Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1044



Chương 1044

Vì vậy, Mạch Phong Trần đã chủ động cầm lấy chiếc túi mà cô đang mang, sau đó nói với cô: “Nào, anh giúp em giữ  túi.”

“Được!”

Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng đáp ứng, sau đó chạy tới xếp hàng.

Mạch Phong Trần thấy bộ dáng hớn hở của cô, trên mặt lộ rõ sự cưng chiều.

Một lúc sau, điện thoại trong túi xách của Đường Hiểu Kỳ đột nhiên rung lên, nhưng cô đã bắt đầu trò chơi trong đấu trường rồi.

Vì vậy, Mạch Phong Trần lấy điện thoại di động ra, vốn dĩ định nhắc nhở người đã gọi, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, ánh mắt anh hơi chìm xuống, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo.

Đó là Phạm Nhật Minh.

“Xin chào.”

Mạch Phong Trần chủ động chào hỏi, giả vờ như không biết thân phận của đối phương.

Phạm Nhật Minh không nghĩ rằng đầu dây bên kia truyền đến giọng của đàn ông.

Sắc mặt của anh bỗng nhiên trầm xuống, tài liệu trong tay bỗng nhiên bị nắm chặt, anh đè nóng giọng nói tràn đầy lửa giận bên trong, hỏi thẳng: “Anh là ai?”

Ai ngờ, người đàn ông kia khẽ cười một tiếng, hỏi lại: “Vấn đề này tôi mới là người nên hỏi chứ.”

Tiếng cười của Mạch Phong Trần rơi vào trong tay Phạm Nhật Minh vô cùng chúi tai, đầu ngón tay cầm điện thoại của anh trắng bệnh, sự tức giận của anh không ngừng trào lên, chỉ là, giọng anh lại vô cùng lạnh lùng.

“Tôi là chồng cô ấy, Khánh Linh ở đâu?”

Phạm Nhật Minh lúc này đã đoán được thân phận của người kia, cũng biết ý đồ của anh ta, đơn giản chính là muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ của anh và Khánh Linh.

Lúc này anh càng tỉnh táo đối đáp, không cho người đàn ông khác có cơ hội.

Khóe miệng Mạch Phong Trần câu lên, chỉ là ánh mắt đầy lạnh lùng thâm thúy.

Phạm Nhật Minh này, quả nhiên là tỉnh táo kiềm chế tốt như trong truyền thuyết, không hề xúc động một chút nào.

Nhưng như thế này mới thú vị.

Giọng của anh ta vẫn mang theo ý cười, giống như không hề vì câu “tôi là chồng cô ấy” của Phạm Nhật Minh mà tức giận.

“Cô ấy đang chơi đua xe Kart, túi của cô ấy đang ở chỗ tôi.”

“Kart?”

Phạm Nhật Minh nhíu mày: “Hai người đang ở khu vui chơi?”

“Ừm.”

Mạch Phong Trần vừa dứt lời thì đầu dây bên kia bị tắt máy ngay lập tức, anh ta gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng tức tối cúp điện thoại của Phạm Nhật Minh, tiếp theo chắc chắn anh sẽ tìm đến sân chơi.

Anh ta nhìn cô gái đang vui đùa cách đó không xa, trong mắt tràn đầy ý cười, cũng thêm mấy phần bất đắc dĩ.

Trước đó anh ta bắt buộc phải rời khỏi cô, nếu không thì cô đã sớm là người phụ nữ của anh ta, căn bản không cần phải gả cho Phạm Nhật Minh.