Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1038



Chương 1038

Không những không thể đến trường, phải ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, Nguyễn Mạnh Cường còn viện cớ là công việc bận rộn, căn bản là không thèm đến chăm sóc cô, Nguyễn Khánh Nga và mẹ cô, không đến để thừa nước đục thả câu thì thôi chứ đừng nói gì đến việc đến chăm sóc cô.

Năm đó cô vẫn còn rất trẻ, nên chỉ cảm thấy rất khó chấp nhận, một người sống lẻ loi trong phòng bệnh của bệnh viện, ngoại trừ các nhân viên điều dưỡng ra, thì không hề có ai đến quan tâm và chăm sóc cả.

Cô không biết làm thế nào mà Mạch Phong Trần biết được, chính là vào một ngày nọ, anh đã đến nơi đây và chủ động chăm sóc cô, đồng thời chịu trách nhiệm giảng lại bài cho cô.

Rõ ràng anh chỉ lớn hơn cô có mấy tuổi thôi, nhưng lại chăm sóc cô vô cùng chu đáo, lại còn rất ân cần với cô.

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Khánh Linh gặp được một người đối xử ấm áp với mình như vậy, cũng là một điều vô cùng quan trọng mà cô sẽ khó thể tìm được trong cuộc sống này.

Mạch Phong Trần đối với cô mà nói, chính là giống hệt như người thân, cô cũng đã thực sự đối xử với anh như một người anh của mình.

Hai người chung sống với nhau một năm, Mạch Phong Trần sớm đã trở thành người thân thiết nhất của cô, cho dù sau này cô có xuất viện đi chăng nữa, thì cô vẫn sẽ luôn giữ mối quan hệ thân thiết với anh như bây giờ, lúc ở trong trường, anh luôn luôn mang đến cho cô những món đồ đủ kiểu khác nhau, còn có cả đồ ăn nữa.

Anh vẫn luôn chăm sóc cô như vậy.

Thế nhưng đột nhiên có một ngày kia, Mạch Phong Trần nói với cô rằng anh phải rời đi rồi, sang nước Anh du học, sau này có thể không được gặp cô thường xuyên như bây giờ nữa, cũng có thể sẽ không thể tiếp tục chăm sóc cô nữa.

Nguyễn Khánh Linh đã quên mất đi năm đó anh đã nói những gì, chỉ nhớ rằng lúc ấy mình đã khóc rất thảm hại.

Vào một ngày trước khi Mạch Phong Trần phải rời đi, anh đã gặp và đưa cô một món đồ, nói là nhờ cô giữ để làm kỉ vật, sau này khi anh trở về, sẽ gặp cô để nhận lại.

Vào thời điểm đó, Nguyễn Khánh Linh cũng đã đem bông tai mà mẹ cô để lại đưa cho anh, hai người đã ước định sẵn khi nào Mạch Phong Trần về nước, anh sẽ đem đôi bông tai ấy trao lại cho cô.

Thế nhưng sau này, Mạch Phong Trần đã không bao giờ quay trở lại.

Bởi vì chuyến tàu mà anh đi đã gặp sự cố, tàu bị đắm, tất cả các hành khách trên tàu đều chìm sâu nơi đáy biển, không một ai sống sót.

Chuyện này cũng đã làm chấn động khắp thế giới, các nước đã tranh nhau đưa tin và cũng xác định tin tức rằng Mạch Phong Trần đã thiệt mạng.

Tin tức này vào thời điểm đó, đối với Nguyễn Khánh Linh mà nói, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Mạch Phong Trần đã ra đi, đôi bông tai ấy cũng đã cùng anh rời khỏi thế giới này, một người mà cô đã từng xem là ruột thịt trong nháy mắt đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Cho đến hôm nay, cô vẫn nhớ rất rõ rằng, năm ấy cô đã trải qua một cảm giác đau đớn đến tận tâm can.

Mãi sau này, cái tên Mạch Phong Trần, và những kia ức về anh, đã được cô chôn chặt ở sâu thẳm trong lòng, anh trở thành người mà cô không thể nhắc đến nữa cũng như đã trở thành một phần ký ức mà bất kỳ một ai khác cũng không thể chạm vào.

Vào buổi tiệc tối hôm qua, Nguyễn Khánh Linh đã nhìn thấy một gương mặt thật sự rất giống với gương mặt của Mạch Phong Trần lúc còn trẻ, thế là cô liền bị thất thần, không quan tâm đến những suy nghĩ gì khác mà lập tức đuổi theo người đó để xem xem có phải là anh đã quay lại rồi không.

Không thể nào, con tàu ấy đã bị chìm, mọi người đều gặp tai nạn, căn bản không hề có người nào sống sót cả, cả thế giới đều nói với cô rằng Mạch Phong Trần không còn nữa, làm sao lại có thể vẫn xuất hiện trước mặt cô được chứ?