Chiếu Điện Hồng

Chương 1



1.

“Ân khách của Bệ hạ nhiều như vậy, liệu còn nhớ đến ta chăng?”

Lời còn chưa dứt, một cái đầu đã lăn trên mặt đất. Những lời khó nghe như vậy, hôm nay ta đã nghe rất nhiều. Ta lau lưỡi đao ngậm m.áu, mím môi nhìn về phía Tiêu Kỳ đang ngồi trên cao. Hắc khoác áo choàng đen, sắc mặt giá lạnh như sương tuyết.

“Ch.ém mệt rồi sao?”

Ánh mặt chạm nhau, vẻ mặt hắn bình tĩnh. Dường như người bị nhục mạ vừa rồi không phải là hắn.

Ta xua xua tay.

Người tiếp theo bị áp giải tới điện Kim Loan là phế đế. Hắn đã từng là đệ đệ mà Tiêu Kỳ thương yêu nhất, cuối cùng lại phản bội hắn, lăng nhục hắn, chà đạp hắn dưới lòng bàn chân.

Tiêu Triết bị ép quỳ dưới đất, ngẩng đầu híp mắt cười.

“Hoàng huynh hành hình cũng gióng trống khua chiêng đến thế này.”

“Chắc hẳn chỉ trong ngày mai thôi, tiếng tốt của Hoàng huynh sẽ lan truyền khắp Thượng Kinh đấy.”

Lưỡi đao của ta chống đỡ trước cần cổ của hắn.

“C.âm miêng!”

Tiêu Triết cười ha hả, trong mắt ngập tràn ác ý không hề che giấu.

“Chủ từ còn chưa lên tiếng, con chó như ngươi kích động cái gì đây.”

“Sao hả, ngươi cũng là người thân cận* bên cạnh Bệ hạ của chúng ta à?”

(*) [入幕之宾] (Nhập mạc chi tân): Chỉ những người có quan hệ thân cận, những người tham gia cơ mật. Ở đây ám chỉ khách thường xuyên qua lại với kỹ nữ.

Thái dương ta nổi đầy gân xanh. Giơ tay lên liền muốn khoét đôi mắt đầy ác ý của người này ra. Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai ta. Chẳng biết Tiêu Kỳ đã từ trên đài cao bước xuống đây từ bao giờ. Hắn nhướng mắt, giọng điệu lạnh nhạt.

“Trẫm sẽ đích thân băm vằm ngươi thành trăm vạn mảnh.”

Tiêu Triết quen ăn bén mùi* li3m li3m môi.

(*) [食髓知味] (Thực tủy tri vị): nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Nghĩa bóng là nghĩa tiêu cực, thường dùng miêu tả đạo tặc hoặc nam nữ vụng trộm yêu đương, ý nói làm được một lần không bị bắt liền nghĩ đến làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất k1ch thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.

“Hoàng huynh quả thực là đao mỹ nhân, từng đao từng đao lấy tính mạng của ta…”

“Nhưng mà, so với Hoàng huynh, ta càng thích gọi ngươi là Phượng Linh.”

Ta nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ một.

“Trước tiên, ta cắt đầu lưỡi của ngươi cái đã.”

2.

Nửa đêm, trời đổ mưa.

Khi ta trở về, m.áu trên thềm ngọc vẫn nồng đậm như cũ. Cọ rửa thế nào cũng không sạch. Ánh đèn le lói bên trong tẩm điện, ta chọc một lỗ trên giấy dán cửa mà nhìn lén vào.

Bỗng nhiên Tiêu Kỳ cảm nhận được, vừa ngước mắt đã vừa vặn bắt được ta. Ta tiến vào bên trong điện, thành thật cúi đầu.

“Ta đã ném hắn vào khu ổ chuột, tìm thêm vài chục tên ăn xin.”

“Bảo đảm không đ.ánh ch.ết, thực sự, ngày mai ta lại bắt hắn trở lại cho Bệ hạ chém.”

“Tuyệt đối không thể để hắn ch.ết dễ dàng như vậy.”

Thanh âm càng lúc càng thấp. Hồi lâu sau, ta nghe được một tiếng thở dài.

Hắn hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại khóc?”

Ta kinh ngạc nhướng mày, nước mắt không kìm được rơi xuống. Ánh đèn chiếu rọi, gương mặt người này gầy gò, không thấy được huyết sắc.

Hắn nhẫn nhục chịu đựng đã mười năm. Cho tới bây giờ, một thân xương cốt bệnh tật, gần như dầu cạn đèn tắt.

Trên điện Kim Loan có vô số lời lẽ ô uế bẩn thỉu, duy chỉ có một câu không hề sai. Qua ngày hôm nay, chuyện cũ của Tiêu Kỳ sẽ được dịp lan truyền khắp Thượng Kinh. Người người đều biết, bên trong Xuân Phong Lâu từng có một vị tiểu quan tên là Phượng Linh. Lúc trước, hắn là phế Thái Tử, hiện tại là Tân Đế.

3.

Tiêu Triết cố ý dựng lên danh xưng mỹ miều Phượng Linh để làm nhục hắn.

Vào yến tiệc trăm ngày của Tiêu Kỳ, một vị thần tiên vân du đi ngang qua. Nói người này kim tướng ngọc chất, cao quý không kể xiết. Còn đặt nhũ danh cho hắn là Phượng Hoàng.

Cuộc đời của Tiêu Kỳ, vốn dĩ nên như vậy. Hắn vốn phải là một tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo rực sáng nhất Thượng Kinh.

Thẳng tới mười bảy tuổi năm ấy.

Đệ đệ hắn liên hợp cùng lão sư và bằng hữu thân cận, bẻ gãy đôi cánh của hắn. Tính kế hại hắn bị phế truất, lại làm giả y án ch.ết bệnh. Đưa hắn ra ngoài cung mặc sức cầm tù làm nhục.

Năm ấy ta mười tuổi, lần đầu tiên trông thấy Phượng Linh. Đêm giao thừa tuyết rất lớn, cỏ dại cũng chẳng kịp mọc.

Xuân Phong Lâu giăng đèn kết hoa, ta ngồi bên góc tường chờ ch.ết. Ngửi được mùi thơm từ bên trong bay ra, dạ dày cũng muốn xoắn thành một đoạn.

Trong khoảnh khắc ta nhắm mắt. Một vật c ứng rắn nện lên trên đầu. Ta đói đến mức không còn sức chửi bới người. Duỗi tay chộp lấy, lại phát hiện đó là nửa cái màn thầu nguội lạnh. Ta sợ bị cướp mất, ngấu nghiến ăn sạch như hổ đói.

“Ông trời ơi, có còn nữa hay không?”

Ta quỳ trên nền đất, chắp tay trước ngực, thành kính dập đầu.

“Chỉ có nhiêu đây thôi.”

Trên lầu, vang lên giọng nói trầm khàn. Ta quay người nhìn về phía phát ra âm thanh, cơ hồ ngây ngẩn cả người.

Tháng chạp trời đông, thiếu niên quần áo đơn bạc, bình tĩnh cầm nửa cái màn thầu khác. Một lát sau, nửa cái màn thầu này lại nện lên trên đầu ta.

Hắn giống vị Bồ Tát bị mắc kẹt trong vũng lầy, ốc không mang nổi mình ốc lại còn đèo thêm rêu, khiến cả một cái màn thầu đều rơi vào trong bụng ta.

Giây phút ấy, ta suy nghĩ đến điều gì ư?

Tiểu Bồ tát kia thoạt nhìn sắp ch.ết rồi.

Nhưng hắn đã ngay lập tức cứu sống được kẻ sắp ch.ết đói ta đây. Vì vậy, hẳn là ta phải báo đáp lại hắn chút gì đó. Cánh tay hắn đầy rẫy vết thương xanh tím, giống như bị người bắt nạt. Từ nhỏ ta đã lưu lạc, chiến đấu quyết liệt còn hơn cả chó hoang.

Ta muốn, ta có thể bảo vệ hắn. Quả thực ta đã làm như vậy.

Thời gian xoay vần, thoát một cái đã mười năm. Hiện giờ trong cung người người đều biết.

Tân Đế là người điên.

Nuôi dưỡng bên người một con chó điên.

4.

“Vân Linh! Vân Linh!”

Tiêu Kỳ bừng tỉnh trong đêm dông tố.

Ta cầm nến, vội vàng xốc màn che.

“Bệ Hạ, ta ở đây.”

Ánh nến leo lắt, sắc mặt Tiêu Kỳ trắng bệch, hai bên thái dương đổ mồ hôi ròng ròng. Ta nắm chặt tay hắn, bàn tay lạnh buốt không chút độ ấm.

“Bệ hạ, Vân Linh ở đây.”

“Không sao đâu, Bệ hạ.”

“Ta ở đây rồi.”

Tiêu Kỳ dần bình ổn trở lại sau từng hơi th ở dốc. Giọng điệu khàn khàn:

“Ta mơ thấy Đoạn Trường Phong.”

“Ta dùng kiếm, một nhát c.ắt đ.ứt c.ổ hắn.”

“Hắn ch.ết không nhắm mắt, còn hỏi ta, hắn không phải bằng hữu tốt của ta sao?”

“Bằng hữu… Ha, ha ha ha…”

Hắn cơ hồ cười ra nước mắt. Ta nhẹ nhàng vỗ bờ vai hắn.

“Bệ hạ quên rồi sao, Đoàn gia đã sớm bị ch.ém đầu cả nhà, đoạn tặc ngũ mã phanh thây.”

“Treo đầu ở khu chợ phía Đông trước thị chúng nhằm răn đe cảnh cáo.”

“Những kẻ có liên quan khoảng ba trăm bảy mươi người đều đã xử trảm.”

“Tốt, tốt…”

Tiếng cười trầm thấp của Tiêu Kỳ vang lên từ cổ họng. Hắn ho ra một ngụm m.áu, vẻ mặt điên cuồng.

“Trẫm muốn, gi.ết ch.ết tất cả bọn hắn!”

Ta đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ. Cảm thấy người này nhẹ tựa áng mây trôi.

“Vân Linh! Thề sẽ đi theo Bệ hạ cho tới ch.ết.”

5.

Để chúc mừng Tân Hoàng đăng cơ, Nam Chiếu đã dâng tặng cây hoa trà, gọi là Chiếu Điện Hồng. Loài cây nở hoa trong tuyết, màu sắc rực đỏ như lửa, mãnh liệt rực rỡ. Được đưa tới cùng cây hoa trà còn có Thái phó Cố Ngạn đã từng tháo chạy.

Hắn từng là người thầy mà Tiêu Kỳ kính trọng nhất. Ta không biết hắn và Tiêu Kỳ đã nói những điều gì. Chỉ biết sau đó Cố Ngạn bị thị vệ áp giải vào thiên lao. Tiêu Kỳ ngồi một mình trong điện rất lâu. Lâu đến mức màn đêm cũng đã buông xuống, hắn bụm mặt, trong bóng đêm tịch mịch phát ra tiếng cười ha hả.

Từ trước tới nay hắn chưa từng rơi lệ, tình trạng như hiện tại, cũng có thể là đang khóc.

Ta lẳng lặng bước qua, để hắn tuỳ ý nắm lấy tay áo.

Bể khổ Từ Hàng*. Hắn không nắm được vận mệnh trong lòng bàn tay, mà chỉ có thể nắm lấy một đoạn tay áo mềm mại buông thõng trước người. Hắn là con thuyền chìm nổi trong cô độc, tay áo của ta chính là sợi dây thừng, kéo hắn cập bến bờ.

“A Linh.”

Hắn rũ mắt, vẻ mặt ẩn trong bóng tối, không thể thấy rõ.

“Trẫm muốn ăn màn thầu.”

Ta nói: “Ta đi phân phó Ngự Thiện Phòng làm ngay.”

“Trẫm muốn ăn màn thầu trong Xuân Phong Lâu như lúc trước.”

“Bệ hạ…”

“Muốn ngay bây giờ.”

Hắn bình tĩnh nhìn ta, lại có vài phần cầu khẩn.

“......” Ta trầm mặc hồi lâu, “Rõ.”

Ta cất mấy cái màn thầu, vừa vượt qua cửa cung cuối cùng thì bắt gặp tiểu thái giám trong điện Vị Ương hoảng sợ chạy tới.

“Vân Linh cô cô, Bệ hạ không ổn rồi…”

6.

Tuyết phủ trắng cả màn đêm, trước mắt rực đỏ, ánh sáng bên trong điện đỏ đến chói mắt.

Ta trì độn khẽ đảo mắt. Trông thấy Tiêu Kỳ nửa canh giờ trước còn làm nũng muốn ăn màn thầu, giờ đây trước ngực lại găm một cây chủy thủ. M.áu tươi thấm đẫm nền tuyết lạnh, tựa như ngọn lửa quỷ quyệt rực cháy trong giá buốt. Đây là đóa hoa Chiếu Điện Hồng lộng lẫy nhất giữa trời đông.

Ta quỳ xuống, run rẩy duỗi tay lại bất ngờ đối diện với đôi mắt đẫm lệ của người kia.

“Đừng nhìn ta.”

Hắn khẽ thều thào, giọng điệu như là van xin.

“... Bẩn.”

M.áu từ cổ họng trào ra càng lúc càng nhiều, thấm đẫm cả vạt áo trước của ta.

Ta ngơ ngác hỏi: “Người muốn ch.ết sao?”

Hắn ngây ngốc cười: “A Linh, ngươi không mừng cho ta sao?”

Đúng vậy.

Bắt đầu từ tuổi mười bảy, tồn tại cũng chỉ vì báo thù. Hiện tại, thù đã báo xong rồi, thế gian này không còn gì khiến hắn lưu luyến được nữa.

Có thứ gì lạnh lẽo rơi xuống cổ tay ta. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nước mắt của người này. Ở Xuân Phong Lâu bị làm nhục hắn cũng nào có khóc. Bệnh tật quấn thân, sống không bằng ch.ết, hắn cũng không khóc. Thế nhưng, trước khi ch.ết hắn lại để giọt nước mắt kia thấm ướt cả bờ mi.

Hắn nói: “Đây là ngày vui vẻ nhất trong mười năm của ta.”

Là vì quá vui vẻ mà khóc.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, dường như ta nghe thấy hắn lẩm bẩm điều gì. Rất nhỏ. Nhưng ta vẫn nghe được rõ ràng.

“A Linh, tất cả mọi người đều xấu xa,”

“... Vậy tại sao, ngươi lại tốt như vậy?”

Ta vuốt đôi mắt đến ch.ết cũng không chịu khép lại của người kia. Nước mắt không kìm được lại rơi xuống.

“Ngài là người duy nhất cho ta màn thầu.”

Thực ra, cũng không chỉ là một cái màn thầu. Ngài cho ta rất nhiều rất nhiều thứ.

Ta vẫn luôn không nói với Tiêu Kỳ. Đời này, ta có thể sống tới mười tuổi, không thể không kể tới công lao của hắn.

Thái Tử từ bi có lòng tốt, vào ngày mười sáu mỗi tháng đều dựng lều ở ngoài cửa Quảng Tế phát cháo. Đó là ngày duy nhất ta mong chờ mỗi tháng. Ta không cần phải ăn xin cũng không cần tranh giành mà vẫn có thể no bụng. Thế nên, ta sùng bái Thái Tử hơn cả các vị Thần Phật phương xa.

Thần Phật muốn ta bày đồ cúng, Thái Tử lại rộng lượng để ta được ăn no. Hắn chính là vị thần soi sáng cuộc đời ta.

Rồi một ngày, lều phát cháo không còn nữa. Ta mới biết rằng, Thái Tử đã ch.ết rồi.

Ta dùng nửa cái màn thầu đổi lấy một nửa cây nến trắng từ một người ăn xin khác. Ta không có tiền đi tới chùa thắp đèn cho hắn. Ta chỉ có thể vì hắn mà thắp lên ngọn nến này, hy vọng có thể thắp sáng con đường luân hồi phía trước của hắn.

Ánh nến lụi tàn, ta tiếp tục làm kẻ ăn xin, giành ăn, lang thang khắp chốn. Thẳng cho tới khi ta sắp ch.ết đói vào đêm tuyết rơi, nửa cái màn thầu từ trên trời giáng xuống, nện tới trên đầu của ta.

Dường như vận mệnh luân hồi.

Ta ngẩng đầu, Thần Phật rũ mắt nhìn xuống. Ân huệ lại một lần nữa rơi xuống sinh mệnh của ta.

Vô số lần cứu ta thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng.

7.

Màu đỏ cực hạn đan xen cùng từng mảng sáng trắng trước mắt, loang lổ đến mức hỗn tạp. Tuyết rơi trong đêm, tiếng chuông điện cùng nhau vang lên, âm thanh tang thương vô cùng.

Toàn thân ta lạnh băng, thời gian trôi qua càng khiến ta mất đi thị giác lẫn thính giác. Ta cảm thấy, sinh mạng của chính mình đã đi theo người trong lồ ng ngực này mất rồi.

Thời gian thoáng chốc trôi qua, giống như có người đang mắng mỏ quyết liệt.

“Nữ nhân này rơi xuống từ đâu đây?”

“Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách!”

“Có người muốn ám sát Thái Tử điện hạ!”

Trời đất quay cuồng, ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất. Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên không ngừng. Thị vệ giơ lên trường mâu, vây chặt chẽ xung quanh ta. Giữa ánh sáng của cả rừng đao kiếm, ta lại chỉ thấy được đôi mắt trong trẻo kia. Tiểu điện hạ ước chừng mười tuổi nghiêng nghiêng đầu. Ánh mắt ngập tràn hiếu kỳ.

“Ngươi… Tại sao lại từ trên trời rơi xuống?”

“Ngươi là Thần tiên mà mẫu hậu nói đến sao?”

Ta kìm lại nước mắt, nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy.”

“Ta vì Tiểu Điện hạ mà đến.”

8.

Ta cần một thân phận. Loại thân phận có thể ở lại Hoàng cung, có thể ở bên cạnh Tiêu Kỳ.

Trước mắt là năm Chiêu Ninh thứ mười hai. Một năm này, Thượng Kinh đã ba tháng không mưa, cả ngàn mẫu hoa màu ở ngoại ô cơ hồ đều đã héo úa. Ta vẫn còn nhớ rõ, trận hạn hán này kéo dài không lâu. Thế là ta xung phong nhận việc, thỉnh mệnh cầu mưa.

Ta ở trên đài cao cầu khấn.

Nửa đêm canh ba, một trận mưa to tầm tã giáng xuống. Hoàng Đế vui mừng khôn xiết, tôn ta là Thần nữ, giữ lại trong cung bầu bạn cùng Thánh Thượng.

Ta nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra trong kiếp trước, lại tiên đoán thêm một số điều. Lần này, thoắt một cái trở thành người mà Hoàng Đế tin tưởng.

Ngày ấy bước ra từ Ngự Thư Phòng, vừa lúc đụng phải Thái phó Cố Ngạn tới nghị sự. Trong khoảnh khắc thoáng qua, hắn trách cứ.

“Giả thần giả quỷ.”

Ta hơi nhướng mày, “Thái phó làm sao biết những điều này không phải là sự thật?”

Cố Ngạn cười lạnh.

“Quỷ thần vốn là những lời vô căn cứ.”

“Thần nữ các hạ, tốt nhất đừng để ta bắt được điểm yếu.”

Ta cười một tiếng, ánh mắt âm trầm rét lạnh.

“Thế sao?”

“Vậy thì tốt nhất là Thái phó không thẹn với lương tâm, chớ làm chuyện xấu.”

“Bằng không, coi chừng ma quỷ lấy mạng.”

Đời trước, Cố Ngạn nguỵ tạo thư tay, liên hợp với Đoạn Trường Phong mới từ biên quan trở về, vu cáo điện hạ mưu nghịch. Dẫn tới Hoàng Đế tức giận, hạ lệnh phế truất Thái Tử điện hạ.

Cố Ngạn làm ra hết thảy những chuyện này là để lót đường cho Tiêu Triết. Mẫu thân của Tiêu Triết là mỹ nhân mà Nam Chiếu tiến cống. Thuở còn thiếu niên, Cố Ngạn trú tại Nam Chiếu, đã có duyên gặp mặt nàng được đôi ba lần.

Cầu mà không được, nhớ mãi không quên. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Triết, hắn liền nhận ra cặp mắt kia giống hệt đôi mắt của cố nhân. Hắn vì đôi mắt này mà dốc hết tất cả, toàn tâm toàn lực. Đẩy đứa trẻ từng hết lòng sùng bái tôn kính hắn xuống vực sâu không lối thoát.

Mà ta, chính ta đã bò ra từ vực sâu, là lệ quỷ truy hồn đòi mạng.

Ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

9.

Trọng sinh lâu như vậy rồi. Lúc này, ta mới phát hiện, một giọt nước mắt của Tiêu Kỳ ở kiếp trước đã biến thành nốt chu sa trên cổ tay ta. Ta choáng váng hồi lâu. Thẳng cho tới khi có âm thanh của trẻ con kéo ta trở về thực tại.

“Thần nữ, tại sao ngươi có thể cầu mưa được thế?”

Ta cúi đầu, đối diện với cặp mắt đen láy. Những ngày sau khi trọng sinh, ta vội vàng lấy được lòng tin ở chỗ Hoàng Đế, gấp gáp trù tính kế hoạch báo thù, mà quên mất đã để tiểu điện hạ quan trọng nhất đối với ta phải chịu cô đơn vắng vẻ. Tiểu hài từ giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng ta. “Thần nữ”, “Thần nữ” hỏi thăm không ngừng.

Từ trước tới nay, ta không có cách nào cự tuyệt trước những yêu cầu của hắn. Ta đẩy cửa sổ ra, ánh trăng rọi sáng căn phòng.

“Tiểu điện hạ có nghe thấy không?”

Tiêu Kỳ ngẩn ngơ.

“... Gió?”

“Đúng vậy.” Ta cười rộ lên, “Hơn nữa, là gió đông.”

“Cho nên, ngày mai là một ngày đẹp trời.”

Một chiếc lá rụng biết trời đã cuối thu.

Dưới màn trời chiếu đất làm một kẻ ăn mày, làm thế nào có thể biết trước mưa rền sấm dữ, tránh đi mưa gió. Chính là dựa vào những thứ này. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời, hướng gió, sự chuyển động của những đám mây.

Chỉ một câu ấy, Tiêu Kỳ liền thông suốt. Dường như hắn có điều suy tư.

“Ở trận mưa trước đó, thần nữ thấy cái gì?”

“Vầng mặt trời.” Ta nhẹ giọng nói cho hắn biết.

“Cho nên ta mới dám khẳng định, canh ba có mưa.”

Biết được đáp án, Tiêu Kỳ bình tĩnh nhìn ta hồi lâu. Lâu đến mức trong lòng ta mơ hồ sinh ra một chút bất an. Ta lặng lẽ cắn cắn môi. Hắn sẽ cảm thấy ta là kẻ lừa đảo sao?

Lúc này, lại nghe thấy hắn nói:

“Thần nữ, Cô cảm thấy dường như đã từng quen biết ngươi.”

“Dường như, đã từng gặp qua ở nơi nào rồi.”

Giá cắm nến trong tay suýt chút nữa đổ nhào.

“Đúng không?”

Ta nở nụ cười có chút miễn cưỡng.

Chi bằng cảm thấy ta lừa đảo thì hơn. Ta tình nguyện để hắn vĩnh viễn đừng nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Ta tình nguyện để hắn tin rằng từ trước tới nay còn chưa từng gặp qua ta.

Tiêu Kỳ nghiêm túc gật gật đầu, lại có chút buồn rầu nhíu mày.

“Thế nhưng Cô không nhớ ra.”

Ta ngồi xổm xuống, muốn xoa xoa đầu hắn. Bàn tay giơ đến một nửa chợt cảm thấy hành động này đi quá giới hạn, đành phải thuận thế vuốt phẳng vạt áo giúp hắn.

Ta khẽ nói: “Có lẽ là ở trong mộng.”

Ở nơi nào đây?

Điện hạ hiền lành từ bi. Có thể đã gặp ta giữa tình yêu của ngài đối với chúng sinh.