Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1115



Chương 1115

Có chuyện gì mà vội như vậy?

Phạm Nhật Minh nhíu mày suy nghĩ, một lát sau thấy Nguyễn Khánh Linh vẫn chưa về, anh bèn gọi điện thoại cho cô.

Lúc này Nguyễn Khánh Linh vẫn đang ngồi trên xe taxi, cô không ngờ Phạm Nhật Minh lại gọi điện cho mình nhanh như vậy, cô ngạc nhiên một hồi rồi sau đó nhận điện thoại.

“Em đi đâu đấy?”

Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói mang theo chút lo lắng của người đàn ông lập tức truyền vào tai cô.

“Vừa rồi dì Hoa gọi điện tới, nói là bà nội tôi sinh bệnh rồi, em phải qua đó thăm bà.” Nguyễn Khánh Linh trả lời.

Phạm Nhật Minh đầu bên kia im lặng một phen, sau đó cứ như đang đi qua đi lại rồi hỏi: “Em đang ở đâu? Anh tới đón em, anh sẽ đưa em đi.”

Nguyễn Khánh Linh còn đang muốn nói tiếp, lại nghe thấy bên đầu điện thoại của Phạm Nhật Minh có tiếng của phụ nữ lọt vào, mặc dù giọng nói hơi nhỏ, nhưng vẫn rất rõ ràng.

“Anh Nhật Minh này, em vừa nghe nhân viên công tác nói ở chuồng ngựa có một con ngựa con mới ra đời, em chưa thấy ngựa con bao giờ, chúng ta qua xem thử nhé?”

Thì ra là giọng của Hà Tử Ngưng.

Nguyễn Khánh Linh lập tức có thể tưởng tượng ra lúc Hà Tử Ngưng nói những lời này, trong mắt mang theo rất nhiều sự chờ mong và vui vẻ.

Phạm Nhật Minh còn chưa mở lời, cô đã nói tiếp: “Anh không cần qua đón đâu, em lên xe rồi, hai hôm nữa em sẽ về, anh đang ở chuồng ngựa thì cứ vui vẻ chơi với bạn của anh đi, đừng lo cho em.”

“Vậy đi, em cúp trước đây.”

Nguyễn Khánh Linh nói xong thì cúp điện thoại.

Còn Phạm Nhật Minh thì nhìn thoáng qua Hà Tử Ngưng đột nhiên xuất hiện ngắt ngang mình, ánh mắt hơi lạnh nhạt.

Hà Tử Ngưng bị anh nhìn như vậy, trong lòng đột ngột rạo rực không biết anh đang có ý gì.

Nếu Nguyễn Khánh Linh đã không ở đây thì anh còn tâm trạng nào để ở lại chuồng ngựa nữa cho nên anh lập tức từ chối cô ta: “Tôi không đi, cô gọi bọn họ đi cùng đi.”

Hà Tử Ngưng cảm thấy hơi quái lạ: “Vậy còn anh thì sao?”

Nói xong, cô ta còn nhìn xung quanh một lúc rồi lại hỏi: “Chị dâu đâu rồi? Không phải bàn tay đã dặn chờ ở đây sao? Sao không thấy người đâu nữa?”

Phạm Nhật Minh trầm giọng nói: “Cô ấy về trước rồi.”

Anh nói xong lại nhếch môi, rõ ràng là không có ý định mở miệng nữa.

Hà Tử Ngưng hiểu rõ anh, cũng biết anh không có ý nói chuyện tiếp.

Hơn nữa Nguyễn Khánh Linh đã rời đi, cô ta thoáng cái đã hiểu vì sao vừa rồi khi Phạm Nhật Minh nói chuyện với cô ta thì thái độ của anh lại không tốt lắm, mà lúc này tâm trạng cũng không được tốt.

“Vậy cũng được, em đi trước đây.”

Hà Tử Ngưng nói một cách lưu luyến, cô ta quay lại thoáng liếc Phạm Nhật Minh, thấy người đàn ông kia không có ý giữ cô ta lại, cô ta đành phải rời đi.