Chiêu Ninh Công Chúa

Chương 5



18.
Tạ Lãnh nói: “Hiểu rõ bản chất con người mới là chìa khóa dẫn đến chiến thắng.”

Ta nhìn Tạ Lãnh: “Ngày đó bệ hạ cho ta vào doanh trại, chẳng phải cũng là nắm bắt tâm lý cầu sinh của ta sao?”

“Phải chăng, Bệ hạ đã sớm chờ đợi ta bò lên long sàng?”

Tạ Lãnh không phủ nhận, mà hỏi ngược lại ta:

“Ngày bắt giữ Cẩm Ngọc, trẫm cũng nhận được một con chim bồ câu, trên đó có một phong tin mật, ghi rõ ngày giờ công chúa sẽ đến sơn cốc đó thưởng hoa”.

“Gần đây trẫm thấy nàng viết nhiều, mới phát hiện ra nét chữ đó là của nàng.”

“Tiểu hồ ly, việc hoàng tỷ nàng bị bắt là do nàng thiết kế, ngay cả trẫm cũng là một mắt xích trong kế hoạch của nàng, đúng không?”

Ta cười:

“Hoàng tỷ nói ta hãm hại nàng, nàng không nói sai.”

“Ta chính là muốn nàng chết.”

“Lục Nguy vì hoàng tỷ mà phản bội ta.”

“Vậy thì để hắn cùng hoàng tỷ chết chung.”

19.
Đúng như dự liệu của ta, sau khi Lục Nguy bị giam vào ngục, Cẩm Ngọc không những không cầu xin cho hắn mà còn đến trước mặt hoàng đế châm dầu vào lửa, nhắc lại chuyện cũ, nói rằng Lục Nguy ở tiền tuyến dùng hoàng tử để đổi lấy công chúa là đại tội.

Hắn trước tiên là lơ là trong việc bảo vệ công chúa, sau đó lại ở tiền tuyến dùng”hoàng tử” để đổi lấy công chúa.

Dù ta không được sủng ái, nhưng cũng là hoàng tử trên danh nghĩa, đại diện cho bộ mặt của hoàng thất Tề Quốc.

Lục Nguy với tư cách là Đại tướng quân, đứng trước sự uy hiếp của địch quốc, không những không thể phá giải thế cờ, mà còn thực sự đem hai vị hoàng thân ra làm giao dịch.

Ngẫm lại, việc này không chỉ là làm nhục hoàng thượng, mà còn làm mất hết sĩ khí của Tề Quốc!

Đây cũng là lý do ban đầu Lục Nguy trong thư muốn ta giúp hắn lập công chuộc tội, hẳn hắn cũng biết mình có lỗi, nên luôn ôm hy vọng mong manh.

Lục Nguy luôn mang trên mình tội danh vô hình này. Trước đây, hoàng thượng vì Cẩm Ngọc mà không truy cứu, nhưng bây giờ hắn hủy hôn làm tổn hại danh tiết của Cẩm Ngọc, tội này liền bị lôi ra để tính sổ cùng.

Cẩm Ngọc không bảo vệ hắn nữa, ba tội danh tạo phản, hủy hôn và nhu nhược vô dụng trên chiến trường cộng lại, Lục Nguy cùng gia tộc bị xử tử vào mùa thu.

Nhưng vào ngày hành quyết, Lục Nguy đã vượt ngục, dựa vào uy tín trong quân đội mà – tạo phản.

Nghe nói lão hoàng đế và hoàng hậu đều bị Lục Nguy một kiếm xuyên tâm – còn bắt Cẩm Ngọc phải tận mắt chứng kiến.

Cẩm Ngọc công chúa sợ hãi đến mức ướt cả váy.

Lục Nguy nhấc bổng Cẩm Ngọc lên như nhấc một con chó: “Việc sai lầm nhất mà ta từng làm, chính là ngày đó trên chiến trường, dùng Chiêu Ninh tốt đẹp nhất để đổi lấy loại tiện nhân như ngươi về!”

“Ta nhất định phải cứu Chiêu Ninh về! Ta sẽ dùng toàn bộ lực lượng Tề Quốc, đưa Chiêu Ninh trở về!”

Lục Nguy đoạt lấy ngai vàng, xưng đế. Việc đầu tiên sau khi lên ngôi là hạ chiến thư cho Khải quốc.

Hạ chiến thư còn chưa đủ, hắn còn cố ý thả một con chim bồ câu đưa thư cho ta. Trên thư viết:

[Chiêu Ninh, lão hoàng đế bức người quá đáng, ta đã giết hắn. Nhưng nàng đừng sợ, ta biết nàng cũng hận hắn.

Hắn là người đã xử tử mẫu phi của nàng, là người tru di tam tộc ngoại tổ gia của nàng, là người khiến nàng sống trong cung không bằng con kiến!

Ta đã giết hắn, báo thù cho nàng. Bây giờ, ta là hoàng đế Tề Quốc, ta nhất định phải cứu nàng trở về! Ta muốn nàng quang minh chính đại làm Chiêu Ninh công chúa! Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta!]

Ngữ phong trong bức thư này càng về sau càng trở nên sôi nổi, đặc biệt là hai chữ “hoàng hậu”. Ta có thể hình dung ra Lục Nguy khi viết hai chữ này, khóe miệng mỉm cười đến tận mang tai.

Lời văn quả thực có khả năng lay động lòng người. Bức thư này cho bất kỳ người xa lạ nào xem, họ cũng có thể cảm nhận được sự hân hoan và phấn khích của người viết.

Cứ như Lục Nguy đã hóa thành một kẻ bé nhỏ trong bức thư, gào thét với ta: “Ta sẽ đến cứu nàng! Ta sẽ cưới nàng làm hoàng hậu!”

Nhưng ta chỉ cảm thấy ồn ào, phiền nhiễu như tiếng ruồi muỗi.

20.
Hành động của hắn quả thực vô cùng không hợp thời.

Nhìn hắn khiến lòng ta bỗng dưng phiền muộn.

“Hoàng nhi bảo bối, cười một cái cho phụ hoàng xem nào.”

Bên tai vang lên giọng điệu dỗ dành trẻ con của Tạ Lãnh.

Ta theo tiếng nhìn sang, Tạ Lãnh khoác trên mình hoàng bào, tay ôm tiểu hoàng tử mới đầy tháng cười rạng rỡ.

Hắn đã khiến không ít kẻ thù vong quốc diệt chủng, trên người khó tránh khỏi sát khí.

Uy nghiêm của bậc đế vương trên người hắn càng dễ dọa trẻ con khóc, lúc đầu, hoàng tử vừa nhìn thấy phụ hoàng liền khóc nức nở.

Tạ Lãnh vội vàng suy ngẫm về bản thân, cuối cùng nhận ra rằng thanh âm của mình quá trầm và khàn.

Hắn còn đặc biệt thỉnh giáo ta về cách làm thế nào để “giả thanh”.

Ta cải trang nam nhi nhiều năm như vậy, việc biến đổi thanh âm cũng có kinh nghiệm.

Sau khi sinh con, nhàn rỗi không có việc gì làm nên ta liền dạy Tạ Lãnh cách dùng “giọng giả”.

Tạ Lãnh học cái này còn nghiêm túc và chuyên cần hơn cả phê duyệt tấu chương.

Cuối cùng, Tạ Lãnh cũng học được cách giả giọng, dùng ngữ điệu ôn nhu quá mức để dỗ dành đứa con đầu lòng của mình.

Chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ bị lộ giọng thật, tiểu hoàng tử đang quấn ta vốn sắp say giấc, lại luôn bị giọng thật của Tạ Lãnh đánh thức.

Hoàng tử dù có tiểu bậy lên mặt Tạ Lãnh, hay chùi nước dãi lên long bào của hắn, cũng chưa từng thấy Tạ Lãnh có một tia tức giận nào.

Nhưng khi giọng nói của hắn làm cho hài nhi tỉnh giấc khóc lóc ầm ĩ, hắn lại chó chút giận dữ trách móc bản thân: “Trẫm làm được hoàng đế, tại sao không thể giả giọng được chứ!”

Lúc này, ta đang ngồi bên song cửa sổ của ngự thư phòng, lặng lẽ ngắm nhìn Tạ Lãnh ôn nhu dỗ dành đứa bé mới đầy tháng.

Quên nói, từ khi Lục Nguy bị tống giam, khởi binh xưng đế, bình định nội loạn đến khi có thể điều động quân đội tuyên chiến với Khải quốc, đã trải qua ròng rã một năm.

Một năm này, bụng ta không chỉ lớn lên, mà hài nhi cũng đã đầy tháng.

Cái gọi là hẹn ước ba tháng, hắn không đến, đương nhiên cũng chẳng có ai chờ đợi hắn.

Tạ Lãnh lắc chuỗi Phật châu trên tay để đùa giỡn đứa trẻ, phát ra âm thanh trầm bổng ấm áp, hoàng tử mỉm cười ê a, đưa tay ra nắm lấy chuỗi Phật châu của phụ hoàng.

Nỗi phiền muộn trong lòng tan biến, ta cầm bút lười biếng đáp lại: 【Hôm nay là ngày đầy tháng của hoàng nhi ta, chớ đến quấy rầy!】

Khi hoàng cung Khải quốc tổ chức yến tiệc linh đình mừng hoàn tử đầy tháng, đế hậu cùng muôn dân vui vẻ.

Tại Tề Quốc, Lục Nguy nhận được thư, phun một ngụm máu lên bốn chữ “đầy tháng hoàng nhi”.

21.
Lúc gặp lại Lục Nguy, hắn là hoàng đế Tề Quốc, còn ta là hoàng hậu Khải quốc.

Nam nhân bên cạnh ta không còn là vị đại tướng quân năm xưa, mà là đế vương Tạ Lãnh.

Một năm rồi, Lục Nguy rốt cuộc cũng nghĩ đến việc điều tra hoàn cảnh của của ta tại Khải Quốc.

Sau đó, hắn liền biết được: Ngay ngày đầu tiên bị áp giải vào trại địch ta đã thành tiểu nô bên giường Tạ Lãnh, sau một tháng lại tự nguyện bò lên giường của Tạ Lãnh, sau một năm, ta đã sinh cho Tạ Lãnh một hoàng tử, từ một quý phi được thăng lên làm Hoàng Hậu.

Lục Nguy hối hận vô cùng, hắn rốt cuộc cũng thấu hiểu, một kẻ đơn độc lạc vào hang ổ địch muốn sống sót, cần phải trả giá những gì.

Hắn thà tin rằng ta bị Tạ Lãnh cưỡng ép.

“Chiêu Ninh, ta hối hận rồi.” Lục Nguy chân thành nói ta: “Nàng quý giá hơn Cẩm Ngọc rất nhiều, ta không nên vứt bỏ nàng để chọn lấy nàng ta. Xin lỗi, Ninh Ninh.”

“Chiêu Ninh, cũng là tên mà ngươi có tư cách gọi sao?”

Tạ Lãnh đặt tay lên vai ta, tư thế chiếm hữu vô cùng bá đạo: “Chiêu Ninh giờ đây là Hoàng hậu của Khải quốc. Lục Nguy, đừng dùng cái miệng dơ bẩn của ngươi để xúc phạm hoàng hậu của trẫm!”

Lục Nguy, đôi mắt đỏ hoe vốn dĩ sắp sửa bật khóc, lại bị một câu nói của Tạ Lãnh khơi dậy cơn thịnh nộ: “Ngươi là cái thá gì! Kẻ bạo quân háo sắc như ngươi, thực sự cho rằng Chiêu Ninh có thể vừa ý ngươi sao! Là ngươi cưỡng đoạt nàng! Trong lòng Chiêu Ninh chỉ có ta!!”

Lục Nguy còn chưa kịp thả rắm, ta đã chủ động ôm lấy Tạ Lãnh trước mặt hắn, hôn lên má Tạ Lãnh một cái.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Nguy suýt ngã ngựa, miễn cưỡng ngồi vững, vẻ mặt đau lòng: “Chiêu Ninh, nàng thật sự vì một nam nhân mà phạm tội phản quốc, đầu hàng kẻ địch sao? Cẩm Ngọc ngay từ đầu cũng không hề có lỗi với nàng.”

Ta thu lại vẻ mặt, nghiêm nghị nói: “Lục Nguy, tuy ta là công chúa hoàng thất, nhưng chưa từng hưởng thụ bất kỳ thứ gì từ máu thịt của dân. Non nước Tề Quốc nuôi dưỡng ta trưởng thành, ta cũng đã trấn thủ biên cương mười năm, bảo vệ non sông và bách tính Tề Quốc khỏi sự xâm lăng của mười bảy nước Di Nô.

Ta tự hỏi bản thân đã hoàn thành trách nhiệm của một công chúa, vậy mà hoàng thất Tề Quốc đã đáp lại ta như nào?”

Thân mẫu của ta chết như thế nào? Sáu trăm mạng người ngoại tổ Diệp gia của ta là bị ai diệt tộc? Lục Nguy, lẽ nào ngươi không biết hay sao?

Lục Nguy mặt đỏ bừng bừng, đương nhiên hắn biết chuyện này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi lại công bằng cho ta.

Hắn sát hại hoàng đế tạo phản, là vì bản thân bị dồn vào đường cùng, chứ không phải vì ta.

Chỉ cần còn một tia hy vọng, hắn sẽ vì chức vị Đại tướng quân, vì vinh hoa phú quý của hoàng thất mà vứt bỏ ta.

“Trước khi hoàng đế hạ chỉ dụ giáng ta thành tội nhân phản quốc, ta ở bên cạnh Tạ Lãnh, chỉ mong tự bảo tồn bản thân. Là ngươi và công chúa vu oan cho ta tội phản quốc, là phụ hoàng đích thân hạ lệnh, nói rằng binh lính Tề Quốc không được phép cứu ta.”

“Vì đã bị các ngươi vứt bỏ, tại sao ta phải mặt dày coi Tề Quốc là quốc mẫu của mình?”

“Các ngươi xứng đáng sao?”

Lục Nguy tự biết mình có lỗi: “Chiêu Ninh, ta biết nàng đang tức giận, ta đã mang kẻ thù đến cho nàng.”

Quân đội Tề Quốc áp giải đến một nữ nhân nhếch nhác, lôi thôi lếch thếch. Ta nhìn hồi lâu mới nhận ra đây là vị hoàng tỷ Cẩm Ngọc cao cao tại thượng của ta.

Ôi chao, ta còn tưởng rằng ả đã sớm chết rồi, hóa ra vẫn còn sống ư?

Miệng Cẩm Ngọc bị nhét một mảnh vải đen sì, ả ta không nói được, nhưng liên tục giãy giụa rên rỉ la hét – nghe giọng điệu chửi rủa khá tục tĩu.

Lục Nguy đặt dao lên cổ Cẩm Ngọc: “Ta biết mối hận trong lòng của nàng. Thục Quý phi và cả nhà họ Diệp, đều do lời tố cáo lúc tám tuổi của Cẩm Ngọc mà bị hại chết.”

Năm xưa, Diệp gia ngoại tổ lập chiến công hiển hách, vừa là Khải Quốc công thần, vừa là phụ tá đắc lực của hoàng đế. Mẫu thân ta là Thục Quý phi cũng được hoàng đế sủng ái, khi đó ta còn đang trong bụng mẫu thân.

Nếu không có những biến cố đó, ta vừa sinh ra đã là công chúa hạnh phúc nhất thiên hạ.

Năm đó, Cẩm Ngọc tám tuổi đến cung điện của mẫu thân ta ăn điểm tâm, lúc đi lại cáo trạng với hoàng đế, nói rằng ả ta nghe lén được quý phi chuẩn bị cùng với ngoại tộc mưu phản.

Chỉ vì một câu nói này, hoàng đế bắt đầu gán cho Diệp gia tội danh vô căn cứ, trước tiên tước binh quyền, sau đó giam giữ ngoại công và các vị huynh trưởng lập chiến công hiển hách vào ngục.

Mẫu thân ta mang thai mười tháng quỳ gối trước mặt hoàng đế cầu xin minh xét, hoàng đế lại dắt tay Cẩm Ngọc, hùng hồn nói:

“Đứa trẻ đều nghe thấy các ngươi muốn mưu phản rồi, hoàng nhi chỉ mới tám tuổi, có thể nói dối sao?!”

Sau đó, hoàng đế định tội mưu phản cho cả nhà ngoại tổ, hơn sáu trăm người Diệp gia bị áp giải đến hoàng thành chém đầu thị chúng, mẫu thân sinh ta ra rồi vì thương tâm và kinh sợ mà qua đời. Theo lời ma ma, khi mẫu thân ta qua đời, bụng và mặt đều tím bầm.

Mỹ nhân khuynh thành, lại bị vị minh quân sát hại đến chết bằng loại độc dược không tên.

Ta có thể sống sót, là do ta may mắn.

Sau khi trưởng thành, ta mới điều tra rõ ràng những chuyện này. Ta từng đích thân nghe Hoàng hậu khen ngợi Cẩm Ngọc công chúa:

“Vẫn là nữ nhi ta lợi hại, một câu nói vu khống đã hại chết ả tiện nhân Thục Quý phi, còn liên lụy đến toàn bộ Diệp gia sáu trăm người bồi táng. Diệp gia sụp đổ, sau này thế lực trong triều đình sẽ hoàn toàn nằm trong tay nhà ta!”

Có người từng muốn minh oan cho Diệp gia, Cẩm Ngọc ngang nhiên khiêu khích:

“Cho dù bản cung năm đó có nghe nhầm, thì đó cũng là lời nói vô tâm của trẻ con, ai dám trách tội bản cung?”