Chiến Thần Bất Bại

Chương 587: Hắc, Ma Quỷ Đỏ, tạm biệt



Đom đóm màu trắng, cát bụi màu đỏ, phú kín bầu trời.
Tôn Kiệt lập tức tạo lồng năng lượng, hắn ý thức được nguy hiểm, đặc biệt là những hạt cát màu đỏ tươi kia, chúng tỏa ra khí tức xa lạ và nguy hiểm, đây rõ ràng là một loại lực lượng mà hắn không hiểu được.
Lồng năng lượng là võ kỹ thườngt hấy nhất, cũng là một trong những điểm xuất sắc của Tôn Kiệt.
Trên tay hắn, Yến Hộ không hề kém trung đội hai vừa rồi. Én bạc tung bay, xua tan cả đom đóm và cát lửa. Đom đóm lẫn cát lửa bị xua tan vẫn không hề bay xa, chúng hình thành một khoảng không nho nhỏ xung quanh vòng sáng.
Thế giới yên tĩnh hẳn lại, gương mặt vặn vẹo của Đường Thiên vô thức gào thét, như chỉ có vậy mới giảm bớt được cơn đau do bị Ma Quỷ Hỏa thiêu đốt, ánh mắt gã chưa từng rời khỏi Tôn Kiệt.
Uy Liêm quả thật là một thiên tài!
Trước đây Uy Liêm lợi hại ra sao? Đường Thiên không biết, thế nhưng Ma Quỷ Hỏa khiến cho Tôn Kiệt cảnh giới bạc cũng phải kiêng kỵ, quả thật lợi hại.
Đạp lên bầu trời, bước tiến gấp khúc, như quang như điện, cuồng phong thổi qua gương mặt Đường Thiên nhưng không cách nào khiến thân thể nóng bỏng của gã hạ nhiệt.
Thế giới quả thật tĩnh lặng, Đường Thiên cảm khái, hoàn toàn lơ là một khắc gào thét ngay lúc trước của mình. Thân thể cùng tâm thần như tróc ra, Đường Thiên phát hiện suy nghĩ của mình như rời đi.
Đom đóm và cát lửa đầy trời như cảnh mộng.
Ngay trong biển mê ly mộng ảo này, Đường Thiên đạp lên không khí, vung cao nắm đấm, thân giương như cánh cung, nắm đấm đánh thẳng lên vòng sáng.
Viu, vài con én ánh sáng linh hoạt ngăn cản nắm đấm của Đường Thiên.
Ầm!
Năng lượng mãnh liệt đột nhiên bùng nổ, Đường Thiên chỉ cảm thấy như bị một con dã thú va phải, rên lên một tiếng, không kịp phản ứng lại đã như quả cầu da bị quất bay.
Bay mười mấy trượng Đường Thiên mới hoãn lại được, giẫm Kiền Bạt dưới chân, cuối cùng cũng ổn định lại thân hình. Con mắt gã lấp lánh ánh sáng, đây là năng lượng sau khi năng biến ư.
Gã cảm nhận tỉ mỉ dư vị trúng én ánh sáng.
Trong năng lượng của én ánh sáng, gã cảm nhận được không í ý vị của Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh. Chẳng lẽ. . . Cái gọi là năng biến thật ra chính là thiêu đốt năng lượng ư? Mà Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh của bản thân chỉ là thiêu đốt không đủ?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện, gã suy nghĩ nhưng vẫn không hề do dự tiến tới, trong lòng gã có quá nhiều suy nghĩ muốn xác minh, đây là cơ hội thực chiến không thể tốt hơn được.
Yến Hộ đỡ được nắm đấm vừa rồi không khiến Tôn Kiệt ngạc nhiên. Hắn là Thánh giả cấp bạc, nếu dễ bị người ta đánh thủng lồng năng lượng như vậy mới thật là trò cười! Huống hồ còn là một kẻ năng chướng, nắm đấm vừa rồi không hề có chút năng lượng nào.
Đột nhiên, ánh mắt Tôn Kiệt cứng lại.
Con én ánh sáng vừa bị nắm đấm đánh trúng đột nhiên tan vỡ như tuyết lở, tiêu tán giữa không trung, Tôn Kiệt tròn mắt, sắc mặt không thể tin nổi, không thể nào!
Đường Thiên lại đạp không tiến tới, tốc độ của gã nhanh như chớp giật, tràn ngập lực xung kích!
Lại một quyền!
Tôn Kiệt lần này xốc lại tinh thần, khi én ánh sáng tiếp xúc với nắm đấm của đối phương, hắn đột nhiên mở to hai mắt. Nắm đấm của đối phương ẩm chứa kình khí chấn động kinh người, trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng chấn động hơn hai trăm lần, trực tiếp đánh tan én ánh sáng!
Tôn Kiệt ngơ ngác nhìn Đường Thiên, hắn làm sao làm được!
Tần suất chấn động như vậy với Tôn Kiệt dễ như trở bàn tay. Nhưng đó là dùng năng lượng, nếu không dùng tới năng lượng, hắn không thể làm được.
Đối phương là năng chướng, không dùng bất cứ năng lượng nào, chỉ dùng sức mạnh đơn thuần của bản thân làm được đến mức này, quả thật hắn chưa từng nghe nói.
Cảm nhận của Tôn Kiệt không sai, Đường Thiên đang dùng Đại Tuyết Băng.
Gã được Hỏa Liêm Quỷ Trảo dẫn dắt, nếu chỉ dùng sức mạnh thân thể cũng thực hiện được Hỏa Liêm Quỷ Trảo, vậy những võ kỹ khác cũng có thể thực hiện được.
Tỷ như. . . Đại Tuyết Băng!
Quyền đầu tiên thành công khiến Đường Thiên nhanh chóng nắm giữ được bí quyết, tần suất chấn động của quyền thứ hai gia tăng kịch liệt.
Con én ánh sáng thư hai lặng lẽ tan thành bột mịn trước nắm đấm.
Tuy Đường Thiên vẫn bị đánh bay thẳng ra, nhưng trong lòng gã càng thêm mừng rỡ. Đại Tuyết Băng dùng sức mạnh thân thể đơn thuần uy lực cường đại hơn Đại Cốt Tuyết trước đây nhiều. Gã tuy không hiểu vì sao nhưng dùng tốt là được!
Đường Thiên bay ngược lại, mũi chân giật giật giữa không trung, ầm ầm ầm, giẫm nát vài tấm thuẫn không khí mới ổn định lại thân hình.
Vừa ổn định thân hình, thân thể Đường Thiên lại xungphong tới!
Uy Liêm giấu trong Ma Quỷ Hỏa quan sát cẩn thận trậnc hiến, biểu hiện và tài hoa chiến đấu của Đường Thiên khiến hắn cực kỳ tán thưởng. Trong chiến đấu Đường Thiên nhạy cảm kinh người, có thể lập tức nghĩ ra đủ các loại phương thức chiến đấu thiên kỳ bách quái.
Đương nhiên càng khiến Uy Liêm kinh ngạc hơn là thân thể của Đường Thiên. Quả thật là một thân thể hoàn mỹ. Hắn dám tin tưởng, nếu Quỷ Ngô nhìn thấy thân thể này cũng phải tim đập chân run, lập tức ra tay cướp đoạt.
Võ kỹ cấp thấp như Đại Tuyết Băng, trọng tâm của nó không có gì cao minh, thế nhưng cực ít người dùng thân thể đơn thuần sử dụng nó. Lý do rất đơn giản, thân thể bọn họ căn bản không cách nào chịu nổi chấn động tần suất cao như vậy, nắm đấm chưa trúng kẻ địch thân thể đã tan vỡ trước.
Thân thể này thật quá hung hãn!
Hơn nữa khác với những Thánh giả huyết mạch khác, ngoại hình Đường Thiên không hề biến hóa. Uy Liêm học thức uyên bác, đã sớm đưa ra vài suy đoán cho tình huống này.
Biến hóa thân thể Đường Thiên không ỷ vào năng lượng, nó cường hóa lực lượng máu thịt. Sức mạnh thân thể thuần túy cũng có thể cường hóa tới mức độ kinh khủng này?
Tình hình trận chiến càng lúc càng kịch liệt, Đường Thiên đang thử chiến pháp mới còn Tôn Kiệt lại đang từ từ thích ứng với công kích của Đường Thiên.
Đột nhiên, Uy Liêm nhíu mày, hắn phát hiện ra một điểm bất thường.
Đường Thiên coi hắn là không khí, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của hắn.
Không đúng!
Nếu bàn về mức độ nguy hiểm, bản thân mình chắc chắn vượt xa Tôn Kiệt. Uy Liêm tin rằng Đường Thiên sẽ không nhận ra. Tuyệt đối không thể đánh giá thấp Đường thần kinh trong lúc chiến đấu. Khi chiến đấu Đường Thiên có trực giác như dã thú đối với nguy hiểm, điểm này Uy Liêm cũng tự than không bằng.
Vì sao Đường Thiên lại không coi trọng hắn?
Chẳng lẽ gã tìm ra cách đối phó với mình?
Uy Liêm nheo mắt lại, có phần mong đợi, ngay cả bản thân hắn nếu đổi chỗ với Đường Thiên cũng không nghĩ ra nổi cách nào phá vỡ cục diện hiện tại.
Thiếu Niên Như Thần, đừng khiến ta thất vọng.
Ầm ầm ầm!
Đom đóm và cát lửa phong tỏa trong chiến trường, song phương va chạm kịch liệt.
Tôn Kiệt phòng thủ không chút kẽ hở, đối mặt với công kích tầng tầng lớp lớp của Đường Thiên, hắn nhanh chóng phản ứng lại. Én bạc bể nát còn chưa tiêu tan đã bị những con én khác cắn nuốt, giảm mạnh tốc độ tiêu hao năng lượng.
Tôn Kiệt kiểm tra lại năng lượng trong thân thể mình, hoàn toàn yên tâm.
Đường Thiên tuy công kích hung hãn, thế nhưng cảnh giới quá thấp khiến hắn tiêu hao cũng không nhiều năng lượng. Tôn Kiệt có đủ tự tin khi chiến đấu rơi vào giằng co, hắn lại càng có lợi.
Hắn không sốt ruột phản công, chiêu thức của đối phơng đang không ngừng biến ảo, tầng tầng lớp lớp, cũng khiến Tôn Kiệt mở mang tầm mắt. Đối mặt với võ kỹ không biết, Tôn Kiệt tương đối cẩn thận, lại vừa mong chờ, cơ hội như vậy không thường thấy.
Thân là võ tướng, cơ hội chiến đấu một mình của hắn rất ít, gặp phải đối thủ khó cầu như vậy có thể mài giũa lại thực lực bản thân, coi như không uổng chuyến đi này.
Đường Thiên không ngừng biến ảo võ kỹ, Thiểm Quyền, Đại Tuyết Băng, Thiên Long Kình. . .
Những võ kỹ gã từng tập luyện không ngừng biến hóa, gã không ngừng phát hiện ra điểm mới. Lúc trước gã cho rằng bản chất của những võ kỹ này là vận dụng năng lượng, thế nhưng giờ gã dùng sức mạnh thân thể, lý giải lại những võ kỹ này, lại đột nhiên phát hiện uy lực võ kỹ không giảm mà tăng.
Gã đột nhiên phát hiện lý giải năm xưa của mình sai lệch rất lớn.
Thể lực của gã tiêu hao nhanh chóng, tuy giờ thân thể của gã cực kỳ mạnh mẽ, nhưng va chạm cùng Thánh giả cấp bạc tiêu hao cũng cực kỳ khổng lồ, mồ hôi của gã nhanh chóng đổ ra đầm đìa, hơi thở nặng nề.
Thế nhưng gã vẫn không ngừng, vẫn công kích như điên như cuồng.
Tôn Kiệt kinh ngạc, hắn nhìn ra Đường Thiên đã là cung kéo hết đà. Theo thờigian trôi qua, phần thắng của đối phương càng lúc càng nhỏ, nhưng vì sao gã vẫn điên cuồng tiến công như vậy?
Mà lúc này, sợi ý thức của Uy Liêm chấn động kịch liệt, rốt cuộc hắn cũng hiểu ý đồ của Đường Thiên.
Nhưng, đã chậm.
Thể lực của Đường Thiên đã hoàn toàn khô cạn, biển máu trong Song Tử Lô héo rút cạn kiệt, bị biển năng lượng áp chế vào góc. Càng nguy hiểm hơn là Đường Thiên vẫn đang liều mạng công kích, bản năng tự vệ của Huyết Lô lập tức được kích hoạt, Huyết Lô vận chuyển, bắt đầu hút lấy tất cả những gì hấp thu được theo bản năng.
Ví dụ như, Ma Quỷ Hỏa!
Ma Quỷ Hỏa tản ra khắp mỗi ngóc ngách thân thể Đường Thiên với Huyết Lô chẳng khác nào món thuốc bổ.
Mạch máu trải khắp toàn thân Đường Thiên như một cái hắc động không đáy, điên cuồng tham lam hút lấy Ma Quỷ Hỏa. Tất cả Ma Quỷ Hỏa đều bị hút vào trong máu tươi.
Uy Liêm cảm nhận được lực hút cường đại, không khỏi cười khổ, hắn cũng không ngờ Đường Thiên lại nghĩ ra cách như vậy. Quả thật là cách tốt, sợi ý thức này của Uy Liêm chỉ có thể tồn tại trong Ma Quỷ Hỏa, trước khi ăn mòn được tâm thần Đường Thiên, nếu Huyết Lô hút sạch Ma Quỷ Hỏa, ý thức của hắn và Ma Quỷ Hỏa đều sẽ bị Huyết Lô tiêu hóa, hấp thu.
Nhưng vì sao tên kia dám khẳng định mình có thể hoàn thành kế hoạch này trước khi bị Ma Quỷ Hỏa ăn mòn?
Hơn nữa chẳng lẽ gã không nghĩ tới hậu quả của hành động này? Sau khi hấp thu Ma Quỷ Hỏa sẽ xảy ra biến hóa gì?
Ngay cả bản thân Uy Liêm cũng không cách nào đoán trước, hắn tin Đường Thiên cũng không biết.
Thật ra Uy Liêm hiểu.
Chẳng qua là Đường thần kinh đã hạ quyết tâm liều mình tiêu diệt hắn mà thôi. Một kẻ thật tàn nhẫn quyết liệt, vì tiêu diệt kẻ địch mà cả đường lui cho bản thân cũng không lưu lại.
Uy Liêm khôi phục lại yên lặng, hắn càng lúc càng tán thưởng Đường thân kinh. Hắn không để ý tới sinh tử diệt vong, hắn không để ý tới dnah tiếng địa vị, cũng chẳng hề để ý tới việc Đường Thiên căm hận ghét bỏ hắn.
Chỉ cần hắn cho rằng Đường Thiên có đủ thực lực đi làm thịt đám người kia là được.
Hắn chỉ muốn kết quả đó, bất luận bản thân sống hay chết, tiêu tan hay tồn tại, bất luận ai động thủ, bất luận thế giới này ra sao, hắn chỉ muốn kết quả đó.
Chúc ngươi may mắn.
Uy Liêm bình thản để bản thân bị kéo vào máu huyết, trong dòng máu tươi nóng bỏng, sợi ý thức nhanh chóng tan rã, trước khi hoàn toàn tan rã, hắn hờ hững tự giễu, có lẽ mình là chất dinh dưỡng không tệ.
Tất cả Ma Quỷ Hỏa trong cơ thể Đường Thiên đều bị quét sạch, tất cả đều bị hút vào trong huyết quản. Mỗi mạch máu nhỏ đều như bập bùng ánh lửa, thân thể Đường Thiên như cây thép thiêu hồng.
Gương mặt Đường Thiên càng vặn vẹo, gã hít một hơi lạnh, kế hoạch của gã rốt cuộc cũng thành công! Thế nhưng trong mắt gã, ẩn dưới chiến ý phừng phừng là vẻ lạnh lẽo hờ hững tới thấu xương.
Hắc, Ma Quỷ Đỏ, tạm biệt.