Chim Cút

Chương 13: Sẽ không bị hủy hoại nữa



Chương 13: Sẽ không bị hủy hoại nữa

"Không phải nói phải về nhà à?" Dương Tiễn hỏi

"Em vẫn chưa yên tâm" giọng nói Vưu Lỵ Lỵ giống như đã khóc, đến gần mới thấy, mắt của cô đã có chút sưng đỏ "Vừa nãy là em sai, em chỉ là muốn anh dỗ em."

"Chờ bao lâu rồi." Dương Tiễn lau nước mưa trên mặt.

"Một, hai tiếng gì đó." Vưu Lỵ Lỵ nói nhỏ, kéo cổ tay Dương Tiễn, muốn kéo anh đến dưới ô của mình. Dương Tiễn lại quay đầu nhìn, kéo Lý Bạch đang đờ người đứng sau mình đến cạnh Vưu Lỵ Lỵ "Chị dâu cậu cầm ô lâu rồi, cậu cầm giúp một chút."

Lý Bạch mới phản ứng được người này đang nói mình, giây tiếp theo đã đứng cạnh Vưu Lỵ Lỵ, mà người bên cạnh cũng giống hắn đang rơi vào sững sờ, mặt ô nghiêng lệch, nước mưa đánh vào mặt ô vang tiếng "lộp độp", chỉ có một mình Dương Tiễn đứng trong mưa, bắt đầu đi về phía trước "Đi thôi, đi ra đường gọi xe, đưa cô ấy về nhà trước đã."

Vừa dứt lời, đỉnh đầu Lý Bạch ướt lạnh, ô trên đầu đã rút ra, Vưu Lỵ Lỵ đi giày cao gót, lạch cạch lạch cạch đuổi theo Dương Tiễn "Em là che cho anh đó."

Lý Bạch cũng đuổi theo, nghe Dương Tiễn nói: "Anh là anh nó."

"Anh trai sẽ nhường cho em trai à?" Vưu Lỵ Lỵ dường như nở nụ cười, giọng điệu nghịch ngợm, tựa như đang nói đùa "Hai chúng ta đi chung với nhau nhưng cậu ta ở bên ngoài gặp mưa, anh cảm thấy không ổn? Vậy anh định dạy cậu ta ra ngoài mang theo ô à?"

Dương Tiễn không nói gì, cũng không định tiến vào tránh mưa, Vưu Lỵ Lỵ lảo đảo, đến gần hình như rất khó bước, ba người họ cứ vậy duy trì khoảng cách nhất định, im lặng bước đi dưới sấm chớp, mãi đến khi cách ngã tư đường còn vài trăm mét, ở hai con đường giao nhau là con đường chính, giờ này cũng có xe cô đi qua, Dương Tiễn dừng bước, vẫy cái xe từ xa đang lái tới, lại bị Vưu Lỵ Lỵ ngăn cản "Anh có ý gì, Dương Tiễn."

"Anh không muốn ầm ĩ."

"Em không có ầm ĩ, em hỏi anh có ý gì."

"Em chờ anh rất mệt, bây giờ anh nghĩ nên nhanh tìm xe cho em về nghỉ ngơi, có gì ngày mai rồi nói." Dương Tiễn lui nửa bước, tay phải đang bị đè xuống lại nâng lên "Chính là ý này."

Chiếc xe kia vẫn lao qua, tốc độ không giảm, trên lốp xe bắn ra những tia nước như bay, kính chắn gió lóng lánh nước, là một chiếc xe trống.

"Anh thấy em rất phiền, đứng đây cũng chỉ kiếm chuyện cho anh, đúng không?" Vưu Lỵ Lỵ hỏi.

"Lỵ Lỵ" Dương Tiễn nói.

"Còn anh nghĩ cậu ta không phiền" Vưu Lỵ Lỵ thu ô lại, cuộn lại lộn xộn, chỉ cán ô vào Lý Bạch "Cậu ta tự mình vào đồn cảnh sát, còn ở bên trong nửa ngày mới ra ngoài, không phiền sao, là vô tội hay đáng thương?"

Lý Bạch cổ họng bỗng nghẹn lại, tựa như chỉ còn một cái khe nhỏ, hắn dùng cái khe này để hít thở, nhưng lúc này lông mì ướt đẫm cứ châm vào mắt, hắn rất muốn làm một người gỗ không buồn nhấc ngón tay lên để xoa.

May là Dương Tiễn không thừa sức mà chú ý đến hắn, đem tay cầm ô như súng trường đè xuống, nhìn Vưu Lỵ Lỵ nói: "Bây giờ anh rất mệt, chỉ muốn đem mọi chuyện gạt đi, tìm một chỗ để ngủ, anh hy vọng em có thể hiểu được anh."

"Đúng, anh mệt, có phải anh còn muốn nói ở Thượng Hải mỗi ngày không có thời gian ngủ còn phải cùng em nói chuyện điện thoại đúng không? Nhưng anh đã quên, tuần trước là sinh nhật em, hôm nay là ngày 20 tháng 5, chúng ta hơn mười ngày không gặp" Vưu Lỵ Lỵ vừa nói được một nửa đã khóc "Em là bạn gái anh mà, lẽ ra anh đang cùng em uống cà phê, sau đó nghe điện thoại đã chạy qua đây, giải thích với em vài câu đã không kiên nhẫn, em vừa đi về vừa khóc, đi được nửa đã chạy tới đây chờ anh, sau đó anh cứ như vậy với em. Dương Tiễn, cả ngày hôm nay của em đều bị phá hỏng rồi, là do đứa em trai của anh đi vào quán internet, chúng ta toàn bộ đều bị phá hỏng!"

"Vậy thì ai cũng đừng che!" Nói xong cô dùng sức quăng mạnh chiếc ô xuống vũng nước.

Ánh mắt Dương Tiễn lướt qua Lý Bạch, thấy người vẫn đứng ổn, anh quay lại nhìn vào mặt Vưu Lỵ Lỵ, trên gương mặt đó cũng không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt, nhìn rất đáng thương khi đang cố kìm nén sự nghẹn ngạo của mình, anh nhìn hồi lâu, cũng im lặng một lúc, giống như đang suy tư, không có bao nhiêu tâm tình, sau đó anh bỗng nói: "Nếu như em không hiểu rõ, thật ra anh thấy mấy người rất phiền, nhưng ngay từ đầu là em đã thắng."

Vưu Lỵ Lỵ mở to hai mắt, Dương Tiễn lại bắt đầu nói: "Còn vừa nãy em mới nói Lý Bạch đi quán internet, anh cũng đang nghĩ, cậu ấy sao lại từ Thúy Vi chạy xa như vậy đến Trung Quan Thôn chỉ để lên mạng? Chiều nay còn phải đi làm mà đúng không, anh còn chưa kịp hỏi, em biết chuyện gì xảy ra à?"

"Được, anh hiểu, em cái gì cũng không muốn giải thích, chỉ đều đang chất vấn anh." Hai tay Vưu Lỵ Lỵ nắm chặt thành đấm đều đang run.

"Tự cậu nói đã xảy ra chuyện gì." Dương Tiễn lại nhìn về phía Lý Bạch.

Em? Chuyện gì đã xảy ra? Tất nhiên em nói rõ được - em đã nhìn qua từng cái cửa sổ, tượng tượng ra hai người ở bên trong. Lý Bạch bỗng nhiên tỉnh táo, lời nói sắp bật ra trong đôi môi đang mím chặt, nhưng phòng tuyến cuối cùng là hắn không muốn xem Vưu Lỵ Lỵ sụp đổ, cũng không muốn thấy Dương Tiễn khó xử, nhưng ngay lúc hắn do dự vài giây, Vưu Lỵ Lỵ đã tát Dương Tiễn một cái, xách túi chạy đi. Mái tóc ướt xõa suống sau lưng, nặng nề vỗ vào váy đỏ, tấm lưng cô bị ánh đèn đường chiếu đến nhếch nhác, Dương Tiễn lẳng lặng nhìn, có chút bất lực, cũng có chút thờ ơ, Lý Bạch nửa câu không nói đã chạy theo, đuổi theo hai bước đã bị Dương Tiễn kéo về chỗ cũ.

"Chạy cái gì?" Dương Tiễn hỏi

"Em nghĩ chạy theo kéo chị ấy về." Lý Bạch thành thật trả lời.

"Tại sao?" Dương Tiễn buông cổ tay hắn ra, lại hỏi.

"Em không biết."

Lần này là Lý Bạch nói dối.

- Vì em tức giận, vì cô ta đánh anh, mặc dù nhìn rất đáng thương nhưng em vẫn ghét cô ta hơn, ghét đến mức còn chẳng muốn gặp lại cô ta, em còn nghĩ mình cùng cô ta chết chung đi.

Hắn biết nói ra mấy lời này rất không đúng, rất không bình thường, cố gắng ngậm chặt miệng không nói ra. Hắn sợ Dương Tiễn hỏi lại chuyện hồi chiều, hắn sẽ không mở miệng không được, mà Dương Tiễn không có, cũng không nhặt cái ô dưới vũng nước lên, cả người đều là vẻ bình thản đến dọa người, chỉ là đứng đợi một lúc, cũng không gặp cái xe thứ hai nào, anh liền quẹo qua góc vuông giao lộ, dẫn theo Lý Bạch đi qua đèn đường này đến đèn đường khác. Đầu đường vắng vẻ, chỉ có mưa rơi đầy, hai người đều không nói gì mà lúc này cái loại khí tức tích tụ trong đồn cảnh sát như muốn nổi lên, dường như muốn siết chặt Dương Tiễn, cũng càng lúc càng nghiêm trọng hơn, Lý Bạch dường như có thể thấy nó đang quấn quanh Dương Tiễn, như đang bóp méo hình dạng của màn mưa.

Lý Bạch thấy quần lót của mình đều ướt đẫm, cũng nhận ra được đang đi đến các khu nhà nhiều người ở.

Dương Tiễn muốn dẫn hắn về nhà.

"Cái kia, anh" ống quần đã thấm nước quá nặng, Lý Bạch cầm cái lưng quần đang tuột "Em phải về nhanh cho Tiểu Hôi ăn."

"Thay quần áo sạch trước đã." Dương Tiễn nhìn xuống đường "Giờ chờ cũng không có xe."

"Dạ" Lý Bạch cũng ngoan ngoãn cúi đầu cùng Dương Tiễn nhìn xuống đường. Bây giờ nhìn em rất đáng ghét sao? Vì là anh em nên không thể bỏ được "trách nhiệm", là do chúng ta cứ miễn cưỡng cái quan hệ người thân này sao, em phải làm gì thì tâm trạng anh mới tốt lên đây, hay em nên cút đi? Hắn cứ suy nghĩ mãi.

Nhưng bây giờ xem ra, điều Dương Tiễn lo nhất chính là hắn đi đâu mất, lúc nào cũng quay đầu bảo hắn đuổi theo cho kịp làm Lý Bạch một lúc lại thấy thích bản thân, một lúc lại chán ghét chính mình. Có một đoạn đường xi măng bị xe tải đè lên đọng nước nghiêm trọng, bọn họ vừa lội qua, Dương Tiễn đi trước dò đường, Lý Bạch nắm ở góc áo anh. Về sau đường cũng ổn hơn, mặc dù trời vẫn đang mưa nhưng không còn cái hố động nước nào, sấm chớp vẫn đánh xuống, hai người thuận lợi "di chuyển" đến dưới lầu, Lý Bạch la lên, nhờ ánh sáng đèn mà nhìn đồng hồ, kém một phút là đến ba giờ.

Nghe tiếng hắn "Á", Dương Tiễn cười hắn như một con chó con, cuối cùng cũng nở nụ cười. Vì thế Lý Bạch cũng cười theo, đi giữa bóng tối được bóng đèn tự động nghe tiếng bước chân mà chiếu sáng, hắn cười đến ngượng ngùng, hắn sẽ không đi đâu hết, vĩnh viễn cũng không, hắn thầm hạ quyết tâm. Leo đến tầng trên cùng, đứng trước cánh cửa màu đỏ, hắn lấy hết cam đảm cùng Dương Tiễn gõ cửa "Tôi không mang chìa khóa" Dứt lời Dương Tiễn cao giọng gọi "Chị!"

Cửa đối diện không có người ở cho nên cũng không có ai ra phàn nàn, nhưng người bên trong nửa ngày cũng không thấy trả lời. Lúc hai người ở dưới lầu còn thấy đèn cửa số đang sáng, không chỉ có cửa sổ, dường như cả căn nhà đều mở đèn, theo Dương Tiễn nói, Dương Ngộ Thu ở nhà một mình sẽ sợ, bình thường ngày đêm đảo ngược, nhưng bây giờ cô giống như đang ngủ, ngủ rất sâu, cũng không thấy phản ứng gì cả.

Dương Tiễn lấy chiếc Nokia bị ngâm nước ra, đập đập cánh cửa, anh gọi vào số nhà, im lặng chờ, Lý Bạch nhìn thấy nỗi lo lắng của anh đang dần chồng lên, nghĩ rằng tiếp theo anh sẽ gọi 120. Vẫn không có ai bắt máy, bên trong cửa cuối cùng cũng có tiếng động, hình như Dương Ngộ Thu đang nói "Ra ngay", hai người lắng tai nghe, đợi khoảng hai phút cuối cùng cánh cửa cũng mở, trên trán Dương Ngộ Thu ẩm ướt, chắc là vừa mới rửa mặt, gương mặt ửng hồng, làm Lý Bạch nhớ đến khi còn làm ở đoàn văn nghệ lúc diễn viên chưa lau sạch màu trên mặt. Cô chỉ mặc một cái áo khoác dài, chân để trần, hơi co quắp đứng ngăn ở cửa.

"Sao vậy?" Cô lộ ra nửa người ra cửa, thầm giọng nói "Hai đứa hơn nửa đêm không ngủ đến đây làm gì?"

Dương Tiễn bỗng dưng nghẹn lời, vẻ mặt anh... ngạc nhiên, khuất nhục, tức giận, căm thù... có thể đều có, chúng trộn lẫn vào nhau, Lý Bạch từ sườn mặt bên cạnh có thể thấy được, chuyện gì vậy, không biết, Lý Bạch vô thức nắm bàn tay đang buông thõng của người bên cạnh, điện thoại suýt chút nữa tuột khỏi tay, hắn giữ chặt nó lại, cũng không buông tay ra.

Đồng thời hắn cũng thấy trên tủ giày không chỉ có một đôi giày da cao cấp kia, trong không khí có mùi cháy, còn có tiếng nhạt lờ mờ vang lên, nghe đến ngoài phòng nhỏ như tiếng muỗi, xen lẫn là tiếng niệm tụng hay ngâm xướng gì đó, như có vẻ u tĩnh nhẹ nhàng, nhưng nghe khó chịu một cách khó hiểu, nhất thời mà sởn gai ốc.

"Chị đi với em đi, chị!" Tay Dương Tiễn lạnh ngắt, ngón tay trên tay Lý Bạch đang nắm khẽ run, đang dùng sức, rõ ràng anh đang cố gắng bình tĩnh, trầm giọng nói.

"Đừng làm rộn." Vẻ mặt Dương Ngộ Thu lạnh lùng "Quên đồ ở nhà thì chị giúp em lấy, không có thì quay về đi học cho giỏi."

"Chị đừng sợ, muốn đi cũng không dám đi." Dương Tiễn kiên quyết nói.

"Xuỵt, em nói gì vậy!" Vẻ mặt Dương Ngộ Thu khó xử, cô không cho anh đi vào, còn đẩy Dương Tiễn ra "Nhanh dẫn anh em xuống dưới, đi nhanh lên!"

Dương Tiễn giật người khỏi cô, lật ngược thế cờ chen qua người đứng trong phòng, bỗng cao giọng như đang tuyên bố "Em nói cái gì? Em nói chị tự nguyện đúng không? Làm nô lệ, đồ chơi, vật cúng tế cho bọn chúng, chị thấy đúng không, chị một chút danh dự cũng không có đúng không?"

Dương Ngộ Thu không đáp, biểu cảm trên mặt cũng trở nên mờ nhạt, cố gắng đẩy em trai mình ra khỏi căn phòng này, dép trên sàn ma sát ra tiếng "Tiểu Bạch em nhanh đỡ nó về đi!" Cô lạnh lùng nói, mà Lý Bạch lại dùng sức giúp đỡ Dương Tiễn, cùng lúc đó phía sau bỗng có tiếng động, căn phòng bí ẩn kia mở ra, bóng của ánh nến lay động, Cao Kiệt tay đút túi quần đứng đó, lạnh lùng nhìn sự hỗn loạn ở huyền quan.

Từ căn phòng khói mù kia không chỉ có mình gã, trong đó còn có một người dáng thấp đứng phía trước nhất, mặc bộ đồ Đường cổ đen tuyền, lộ ra ống tay áo nhỏ màu trắng, nhìn giống như một thế ngoại cao nhân, trên mặt mang một cái mặt na đầu trâu màu đỏ sậm, răng nanh sừng dài nhìn như một con quái vật dữ tợn, trong cái miệng đen là một mảnh đỏ, nhìn như một đoạn lưỡi bị gãy, người đó ghé bên tai Cao Kiệt như đang nói nhỏ.

Lý Bạch trong nháy mắt cảm giác được nguy hiểm rất lớn, sống lưng cũng lạnh toát, cũng đổi chủ ý cố gắng kéo Dương Tiễn ra ngoài, cũng vào lúc này, hắn nghe Dương Ngộ Thu nhẹ giọng nói: "Chị không có gì cả, là chị tình nguyện."

Sức lực Dương Tiễn bỗng nhiên buông lỏng, hay nói, là sụp đổ, mới vừa rồi còn hận không thể vọt vào cầm dao chém người đến khi lùi bước không nói nên lời, kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng chặt, quá trình này xảy ra chưa tới nửa giây. Sau đó anh không nói gì kéo Lý Bạch đi, còn kém xách người dưới nách mang đi, bọn họ bước ra khỏi cửa như thể đang thoát khỏi đám cháy. Dương Tiễn đang sợ sao? Không phải, Lý Bạch phán đoán rất chắc chắn, nhưng mà Dương Tiễn rất đau, rất tuyệt vọng, đây là điều mà anh hiếm khi để lộ, bỗng nhiên lại hoàn toàn mà bao phủ, càng không có kinh nghiệm mà che đậy nó, sự tuyệt vọng của Dương Tiễn sẽ phá nát sợi dây đơn độc trong im lặng, bởi vậy Lý Bạch cũng không e dè sợ hãi bất cứ điều gì nữa, ôm chặt cánh tay anh, muốn làm một điểm cho anh chống đỡ.

Thế giới ở dưới lầu bị sấm đánh cho vài giây, có một cái xe đen đậu cạnh cổng tò vò, rất khó để ý, lúc nãy lên lầu cũng không chú ý đến nó, lúc này ngay cả biển số xe đều thấy rõ. Dương Tiễn bước ra khỏi cổng, ánh mắt chợt liếc sang nó, bỗng nhiễn chửi một tiếng, anh đẩy Lý Bạch ra rồi đạp vài mũi xe, tiếp tục chửi lớn, hô to tên Cao Kiệt, chiếc Mercedes bị đá đến chuông cảnh báo cũng vang dội nhưng trên lầu ánh đèn vẫn như sáng như cũ, cửa sổ vẫn đóng chặt như trước. Mưa to như muốn tưới át lên mắt người, rất khó để nhìn lên, chỉ có thể nghe được, không ai lên tiếng.

Cũng chẳng ai để ý đến một thanh niên căm phẫn đang bị sấm chớp bao phủ.

Mấy phút sau Dương Tiễn mới bình tĩnh lại, anh quay sang Lý Bạch, ánh mắt vô vọng, thở hổn hển.

"Dọa sợ cậu à." Anh khàn giọng nói.

"Anh, không có." Lý Bạch đã chống đỡ một đêm, lúc nãy cố gắng đến gần nhưng nhiều lần bị đẩy ra, hắn cố chống đỡ, thiếu chút nữa đã bật khóc "Em không sợ, không hề sợ chút nào."

"Có thật không."

"Thật, em không lừa anh." Lý Bạch nhào đến ôm anh "Chính là em nhìn anh khổ sở, em liền rất khổ sở..."

Cơ thể Dương Tiễn cứng đờ chốc lát, để mặc cho vòng tay yếu ớt ôm lấy mình "Vậy tốt rồi" Anh nói "Ngày mai tôi không đi học, cậu thu nhận tôi một đêm chứ."

"Được, được, được..." Lý Bạch không ngừng đáp ứng.

Dương Tiễn lại bỗng nhiên cười "Đúng vậy, chúng ta không có gì cả" giọng nói của anh rất nhẹ "Nhưng sẽ không bị hủy hoại nữa, tuyệt đối không." Nói xong anh cúi đầu, vùi khuôn mặt lạnh lùng vào cổ Lý Bạch.

*小灰了: này là tên của có cú ẻm nuôi, không biết edit có đúng không, nếu sai thì mong các bác chỉ giúp tôi vớiiii