiếp… Trong lòng đã nhẹ nhõm đi. Phần nào.

Tôi hiểu rằng, sau khi Dương cùng tôi quay về, cậu ấy sẽ bắt đầu hóa trị liệu. Mái tóc màu nâu đỏ sẽ dần rụng đi… Còn cậu ấy. Có lẽ. Sẽ không còn kịp nhìn thấy nhà hát sáng bừng lên trong buổi bình minh này… Bất cứ 1 lần nào nữa.

…****************…

Chuỗi ngày dài sau khi Dương trở về…

Cậu ấy đồng ý tiếp nhận điều trị. Tóc rụng dần theo thời gian. Cơ thể mệt mỏi suy nhược. Nhưng cậu ấy vẫn ở bên tôi. Giúp tôi làm quen với thế giới hư vô không còn màu sắc.

Ban đầu là nắm tay. Tiếp theo là móc tay. Cuối cùng là để tôi tự dùng gậy dò đường di chuyển về phía trước.

. Truyện mới cập nhật

Ngày tôi thành thục dùng gậy dò. Cũng là ngày Dương tiếp nhận đợt hóa trị đầu tiên…

Tôi chẳng biết chúng tôi có thể cùng nhau tới khi nào. Chỉ là! Cứ lặng lẽ bên nhau như vậy… Có khi lại hay.

Khuôn viên phía sau bệnh viện.

Tôi thấm mệt, ngồi xuống trên 1 chiếc ghế gỗ ven đường.

Đã là cuối thu rồi. Mà trời vẫn nắng. Tôi có thể cảm nhận từng tia vàng mật ấm áp đậu xuống lòng bàn tay. Khuôn viên phía sau bệnh viện vào giờ trưa thường rất vắng người. Tôi vẫn hay để chân trần đi trên những vạt cỏ ướt nước.



Trời có mưa bay rồi… Hình như là mưa đám mây. Tôi không biết cảm giác của mình như thế nào. Nhưng rõ ràng là có mưa… tí tách… tí tách… 1 giọt rồi 2 giọt… Mát lành nhỏ xuống lòng bàn tay.

Tôi nhớ hình như khung cảnh này giống 1 lát cắt trong " Angel last mission". Khi nữ chính Lee Yeon-seo lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế gỗ trong công viên, đưa tay ra hứng những giọt mưa mùa hạ xuyên qua bóng nắng. Tôi có thể mường tượng ra… Cảnh tượng trước mắt ngay lúc này…

Chính là khu vườn ướt mưa. Thảm lá lấp lánh nước. Vài tia nắng xuyên qua ngọn cây. Mưa bóng mây vừa dứt. Thanh âm véo von của mấy chú chim mải miết truyền cành đậu xuống 2 vai. Bên cạnh tôi… có 1 người đang cầm chiếc ô trong suốt.

- Cậu có đi về phòng đi không? Đang mưa mà sao lại mò ra đây?

- Ủa? Cậu cảm thấy tớ hả?

- Đang mưa mà không thấy nước nhỏ vào đầu. Đích thị là có người che ô rồi. - Tôi vươn tay ra, nắm lấy tay người bên cạnh. Động tác dứt khoát. Giống như tôi đã thấy người ta ở đó từ rất lâu rồi.- Mau đi về phòng đi. Cậu dính nước mưa không tốt.

- Thế cậu dính nước mưa chắc tốt ha.

Dương dứt khoát trùm mũ áo khoác lên đầu tôi. Rồi lấy đi cây gậy dò đường.

Mặt đất ẩm ướt. Mùi cỏ ngai ngái. Tôi nghe tiếng bước chân cậu rời đi chỉ để lại chiếc ô trong tay tôi. Trong suốt.

- Này, trả cho tớ gậy dò đường đây! Tớ không đùa đâu đấy!

- Cậu lì lợm như thế. Nếu không lấy gậy, cậu còn lâu mới chịu theo tớ quay về.

Giọng Dương vọng lại ở phía xa. Tôi chẳng hiểu nổi cậu ấy muốn làm gì nữa. Mò mẫm bước đi rồi giẫm phải cục đá vô duyên. Tôi ngã dúi dụi. Mũi giày tróc ra. Vướng víu.

- Lam Anh!

Tôi nghe tiếng bước chân vội vã. Bàn tay âm ấm đỡ lấy tôi. Mùi cỏ ướt ngai ngái dưới chân. Tôi chạm tay lên mặt cậu ấy. Cố gắng ghi nhớ thật kĩ. Rồi lại thở dài:

- Dương. Cậu gầy đi nhiều quá.



Dương chẳng nói gì. Chúng tôi quay trở về phòng bệnh của cậu ấy. Kì thực. Tôi biết thừa Dương không an tâm. Vẫn luôn theo sau tôi mỗi khi tôi trốn cậu ấy ra ngoài. Đi khắp khuôn viên bệnh viện. Mãi tới khi thấm mệt mới quay trở về.

- Lam Anh. Chạm tay vào đây đi.

Dương nắm tay tôi, đặt lên 1 cái chậu. Cảm giác ẩm ướt chạm vào lòng bàn tay. Trong chậu có đất, tơi xốp và ngai ngái. Tôi chẳng rõ cái này lắm. Nhưng lúc đưa tay lên lại chạm vào phiến lá hơi cứng.

- Cái này là…

- Cái cây hướng dương của chúng ta đấy. - Tôi nghe giọng Dương hào hứng- Nó đang lớn rồi này.

Những ngón tay chợt ngây ra đó. Tôi có thể mường tượng ra, dáng vẻ kiêu hãnh của 1 cái cây hướng dương mới lên. Dù chưa ra hoa. Nhưng dưới ánh sáng mặt trời hắt vào từ cửa sổ, nó vẫn hiên ngang là 1 vật thể có sự sống chảy tràn.

- Lam Anh nhận ra nó không?

- Dù có thế nào… Tớ cũng vẫn tin… cái cây của chúng ta đã hướng về phía mặt trời Dương ạ. - Tôi nghe giọng mình hân hoan. Lần đầu tiên. Sau những chuỗi ngày dài ảm đạm. - Cái cây… đẹp quá.

- Uhm… rất đẹp!

Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác ấy. Thứ cảm giác đủ đầy mãn nguyện khi những mong chờ của mình biến thành 1 đóa hoa… Phải rồi! Nó là hướng dương mà. Nó biết hướng về những tia sáng mặt trời.

Giờ thì tôi đã hiểu những lời mà Dương nói. 1 cách. Trọn vẹn nhất.

Chúng tôi cứ ngồi ngây ra đó. Hình như cả tiếng đồng hồ trôi qua…

Dương thực sự đã tặng cho tôi 1 món quà…

Tặng cho cậu!

Đóa hoa từ hạt giống cậu từng nghĩ sẽ không thể nảy mầm.