Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1060



Chương 1060

Nguyễn Khánh Linh càng ngày càng bối rối, cô vội vàng hỏi lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì cơ?”

“Tin tức ấy nó có liên quan đến cậu, nó nói rằng cậu đã bí mật hẹn hò với một người đàn ông khác, bên cạnh đó nó cũng đã đăng tải những bức ảnh và video thân mật của hai người lên mạng rồi. Trong chốc lát tin tức ấy đã leo lên top một rồi.”

Khi Lăng Huyền nói xong thì cô ấy thấy Nguyễn Khánh Linh không nói gì thì lại tiếp tục nói: “Khánh Linh, cậu hãy nói cho tớ biết người đàn ông trong bức ảnh đó là ai? Anh ta trông đẹp trai như vậy. Cậu chừng nào thì… Khụ khụ, bỏ rơi tổng giám đốc để đi hẹn hò với anh ta.”

Nguyễn Khánh Linh sau khi nghe thấy Lăng Huyền nói vậy thì vội vàng lên mạng đọc tin tức nhưng lại không thấy gì cả.

Cô khó hiểu nói: “Sao tớ không hề thấy tin tức mà cậu nói nhỉ?”

Lăng Huyền lại nói: “Tớ cũng thấy rất lạ là tin tức này đã được gỡ bỏ trong vòng vài phút ngay sau khi nó được đăng lên. Vì thế nên tớ mới tìm cậu để hỏi xem anh chàng đẹp trai đó là ai đây?”

Cô ấy vừa hỏi câu này thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt như thiêu đốt rơi trên người mình. Sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng mình đang ngồi trong văn phòng của Trần Hữu Nghị.

“Tớ không biết gì cả.” Nguyễn Khánh Linh giọng nói bất lực, cô không làm gì cả, tại sao lại có thông tin và ảnh thân thiết với người đàn ông khác cơ chứ? Cô cảm thấy điều này rất vô lý.

Vì vậy, Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Lăng Huyền, cậu có ảnh của người đàn ông đó không? Gửi cho tớ xem với.”

Sau đó, dưới cái nhìn nóng bỏng đến mức có thể thiêu đốt cô ấy của Trần Hữu Nghị thì ngón tay cô ấy khẽ run rẩy đưa mấy tấm ảnh cho Khánh Linh xem. Sau khi đưa cho Khánh Linh xem tấm ảnh ấy thì cô ấy cảm nhận được Trần Hữu Nghị đang đi về phía mình.

“Khánh Linh, tớ cúp máy trước một chút. Nếu cậu nhớ ra điều gì thì nhớ gọi điện kể cho tớ nhé, tạm biệt.” Lăng Huyền nói những lời này trong một hơi sau đó cô ấy cúp điện thoại luôn mà không đợi Nguyễn Khánh Linh trả lời.

Vào lúc này, Trần Hữu Nghị đã đến trước mặt cô ấy.

Anh ta bóp cằm Lăng Huyền và hỏi: “Em vừa nói người đàn ông đó đẹp trai đúng không?”

“Không, không hề đẹp trai chút nào, trong lòng em anh là đẹp trai nhất.”  Mong muốn sống sót của Lăng Huyền vô cùng mạnh mẽ nên cô ấy đã nhanh chóng trả lời. Lăng Huyền sợ rằng nếu cô ấy trả lời muộn sẽ khiến người đàn ông này không vui.

Trần Hữu Nghị tiếp tục đến gần, cô ấy chỉ có thể lùi lại từng bước, dần dần cô ấy bị ép vào góc tường. Sau đó anh ta cúi đầu xuống áp sát vào mặt Lăng Huyền.

Trần Hữu Nghị trên mặt cười mà như không cười, anh ta hỏi: “Vậy thì tại sao em lại lưu ảnh của anh ta?”

Lăng Huyền lúc này mới có chút áy náy, hai tay cô ấy áp vào ngực người đàn ông không cho anh ta tiến lại gần rồi vội vàng nói: “Chuyện này có liên quan đến Khánh Linh nên em lưu lại để hỏi cô ấy cho rõ ràng.”

“Thật vậy ư?” Nụ cười trên khóe miệng của người đàn ông sâu thêm một chút, trong đó có ba phần là nguy hiểm và bảy phần là cảnh cáo.

“Phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện mà thôi.” Lăng Huyền bị ánh mắt của Hữu Nghị làm cho hơi sợ hãi nên cuối cùng đành phải thành thật giải thích.

“Phản xạ có điều kiện ư?”

Lăng Huyền cảm thấy không thể chịu được giọng điệu của người đó nữa. Hiện giờ anh ta thực sự đang ở quá gần cô ấy khiến cô ấy có cảm giác như anh ta sẽ hôn mình trong giây tới.

Điều này đúng là quá dày vò đối với cô ấy, vì vậy Lăng Huyền xoá bức ảnh đang lưu trong điện thoại di động của mình một cách nhanh chóng.