Chưa Muộn

Chương 4



14

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, bước tới chào hỏi cậu họ đang mua trái cây.

Cậu ngạc nhiên nhìn tôi, rồi vui vẻ đáp lại.

“Uyển Uyển đi ra ngoài à? Cậu đang định mua ít trái cây mang đến nhà cháu đây.”

Tôi cười “Ừm” một tiếng, sau đó cười tươi hỏi.

“Cháu đang điền nguyện vọng đây. Mẹ bảo cháu đăng ký trường của cậu, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Này, mỗi lần cậu đến đều mua đủ thứ cho mẹ cháu, mà không mua gì cho cháu! Lần này cháu đỗ thủ khoa, có phần thưởng gì không? Đừng giấu mà đưa hết cho mẹ cháu nhé!”

Cậu họ kéo tôi lại, cười khẽ thì thầm.

“Làm gì có, cháu gái yêu quý của cậu đã làm rạng danh nhà mình rồi. Yên tâm, chỉ cần cháu đăng ký trường của cậu, 500 triệu, cậu sẽ tặng riêng cho cháu thêm 50 triệu.”

Rõ ràng là tháng Bảy nóng bức, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh toát.

Ha ha, Thanh Hoa và Bắc Đại cho tôi một triệu.

Mẹ tôi lại quay sang bán tôi cho trường của cậu họ với giá 500 triệu.

Chuyện này không cho tôi biết một chút nào, rõ ràng là đã bàn bạc từ trước.

Thật là một kế hoạch hay.

Trọng sinh cái gì?

Chỉ vì 500 triệu, thậm chí bịa ra câu chuyện mình trọng sinh.

Còn nói là sợ tôi bị bắt cóc.

Tôi lại tin vào điều đó!

Tôi cắn chặt ngón tay, không kịp chào cậu họ.

Mượn cớ đi nộp đơn nguyện vọng, vội vàng chạy trốn.

Trên taxi.

Tôi nhìn vào đơn nguyện vọng bị bóp nhàu nát.

Không cho tôi vào Thanh Hoa, không cho tôi vào Bắc Đại.

Chỉ để kéo danh tiếng cho trường của cậu họ, dùng tôi làm bảng hiệu sống?

Thủ khoa từ chối tuyển sinh của Thanh Hoa và Bắc Đại, kiên quyết đăng ký một trường hạng hai.

Tôi có thể đoán được sự náo động của dư luận sau đó.

500 triệu này sẽ mang lại lợi ích lớn như thế nào, có thể tưởng tượng được.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Lập tức gọi cho bạn thân A Phúc.

15

Trong quán trà sữa, bạn thân A Phúc đang sợ hãi nhìn tôi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi nghiêm mặt: “A Phúc, cậu nói thật cho mình biết, có phải mẹ mình đã tìm cậu, còn Cố Trầm Dã nữa, các cậu có phải cùng nhau lừa mình không? Mình biết hết rồi.”

A Phúc vẫn giả vờ không hiểu lời tôi nói.

Tôi cười lạnh, lấy ra bảng điểm thi đại học của cô ấy.

A Phúc cũng học trong lớp chọn, nhưng luôn ở cuối lớp, thi đại học cũng không mấy tốt.

Điểm số của cô ấy chỉ đủ vào trường hạng hai, nhưng lần này cô ấy lại đăng ký trường hạng nhất.

Nếu đoán không nhầm, có lẽ nhờ vào quan hệ của cậu họ tôi.

A Phúc đỏ bừng mặt.

Vẫn không chịu nói.

“Được thôi, cậu không nói mình cũng biết. Đáng tiếc, kế hoạch của các cậu sẽ thất bại, mình quyết định đăng ký Thanh Hoa, lát nữa sẽ nộp đơn nguyện vọng, lúc đó muốn hối hận cũng không kịp.”

Tôi giả vờ rời đi.

A Phúc lập tức nắm lấy tay tôi.

“Uyển Uyển, cậu đừng giận, dì thực sự có tìm mình, nhưng dì cũng là vì tốt cho cậu thôi, điểm thi của cậu rất tốt, nhưng Thanh Hoa và Bắc Đại cũng không dễ vào, trong đó toàn là thiên tài, cậu không chắc hòa nhập được. Thực ra học ở thành phố cũng tốt, gần nhà. Nhà cậu có tiền, tốt nghiệp rồi còn có thể kế thừa công ty, sống tốt hơn chúng mình nhiều.”

Quả thật là vậy.

Xem ra mẹ tôi không chỉ mua chuộc A Phúc.

Thậm chí chuyện của Cố Trầm Dã cũng có thể là do mẹ tôi sắp xếp.

Tôi hất tay cô ấy ra, lạnh lùng nói.

“Nếu cậu đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng cha mẹ lại ép cậu đăng ký trường hạng hai, cậu sẽ làm gì?”

A Phúc sững sờ, một lúc sau mới lúng túng không nói gì.

“Mình sẽ không để các cậu đạt được ý muốn, có những thứ không thể mua bằng tiền. Còn Cố Trầm Dã, cậu thay mình nói với cậu ta, một năm qua, mình coi như nhớ thương một con chó.”

Cùng mẹ tôi lừa dối tôi, đóng kịch với tôi?

Quá đủ rồi!

A Phúc giải thích.

“Chuyện của Cố Trầm Dã mình thực sự không biết.”

Nhưng tôi không còn muốn nghe nữa, họ cùng nhau lập mưu lừa tôi.

Cố Trầm Dã chắc chắn cũng là đồng lõa.

Mẹ tôi có lẽ nghĩ rằng dù tôi vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng không kiếm được nhiều tiền.

Thà về nhà thừa kế công ty.

Nên lấy cuộc đời tôi đổi lấy 500 triệu.

Nhưng không hỏi ý kiến của tôi.

Tôi cầm đơn nguyện vọng định nộp cho giáo viên.

Thì bất ngờ có một cuộc gọi đến.

Bố tôi gặp chuyện ở công trường.

16

Phản ứng đầu tiên của tôi là có người đã mách mẹ tôi.

Cuộc gọi này là để lừa tôi sao?

Bố tôi là nhà thầu, thường không hay xuống công trường.

Nhưng người gọi điện cho tôi không phải mẹ, mà là ông bà nội, họ đã đến bệnh viện rồi.

Mẹ tôi có thể phối hợp với bố để lừa tôi, nhưng ông bà nội già rồi sẽ không hồ đồ như vậy.

Tôi mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn lo lắng chạy đến bệnh viện.

Nguyên nhân sự cố là do một công nhân vi phạm quy định, thời tiết nóng nực này vốn đã định cho nghỉ phép cao điểm.

Nhưng vì bị hối thúc, tổ trưởng đã dẫn vài công nhân đến làm gấp.

Một công nhân bị sốc nhiệt do nắng nóng, bố tôi sợ có chuyện, nên đi kiểm tra công trường.

Không ngờ, bị một cây thép rơi trúng đầu.

Khi tôi đến bệnh viện, bố đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Ông bà nội cũng chờ đợi lo lắng ở ngoài cửa.

Mẹ tôi mặt tái nhợt, che mặt nhìn tôi.

“Sao lại thế này? Sao lại có chuyện xảy ra? Rõ ràng tôi đã biết trước mọi chuyện.”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ.

Cộng thêm bố đang cấp cứu trong kia, sự oán giận trong tôi không kìm nén được nữa.

“Đủ rồi, mẹ còn định giả vờ đến bao giờ? Mẹ nói là mẹ trọng sinh, con lại tin vào lời nói dối của mẹ, có phải mẹ đã nhận tiền của cậu họ nên mới bảo con đăng ký trường của họ? Năm trăm triệu, mẹ đã bán tương lai cả đời của con! Con nên nói mẹ là tầm nhìn hạn hẹp hay khen mẹ tính toán giỏi?

“Bây giờ bố đã thế này rồi, mẹ còn định giả vờ đến bao giờ nữa?”

Mẹ bị tôi mắng đến sững sờ.

Khuôn mặt không còn chút m//áu, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Một lúc sau, bà ấy mềm nhũn quỳ xuống đất.

Che mặt khóc thút thít.

“Mẹ không lừa con, Lâm Uyển Uyển, mẹ chưa bao giờ lừa con.”

Nhìn bà ấy như vậy.

Lòng tôi đau như kim châm.

Tôi cũng gục xuống đất, ôm lấy bà ấy khóc nức nở.

Tôi sợ, sợ mất bố, cũng sợ bị lừa, nhất là bị người thân yêu nhất lừa dối.

Tình thân, tình yêu, tình bạn, tôi sợ mất tất cả.

17

Bố tôi cuối cùng cũng qua khỏi.

Nhờ đội mũ bảo hiểm, cây thép khi rơi xuống đã xuyên qua mũ và cắm vào cánh tay của ông.

Vì gần tim nên mới được đưa vào cấp cứu.

May mắn là không nguy hiểm, giữ được m//ạng sống.

Bố tôi nằm trên giường bệnh, đầu và một bên vai đều băng bó, không nghỉ ngơi nửa năm chắc cũng không khỏi.

Tôi không nhắc lại chuyện mẹ lừa tôi đăng ký trường hạng hai.

Ba ngày liền tôi đều ở bệnh viện chăm sóc bố, mẹ tôi nhìn tôi muốn nói lại thôi.

Khi bố tỉnh lại, phát hiện có gì đó khác thường, liền cười nói.

“Hai người sao vậy? Bố nói cho con nghe, bố thật là m//ạng lớn đấy, may mà mẹ con trọng sinh cứu bố một m//ạng, nếu không phải bà ấy nhắc nhở bố đội mũ bảo hiểm trước khi ra ngoài, không đi đến những chỗ nguy hiểm, có lẽ bố đã mất m//ạng rồi. Ài, cũng tại bố chủ quan, mẹ con bảo đừng đi công trường, bố nghĩ đứng bên ngoài nhìn không sao, kết quả vẫn xảy ra chuyện.”

Nhìn vẻ mặt không biết gì của bố, chắc là không biết những gì mẹ đã làm.

Tôi nhịn không được nói: “Không liên quan gì đến chuyện mẹ trọng sinh, đã đi công trường thì phải đội mũ bảo hiểm, bố đúng là người tốt sẽ được trời bảo vệ, ông trời đã che chở cho bố rồi, sau này đừng nghe mẹ nói linh tinh nữa.”

Mẹ tôi đang gọt trái cây thì dừng lại.

Rụt rè nhìn tôi.

“Mẹ thật sự trọng sinh, mẹ không lừa con.”

Tôi cười lạnh, không nói gì thêm.

“Còn bốn ngày nữa là đến hạn cuối nộp đơn nguyện vọng, con định đăng ký Thanh Hoa.”

Bố tôi ngạc nhiên nói: “Ơ? Mẹ con không nói là không được đăng ký sao? Con sẽ bị bắt cóc đấy, con gái à, sau sự việc lần này, bố đã suy nghĩ thông suốt, đừng dại dột nữa, nhất định phải nghe lời mẹ.”

“Bố! Mẹ lừa bố, mẹ nhận tiền của cậu họ!”

Tôi còn muốn nói tiếp, thì mẹ đã vứt trái cây đã gọt xuống, kéo tôi ra hành lang bệnh viện.

“Mẹ nói lần nữa, Lâm Uyển Uyển, mẹ không lừa con, chuyện của cậu họ mẹ có thể giải thích.”

“Giải thích gì? Giải thích mẹ vì tiền mà bán con gái cho trường hạng hai sao?”

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Một lúc sau, bà ấy đột nhiên cười.

Nụ cười này thật đột ngột, lúc đó tôi cảm thấy bà ấy không giống mẹ tôi.

Mà giống một người khác, một người rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ ra là ai.

“Đúng, năm trăm triệu, bán con cho trường của cậu họ, đúng là mẹ làm, nhưng con có biết tại sao không? Con có biết vì sao bố phải đi công trường không? Chủ đầu tư đã rút vốn, ông ấy không lấy được tiền công trình, đến mức không trả nổi lương, công nhân đòi nợ sắp đến tận nhà, trước kỳ thi đại học của con, để không ảnh hưởng đến con, bố con giấu tất cả, ngày ngày đến công trường làm việc.”

“Bố con là người rất mạnh mẽ, con nên biết điều đó. Mẹ thừa nhận mẹ làm chuyện quá đáng, tương lai của con sẽ sáng lạn nếu vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng Thanh Hoa Bắc Đại không thể cho con ngay năm trăm triệu, không thể trả nợ cho bố con, khi con đi học, bố mẹ bị công nhân đòi nợ, nhà bị tạt sơn đỏ, không có nhà để về, con muốn nhìn thấy bố mẹ chet, nh//ảy lầu sao?”

Mẹ giận dữ trách móc tôi.

Từng lời từng chữ, như thể bà ấy là người ngoài cuộc.

Tôi sững sờ, không biết gia đình đã đến mức nguy cơ này.

Thì ra nhà chúng tôi, thiếu năm trăm triệu đó.

“Xe của bố đâu, có thể bán đi để trả nợ trước.”

“Xe? Xe đã bán từ lâu rồi, con suốt ngày chỉ lo học, chưa bao giờ quan tâm đến gia đình, thậm chí không nhận ra xe của bố không phải chiếc ban đầu, con không nhận ra sao? Xe là bố con thuê, ông ấy che giấu mọi thứ chỉ để chúng ta không lo lắng, một mình chịu đựng.”

Có chuyện này sao?

Tôi thật sự không biết gì cả.

Tôi thất thần đứng đó, miệng đắng ngắt.

Cuối cùng tôi ngồi xuống.

“Xin lỗi mẹ, là con chưa bao giờ quan tâm đến mẹ và bố.”

Mẹ tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn tôi.

“Mẹ không phải mẹ con, mẹ cũng chưa bao giờ lừa con.”

Tôi nghĩ mẹ cho rằng tôi ích kỷ, hoàn toàn thất vọng về tôi.

Nhưng không ngờ, lời bà nói không phải mẹ tôi.

Lại là thật.