Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1070



Chương 1070

“Cho nên, anh đối với cô ấy là đang có tình ý gì vậy?”

Nguyễn Khánh Linh đột nhiên hỏi.

Trung Huy không nghĩ tới cô sẽ hỏi một cách trực tiếp như vậy. Vì vậy anh ấy không kịp thích ứng việc cùng người khác nói chuyện về Lâm Đỗ Nhã, cho nên đã ho khan hai tiếng, rồi nói: “Chuyện của tôi và cô ấy không muốn phiền cô chủ phải quan tâm đâu.”

“Muốn tôi không quan tâm cũng được tôi nhưng anh phải trả lời những câu hỏi vừa rồi của tôi trước đã.”

Trong mắt của Nguyễn Khánh Linh hiện ra ý cười nhẹ nhàng.

“Cô chủ. . .”

Lần đầu tiên trên mặt Trung Huy tỏ ra vẻ khó xử.

Những chuyện của Tổng giám đốc Phạm, anh ấy không thể tùy tiện nói Nguyễn Khánh Linh biết, nếu không đến lúc đó mà hai người có xảy ra mâu thuẫn gì thì chẳng phải anh ấy chính là thủ phạm hay sao?

Nguyễn Khánh Linh nhìn ra sự lo lắng của anh ấy, cho nên cô lập tức đảm bảo: “Anh yên tâm đi, anh cứ nói cho tôi biết,  Phạm Nhật Minh sẽ không biết đâu.”

Cô vốn là không muốn quấy nhiễu đời sống riêng tư của người ta, nhưng mà đây là một trường hợp đặc biệt, cho nên cô cũng chỉ đành dùng đến cách này.

Cuối cùng, Trung Huy cũng chịu thỏa hiệp.

Anh ấy gật đầu một cái rồi nói: “Cô chủ, những chuyện mà cô vừa nói đều không sai. Trước khi cô đến Đà Nẵng, cậu chủ đã biết rồi. Về sau khi cô và Mạch Phong Trần cùng nhau chơi trên sân, thật ra Tổng giám đốc Phạm cũng đi, nhưng sau đó bởi vì có chút việc đột xuất cho nên anh ấy mới phải trở về công ty.”

“Còn tin tức kia thì sao? Cũng là do anh ấy làm sao?”

Nguyễn Khánh Linh hỏi tiếp.

Trung Huy tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, trước khi Tổng giám đốc Phạm tại nhìn thấy tin tức đó, anh ấy đã gọi cho người khác để thu hồi lại tin tức nóng đó.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Nguyễn Khánh Linh như có điều gì cầu suy nghĩ, cho nên cô cũng  chỉ gật đầu.

Hóa ra, Phạm Nhật Minh thật sự là đã biết hết tất cả mọi chuyện. Cô còn tưởng là anh vẫn mơ hồ, cho nên mới hết lần này tới lần khác lừa gạt anh. Cũng khó trách tại sao anh lại tức giận như vậy. Xem ra, cô phải chủ động thẳng thắn mà nhận lỗi với anh mới được.

Khi cô còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên có một tia chớp xoẹt qua, trong đầu cô chợt nảy ra một suy đoán.

Sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh có chút không bình thường, hỏi: “Vậy, chuyện Mạch Phong Trần phải về nước Anh lần này, cũng là do Phạm Nhật Minh làm sao?”

Trung Huy không ngờ cô vậy mà lại có thể nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà, dù sao cô cũng đoán ra rồi, cho nên anh cũng không cần phải giấu diếm, gật đầu: “Đúng vậy, Tổng giám đốc Phạm thấy anh ta ở chỗ này quá chướng mắt, cho nên đã nghĩ ra một số biện pháp để bắt anh ta rời khỏi đây.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh nhịn không được mà bật cười, trong nháy mắt cô chợt cảm thấy anh thật là trẻ con.

Lớn như vậy rồi mà có việc gì lại không nói ra, cứ như vậy mà trực tiếp đưa anh ta đi như vậy…

“Cám ơn anh đã chịu nói cho tôi biết những chuyện này.”

Nguyễn Khánh Linh chân thành nói một tiếng cám ơn: “Những chuyện này rất quan trọng thật đối với tôi.”