Chút Đáng Yêu

Chương 50: Sự cố bất ngờ



Cơm nước xong thì ba người lần lượt về nhà. Lâm Diêu Chi vừa mở cửa đã thấy ánh mắt ai oán của anh trai Lâm Mộc Chi.

"Bạn nhỏ nhà anh lớn rồi, biết đi cả đêm không về nhà cơ đấy." Lâm Mộc Chi than thở như một ông già mấy chục tuổi, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt Lâm Diêu Chi.

Lâm Diêu Chi bị anh trai chọc cười: "Anh cũng thường xuyên đi qua đêm không về nhà còn gì?”

Lâm Mộc Chi nói: "Đó là do anh bận quay phim, có lý do chính đáng phải đi qua đêm không về nhà, còn em thì vì sao hả?!"

Lâm Diêu Chi cười đáp: "Đương nhiên là vì nai con Bambi yêu dấu nhà em rồi."

Mặt Lâm Mộc Chi lộ vẻ khó chịu, nói rằng làm ơn đừng phát tán mùi tình yêu chua loét đó trước mặt mình. Lâm Diêu Chi cười hì hì, hỏi anh trai và Hà Miểu Miểu tiến triển thế nào rồi.

"Hừ, tất nhiên là tiến triển rất thuận lợi rồi." Lâm Mộc Chi kiêu ngạo hất cằm: "Sáng hôm nay cô ấy còn đến phim trường đưa sữa cho anh đó."

"Ồ, chị ấy đến thăm đoàn làm phim của anh ạ?" Lâm Diêu Chi hỏi.

"Ừ." Lâm Mộc Chi nói tiếp, "Cô ấy còn hỏi sáng mai anh muốn ăn gì nữa, không phải anh nói quá đâu, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô ấy thôi là anh đã biết cô ấy rất thích anh rồi. Nhưng mà hình như cô ấy hơi chậm chạp, anh đã nói bóng gió với cô ấy nhiều lần mà cô ấy vẫn không hiểu gì cả…”

Lâm Diêu Chi nhìn Lâm Mộc Chi, trong giọng nói pha chút thương hại: “Thật sao, vậy anh phải cố lên nhé.”

Lâm Mộc Chi không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Lâm Diêu Chi, có vẻ đã tính trước mọi việc, nói không hiểu cũng không sao, ngày mai anh ta phải diễn một cảnh thân mật với nữ chính, đến lúc đó chắc chắn Hà Miểu Miểu sẽ ghen. Cô ấy ghen tuông một lần thì anh ta có thể nắm lấy cơ hội đó để dỗ dành cô ấy thật tốt, sẵn tiện tỏ tình luôn…

Lâm Diêu Chi hỏi tiếp: "Lỡ chị ấy không ghen thì sao ạ?”

Lâm Mộc Chi đáp chắc như đinh đóng cột: "Không có khả năng đó!" Chắc chắn Hà Miểu Miểu thích anh ta, rõ ràng có thể cảm nhận được tình yêu đong đầy trong mắt cô ấy. Cô ấy không chịu bày tỏ tình cảm nhất định là vì lo lắng anh ta sẽ từ chối. Nhưng không sao, Lâm Mộc Chi không phải người hoàn toàn không biết chủ động, chỉ cần thời cơ thích hợp thì anh ta tỏ tình trước cũng không thành vấn đề.

Lâm Diêu Chi thở dài một cái, vỗ vai anh trai, nói anh mau đi ngủ sớm đi, ngày mai còn có một trận chiến ác liệt phải đánh đó. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu không phải ngày mai có việc, nhất định cô sẽ lén chạy đến phim trường hóng chuyện, được nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh trai cũng thú vị lắm chứ.

Lâm Mộc Chi vẫn rất tự tin, duy trì tâm trạng vui vẻ đi ngủ.

Lâm Diêu Chi tắm rửa xong thì trèo lên giường rất sớm, nằm trên giường nhìn trần nhà một lát rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày nắng.

Mấy ngày nay thời tiết nóng kinh người. Chưa đến tám giờ mà ánh mặt trời đã chói chang, hơi nóng bốc lên từ mặt đất. Những con ve sầu trên ngọn cây kêu như khóc thét, tiếng ồn ào khiến tâm trạng người khác càng bực bội hơn.

Lâm Diêu Chi đã hẹn với Tần Lộc vào hai giờ chiều nay. Nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ sáng sớm, tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành quen thuộc cho Lâm Diêu Chi của Tần Lộc lại không xuất hiện. Lâm Diêu Chi gửi cho anh rất nhiều tin nhắn nhưng tất cả đều giống như đá chìm xuống đáy biển.

Lúc đầu Lâm Diêu Chi nghĩ chắc anh có việc bận, nhưng giờ cô đã ăn xong bữa trưa rồi mà Tần Lộc vẫn không trả lời. Lâm Diêu Chi gọi điện cho anh thì mới biết di động của Tần Lộc đang trong trạng thái tắt máy.

Chắc chắn Tần Lộc đã xảy ra chuyện gì đó rồi, chẳng lẽ do bên Trần Dã phát sinh sự cố ngoài ý muốn ư? Đầu óc Lâm Diêu Chi hơi hỗn loạn, cô thay quần áo rồi lái xe đến nhà Tần Lộc. Tới nhà Tần Lộc rồi, cô gõ cửa mãi mà không thấy người trong nhà trả lời. Tuy vậy bạn cùng phòng của Tần Lộc là Meo Meo lại chạy tới bên cửa sổ, nhìn Lâm Diêu Chi qua lớp kính.

"Meo Meo ơi, Meo Meo à, mày có biết Tần Lộc đi đâu không?" Lâm Diêu Chi dán vào lớp kính, khẽ hỏi.

Meo Meo cúi đầu quan sát cô một lúc, dường như hiểu được câu hỏi của Lâm Diêu Chi, nó hất cằm về phía cửa.

"Anh ấy đi ra ngoài rồi hả?" Lâm Diêu Chi hỏi.

Meo Meo gật đầu.

Lâm Diêu Chi: "Anh ấy ra ngoài vào sáng nay phải không?”

Meo Meo lại gật đầu.

Lâm Diêu Chi hỏi tiếp: "Trước khi ra khỏi cửa có ai gọi điện thoại cho anh ấy không?"

Meo Meo suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, sau đó ư ử hai tiếng, không biết là có ý gì.

Hôm qua Lâm Diêu Chi đã hẹn kỹ càng rằng sẽ ăn cơm trưa với Tần Lộc. Buổi sáng Tần Lộc ra ngoài, có thể do anh có cuộc hẹn khác. Nhưng bây giờ anh lại đột nhiên biến mất, di động còn trong tình trạng tắt máy…

Lâm Diêu Chi nhìn thời gian, bây giờ đã gần hai giờ trưa, cũng chính là thời gian mà Tần Lộc và đám Trần Dã đã hẹn. Nếu Tần Lộc giải quyết xong việc rồi thì nhất định sẽ đến chỗ hẹn, nhưng tiếc là Lâm Diêu Chi không có cách liên lạc với Trần Dã. Cô định lái xe thẳng tới đó luôn, xem Tần Lộc có ở nhà Trần Dã không.

Khoảng hai giờ rưỡi, Lâm Diêu Chi tới trước cửa biệt thự của Trần Dã, thở hổn hển ấn chuông cửa.

Vương Văn Nhạc đang ngậm que kem trong miệng ra mở cửa cho Lâm Diêu Chi, nhưng câu đầu tiên của anh ta đã khiến trong lòng Lâm Diêu Chi lạnh lẽo. Anh ta hỏi: "Ủa? Tần Lộc không đi cùng cô à?"

"Anh ấy không có ở đây sao?" Lâm Diêu Chi lo lắng hỏi.

"Không." Vương Văn Nhạc nói: “Vừa nãy Trần Dã còn đang hỏi cậu ta đi đâu kìa.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong nhà. Trong phòng, Trần Dã và Vương Khiếu đều ngồi trên ghế, trông thấy cô một mình đến đây thì cả hai đều khá kinh ngạc.

"Tần Lộc không đến à?" Vương Khiếu hỏi.

"Từ sáng anh ấy đã không nghe điện thoại của tôi rồi." Lâm Diêu Chi nói: "Tôi còn tưởng anh ấy đã đến đây với các anh chứ..." Cô lau mồ hôi trên trán rồi lẩm bẩm: "Chắc chắn Tần Lộc đã gặp chuyện gì rồi, nếu không anh ấy sẽ không đột nhiên biến mất đâu, di động cũng tắt máy."

Trần Dã và Vương Khiếu liếc mắt nhìn nhau, Vương Khiếu hỏi: "Có cần báo cảnh sát không?"

"Có thể báo cảnh sát được sao?" Lâm Diêu Chi hỏi: "Anh ấy mới mất tích chưa lâu lắm, liệu báo cảnh sát xong họ có xử lý không đây?”

Vương Khiếu chỉ có thể an ủi: "Cô cũng đừng lo lắng quá. Nếu Tần Lộc thực sự gặp phải chuyện gì đó thì cậu ấy sẽ không đến nỗi không thể đánh lại.”

"Nhưng tôi cảm thấy Tần Lộc không phải kiểu người tự nhiên biến mất đâu." Lâm Diêu Chi vẫn thấy không yên tâm: "Nhất định anh ấy đã gặp chuyện gì rồi..."

"Không yên tâm thì cũng chỉ có thể chờ thêm thôi." Vương Khiếu nhìn thời gian, "Nhưng chắc là Trần Dã không được xem trận đấu hôm nay rồi." Anh ta nhìn Trần Dã ngồi bên cạnh.

Trần Dã mỉm cười nói: "Không sao cả."

Lâm Diêu Chi cắn môi, cô chợt nhớ ra ngày mai là thứ sáu. Trần Dã sẽ lên chuyến bay lúc sáng sớm ra nước ngoài, rời khỏi nơi đây. Chắc chắn bệnh tình của Trần Dã không thể kéo dài được nữa, nhưng bệnh anh ta mắc phải là một trong những căn bệnh nan y của thế giới, rốt cuộc anh ta có thể được chữa khỏi hay không thì vẫn là một chuyện khó nói.

Lâm Diêu Chi đứng ngồi không yên, cô không dám đoán rốt cuộc Tần Lộc đã gặp phải chuyện gì mà có thể khiến anh bỏ lỡ lần cuối cùng được gặp bạn mình cơ chứ.

Thời gian trôi qua rất khó khăn, từng phút từng giây đều trở nên gian nan.

Có lẽ Trần Dã nhận ra Lâm Diêu Chi thật sự khó chịu, anh ta buột miệng nói: "Diêu Diêu à, nếu không thì bây giờ cô đến sở cảnh sát một chuyến đi, giải thích tình hình với cảnh sát, chắc có thể điều tra từ camera theo dõi."

Lâm Diêu Chi đứng dậy nói được.

Vương Khiếu thở dài một tiếng, tiện tay ném đôi găng tay bảo hộ sang một bên, khẽ hỏi: "Ngày mai cậu nhất định phải đi hả? Có thể hoãn lại thêm chút nữa không?"

"Không được, hành trình đã được sắp xếp hết rồi." Trần Dã còn chưa nói, Vương Văn Nhạc đã lo lắng lên tiếng: "Đáng lẽ phải đi vào thứ hai tuần này, nhưng vì muốn gặp bạn bè mà anh ấy đã kéo dài vài ngày rồi, có rất nhiều bệnh nhân muốn hẹn gặp vị chuyên gia đó. Nếu anh ấy bỏ lỡ tiếp thì không biết đến bao giờ mới hẹn gặp được…”

Trần Dã mỉm cười: "Không sao đâu, không chừng sau này tôi vẫn về được đấy, cậu đi với Diêu Diêu đi.”

Vương Khiếu thấp giọng ừ một tiếng.

Lâm Diêu Chi nghe lời Trần Dã nói, bỗng nhiên ý thức được lần này rất có khả năng là lần cuối cùng bọn họ và Trần Dã gặp mặt. Được nhìn thấy bạn tốt đấu một trận cũng chính là nguyện vọng cuối cùng của Trần Dã. Bây giờ Tần Lộc đột ngột mất tích, nguyện vọng này nhất định không thể thực hiện. Trong đầu Lâm Diêu Chi xuất hiện một ý tưởng táo bạo, cô cắn chặt răng, lên tiếng: "Trần Dã, để tôi thay Tần Lộc đấu với Vương Khiếu một trận, anh có muốn xem không?"

Trần Dã và Vương Khiếu đều ngẩn người.

"Cô?" Tuy rằng Vương Khiếu biết Lâm Diêu Chi không phải là cô gái bình thường, nhưng nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô, anh ta vẫn thấy nghi ngờ: "Cô có được không đấy?"

"Đương nhiên là được." Lâm Diêu Chi nhìn thời gian, "Dù sao đi nữa thì đấu một trận cũng không mất nhiều thời gian. Sau khi đấu xong thì chúng ta có thể cùng đến sở cảnh sát." Cô quyết định như vậy, nếu để người bạn tốt mà Tần Lộc rất coi trọng này rời đi trong nỗi thất vọng thì bất kể có chuyện gì xảy ra với Tần Lộc chăng nữa, điều này chắc chắn sẽ trở thành sự hối tiếc trong cuộc đời anh. Vấn đề duy nhất bây giờ chính là liệu Trần Dã có muốn xem không.

“Được chứ." Trần Dã trả lời, đánh tan nỗi lo lắng của Lâm Diêu Chi. Từ trước đến nay thái độ của anh ta với Lâm Diêu Chi luôn rất nhẹ nhàng, đặc biệt là lúc này, anh ta nói: "Nhưng cô thật sự muốn đấu với Vương Khiếu à? Cậu ấy là loại người vừa đặt chân lên võ đài thì sẽ lập tức trở mặt đấy.”

Vương Khiếu nói: “Đã lên võ đài thì chính là đối thủ, dùng toàn bộ sức lực là sự tôn trọng dành cho đối thủ." Anh ta nhìn Lâm Diêu Chi: "Cô chắc chắn chứ? Vào trận đấu thật thì tôi sẽ không nương tay đâu."

Lâm Diêu Chi bình tĩnh đáp: "Không cần anh nương tay, tôi đã từng xem băng ghi hình của anh ở nhà Tần Lộc rồi. Anh cứ dùng cách mà mình giỏi nhất đi.”

Vương Khiếu nở nụ cười rồi nói: "Được."

Trần Dã không hề có ý xem thường Lâm Diêu Chi. Đầu tiên anh ta bảo Vương Văn Nhạc lấy bộ đồ bảo hộ thích hợp cho Lâm Diêu Chi. Sau đó Vương Văn Nhạc đẩy xe lăn giúp Trần Dã đi về hướng sân sau. Lâm Diêu Chi đi theo bọn họ, qua lớp kính, cô nhìn thấy ngoài sân đã được dựng sẵn một võ đài đơn giản.

"Thời gian gấp gáp, ba ván thắng hai là được." Trần Dã nói: "Mỗi ván chỉ có năm phút." Anh ta nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Vương Văn Nhạc, em làm trọng tài đi."

Vương Văn Nhạc vội vàng lấy bộ đồ bảo hộ rồi mặc lên người. Trọng tài vốn không cần mặc đồ bảo hộ, nhưng anh ta đã từng chứng kiến Vương Khiếu điên lên như thế nào, khi đó anh ta sẽ không quan tâm đối phương có phải là trọng tài hay không.

"Không có quy tắc nhưng xin hãy cố gắng không tấn công điểm yếu của đối thủ." Trần Dã nói: "Còn về những cách tấn công khác thì thế nào cũng được. Vương Văn Nhạc, nhớ nhìn thật cẩn thận cho anh.”

Vương Văn Nhạc đau khổ đồng ý.

Vương Khiếu đã mặc đầy đủ đồ bảo hộ, đang đứng bên cạnh làm nóng người. Vừa khéo hôm nay Lâm Diêu Chi mặc quần đùi và áo thun, rất tiện để vận động, không cần lo lắng động tác sẽ bị vướng víu. Cô quơ nắm đấm, bắt đầu thích nghi với găng tay bảo hộ.

"Làm nóng người xong thì báo cho tôi biết." Trần Dã nói.

Vương Khiếu dừng động tác, nghiêm túc nhìn Lâm Diêu Chi, lên tiếng: "Lâm Diêu Chi, bây giờ cô còn cơ hội để hối hận đấy. Đến khi thực sự lên võ đài thì tôi sẽ không nhẹ tay vì cô là con gái đâu, cô hiểu chứ?"

Lâm Diêu Chi nghe xong thì cong môi cười: "Hy vọng anh nói được làm được." Cô vung nắm đấm thật mạnh, cất giọng lạnh lùng: "Dù sao thì hồi trước, những người đã từng nhường tôi đều vào bệnh viện nằm được một thời gian dài rồi.”