Chờ Đến Khi Em Yêu Anh

Chương 2: Hỏi nhiều



"Là ai ?"

Trong bóng tối mờ ảo, Hàm Nghi vội quơ tay tìm kiếm chiếc đèn bàn, nhưng không biết rằng nó đã rớt từ khi nào.

"Ai đó, có nghe tôi...ưm...ưm"

Từ phía sau có một bàn tay đã giữ chặt khuôn miệng bé nhỏ, cả người cô giờ đây cũng bị cánh tay săn chắc kìm lại.

"Suỵt ! Tôi... tôi sẽ không làm gì, nhưng hãy yên lặng."

Hàm Nghi gật gật đầu, bàn tay kia cũng từ đó mà nới lỏng ra, chí ít chỉ còn giữ lại một bên eo của cô.

Bỗng cảm thấy phía sau váy có gì đó ẩm ướt, Hàm Nghi như sực nhận ra điều gì đó, cô hốt hoảng.

"Anh bị thương sao ?"

Hàm Nghi quay người lại nhìn về phía anh nhưng chẳng nhận được câu trả lời.

"Nè, mau tỉnh lại."

Cô lay lay người đàn ông, sau đó vội vàng mở đèn. Quả như bản thân đã nghĩ, khuôn mặt này, cái dáng vẻ này, chính là người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô đây mà. Chỉ có một điều duy nhất Hàm Nghi không hiểu, vì sao mà anh lại vào được đây.

Đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, sau đó cô rón rén xuống nhà, khi lấy hộp băng gạt còn không quên nghe lén cuộc trò chuyện của hai tên vệ sĩ :

"Hình như tôi vừa thấy có hai tên đi qua nơi này."

"Phải rồi, tôi cũng thấy, chúng có cầm theo súng."

"Chúng ta có nên báo cho lão gia và phu nhân không, hai gã đó đã đi ngang nơi này được mấy lần rồi."

"Tôi nghĩ chúng ta nên bí mật gọi cảnh sát tới thăm dò, sáng mai hẵng báo, tránh để mọi người lo lắng."

Hai người như hiểu ý nhau mà tự phân chia công việc, cũng khiến cô yên tâm phần nào, ít nhất cho đến sáng mai, đám người kia sẽ không dám lẻn vào đây.

Bước trở lại vào phòng, cô cẩn thận đóng cửa, sau đó tiến gần lại phía tủ quần áo, đẩy sang một bên.



Một mật thất lập tức xuất hiện, Hàm Nghi nhanh chóng đi vào mang ra những dụng cụ cần thiết chuẩn bị cho quá trình lấy đạn sắp tới, nhưng chỉ duy thuốc gây tê là không có.

Đành phải để hắn chịu đau một chút thôi, chứ cũng hết cách.

Tuy là sinh viên Y khoa có thành tích đứng đầu trường, nhưng chỉ mới theo học khoa nội được hai năm, nên đối với cô, đây là lần "thực chiến" đầu tiên.

Mặc dù trong lòng có chút sợ nhưng thực sự phải liều một phen, theo như trong giấc mơ của Hàm Nghi, người đàn ông này bị truy sát, nếu đưa anh ta đến bệnh viện sẽ khiến anh gặp nguy hiểm cao hơn, vả lại có khi bản thân còn bị liên lụy vì cứu hắn chứ chẳng chơi.

Hàm Nghi cẩn thận gỡ từng chiếc cúc áo, thân thể cường tráng cứ thế lộ ra khiến khuôn mặt cô đỏ ửng...

Nhưng cứu người quan trọng hơn !

Sau một tiếng đồng hồ căng thẳng, viên đạn cũng đã được lấy ra an toàn.

Trong quá trình mổ, vì không có thuốc gây mê nên thi thoảng lại thấy đôi mày rậm khẽ nhíu lại, có lẽ còn đang mất sức nên nhất thời không thể tỉnh dậy, nhưng ít ra như vậy cũng tốt.

Hàm Nghi cẩn thận cất đồ đạc, sau đó trở lại giường tiến hành băng bó. Cô đỡ anh ngồi dậy, vì quá nặng nên không những không kéo được anh lên, mà cô còn bị mất đà ngã vào lồng ngực vạm vỡ ấy.

"Ui da ! Nặng chết đi được."

"Em lợi dụng tôi mà giờ còn chê tôi nặng sao ?"

Người đàn ông đã tỉnh từ lúc nào, giọng nói thều thào phát ra yếu ớt nhưng cũng không khó đoán để nhận ra, trong ngữ điệu có chút châm chọc.

Hàm Nghi đưa mắt nhìn người nằm phía dưới thân mình, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo đến lạ thường, từng đường nét sắc sảo lại quyến rũ, đặc biệt là ở cặp mắt ấy, đôi đồng tử sâu hút tưởng chừng như không có điểm kết thúc. Ngón tay thon dài của cô bất giác đưa lên lả lướt nhẹ trên sống mũi cao hoàn hảo.

"Em mê tôi đến vậy sao ?"

Giọng điệu châm chọc ấy giờ đây lại mang chút thích thú, trông chẳng giống như vừa bị truy sát. Hàm Nghi vội vàng đứng dậy, như một đứa trẻ không được ăn kẹo nên hờn dỗi, cô không nói gì, chỉ lườm anh một cái.

"Vô sỉ" - Hàm Nghi chỉ mắng thầm nhưng nào ngờ có người vẫn nghe thấy, cánh tay nhanh nhẹn mà kéo cô trở lại, ngã vào lòng hắn.

"Mới đùa một chút mà đã giận dỗi rồi sao, hửm ?"



Dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của anh đã đi đâu mất, như bị cuốn theo đứa trẻ nhõng nhẽo này, phối hợp mà dỗ dành.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Ngôn thị, ngày ngày có không biết bao nhiêu nhân viên bị thẳng thừng sa thải, đến cả những người thân cận làm việc với anh lâu năm cũng không tránh khỏi việc bị mắng. Vậy mà khi đứng trước cô gái này, anh lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng và kiên nhẫn, tựa như một con người hoàn toàn khác.

Cô không nói gì, đôi mắt to tròn kiên định nhìn vào anh, mặc dù đã biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn cố ý thăm dò :

"Nói đi, tại sao anh lại vào đây ?"

Người đàn ông vẫn giữ nguyên thái độ nhàn nhã :

"Em còn chưa hỏi tên tôi mà, lại phũ phàng tra khảo thế sao."

Hàm Nghi quả thật bất lực đến không nói lên lời với người này mà, nếu như cô không mơ thấy cuộc truy đuổi tàn khốc ấy, có lẽ giờ đây cô đã đạp anh một phát bay ra đường vì cái thái độ đó. Trông như người này rất thoả mãn vì vừa tận hưởng một cuộc nghỉ mát trở về.

Mỉm cười cách gượng gạo như để vừa lòng đối phương, cô hỏi :

"Được rồi, không biết là vị đây tên gì và tại sao lại đến được nơi này ?"

"Ngôn Bách Nhiên, cứ gọi anh là Bách Nhiên được rồi."

Anh cười gian tà, phát hiện ra việc chọc ghẹo cô gái trước mặt dường như là thú vui mới.

"Còn lý do anh vào đây ?"

Hàm Nghi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, nói chuyện nãy giờ mà anh chỉ toàn chăm chăm vào những vấn đề không đâu.

"Bị truy sát."

Cuối cùng Ngôn Bách Nhiên cũng trở về cái dáng vẻ nghiêm túc vốn có, điềm đạm trả lời, có lẽ khi nhắc đến vụ truy sát vừa rồi, anh cảm thấy khá khó chịu.

"Thế sao lại vào được đây ?"

Mặc cho vết thương chưa lành hẳn, Bách Nhiên xoay người, đặt cô dưới thân mình, đáy mắt ẩn hiện chút thích thú, thoáng nhếch mép treo lên nụ cười gian xảo :

"Em hỏi nhiều quá rồi đấy !"