Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1134



Chương 1134

Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh rồi nở một nụ cười ranh mãnh. Cô thu dáng vẻ vô cùng đáng thương trên mặt rồi nở một nụ cười, chủ động tiến lên ôm lấy eo người đàn ông trước mặt, giọng nói mềm mại, ngọt ngào, đáng yêu: “Chồng à! Anh đừng nóng giận nữa!

Để em xoa bóp vai cho anh nhé!” Hiếm khi Nguyễn Khánh Linh gọi Phạm Nhật Minh là chồng ở nói đông người, chủ yếu vẫn là do tính cách của cô, cho nên khi Phạm Nhật Minh nghe mấy tiếng mềm mại đáng yêu này của cô thì trong lòng đã tước vũ khí đầu hàng, xương cô đều tê dại nửa bên.

Phạm Nhật Minh nhìn cô bé này thật sâu. Trên mặt không trang điểm phấn son, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, một đôi mắt tròn xoe đen lay láy như hai quả nho đen câu cả tâm hồn của anh rồi đóng chặt trên thân cô.

Nguyễn Khánh Linh thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt mình, con ngươi đen kịt, ánh mắt cũng rất sâu không nhìn ra cảm xúc gì, hơn nữa mới vừa rồi anh cũng không trả lời mình, cô trực tiếp coi sự im lặng của Phạm Nhật Minh chính là âm thầm đồng ý.

Cô nhìn xung quanh một lượt, chắc hẳn nơi này chính là nơi mà bình thường cho khách ở, cho nên Nguyễn Khánh Linh dắt tay của người đàn ông, để cho anh ta ngồi xuống ở mép giường: “Nếu anh không nói lời nào, vậy em sẽ coi như anh đã bằng lòng đấy nhé! Sau khi em xoa bóp vai cho anh xong, không cho phép tức giận nữa!”

Nguyễn Khánh Linh nói xong thì bàn tay đã khoác lên bả vai người đàn ông, bởi vì cách xoa bóp vai của cô là do lúc trước Phạm Nhật Minh tự mình dạy cho cô, cho nên sau lượt xoa bóp này, trái tim của người đàn ông đã sớm thông thuận hết sức.

Vừa vặn tối hôm qua bận bịu đi đường suốt một đêm không ngủ, hôm nay con bé này cho mình xoa bóp mấy cái, thật đúng là làm dịu không ít mệt nhọc.

Trong chốc lát, Nguyễn Khánh Linh đã mỏi tay không chịu được, nhưng mà Phạm Nhật Minh còn không tỏ thái độ, cô lại không tiện dừng tay ngay bây giờ, nếu không sẽ tỏ ra là cô không có bao nhiêu chân thành, vì vậy cô chỉ đành phải tiếp tục xoa bóp xuống đi.

Chẳng qua cô chỉ kiên trì được thêm một hồi nữa rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Chồng à! Em mỏi tay quá…”

Cô nói những lời này chỉ là theo bản năng, có lẽ chính cô cũng không chú ý tới vẻ nũng nịu và mềm mại trong giọng nói của mình nhưng Phạm Nhật Minh đã nghe ra.

Anh nhếch mép, rốt cuộc buông lỏng một chút rồi cuối cùng mới lên tiếng nói: “Được rồi, không cần xoa nữa.” Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh vô cùng vui vẻ rút ta về rồi nhìn người đàn ông và hỏi: “Em xoa bóp vai xong rồi, anh không tức giận chứ?” Ai ngờ Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ trước mặt một chút rồi khẽ mỉm cười: “Nhưng trước đó anh cũng không đồng ý với em.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh, đột nhiên không biết phải dùng những lời nào để phản bác.

Bỗng nhiên cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông này kéo lại rồi đè xuống giường, hơi thở của anh quá gần, Nguyễn Khánh Linh không tự chủ đỏ mặt: “Nói chuyện cho đàng hoàng chứ anh làm gì thế này?” Cô đỏ mặt nói, hai tay để trước ngực người đàn ông. Lúc này Phạm Nhật Minh nắm lấy cằm của cô, đầu tiên là hung hăng hôn cô một chút, sau đó đè trên người cô và nói nhỏ vài câu bên tai cô rồi buông cô ra.

Sau khi nghe thấy những gì mà người đàn ông này nói, lúc đầu Nguyễn Khánh Linh hơi sửng sốt một chút, sau đó gương mặt đỏ hơn, lỗ tai đỏ như sắp nhỏ máu vậy. Cô đã sớm biết rồi, Phạm Nhật Minh chính là một tên gia súc mặc áo mũ chỉnh tề…

“Anh đi tắm trước, em lấy cái khăn tắm vào cho anh đi!” Phạm Nhật Minh nói, ngay sau đó lập tức đi vào phòng tắm. Lái xe suốt một đêm dài, bây giờ trên người anh rất bẩn, cần phải đi tắm trước mới được.

“…” Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng đành cam chịu số phận đi lấy khăn tắm cho Phạm Nhật Minh, nhưng mà đây cũng là lần thứ nhất cô đến chỗ bà nội, cô không biết khăn tắm để ở đâu vì vậy cô đành chạy ra hỏi thăm. “Bà nội! Khăn tắm ở đâu vậy?”

“Dì Hoa! Bà đi lấy giúp Khánh Linh đi!” Bà Nguyễn nói với dì Hoa rồi sau đó bà ấy lại quay đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt có chút muốn nói lại thôi, chần chờ chốc lát sau mới hỏi: “Khánh Linh! Cháu và… Nhật Minh không sao chứ?”