Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 47





"Cháu gái cũng không muốn làm tới mức này, nhưng nếu gia gia còn tiếp tục chấp mê bất ngộ, vậy cũng đừng trách ta không nể mặt."
Ngữ khí Lạc Tâm Ngưng thập phần mềm mại, nhưng cũng không có nửa điểm ảnh hưởng đến ý tứ uy hiếp trong lời nói của nàng.

Ngược lại, càng làm cho người ta cảm thấy nàng đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Toàn gia há hốc mồm nhìn Lạc Tâm Ngưng giằng co với Lạc lão gia tử.

Từ khi nào mà một Lạc Tâm Ngưng luôn nhu nhu nhượng nhượng, ôn nhu nhã nhặn thanh tao lại có một phần khí thế như vậy? Dám trực tiếp đánh tới mặt mũi của lão gia tử? Trong lòng mọi người chấn động không thôi.
Lão gia tử bên kia bật cười: "Không diễn nữa sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục giả bộ!"
Sớm biết rằng đứa cháu gái này không đơn giản.


Lúc trước hắn không nên vì cố kỵ Thanh Đồng, nghe nàng cầu xin liền để cho Lạc Tâm Ngưng lưu lại bên người nàng.

Hôm nay rốt cuộc đã dưỡng thành một con hổ.
Lạc Tâm Ngưng không có trả lời hắn, chỉ khẽ cười nhìn về phía Lạc lão gia tử, nói: "Gia gia, người sẽ đáp ứng nguyện vọng này của toàn gia đúng không?".
"Vì đại tỷ!"
Lạc Tâm Ngưng biết, Lạc Thanh Đồng chính là điểm yếu của Lạc lão gia tử, hắn sẽ đáp ứng.

Vì Lạc Thanh Đồng, vì thanh danh của nàng ta.

Nếu hắn không đáp ứng, nàng còn rất nhiều biện pháp buộc hắn phải theo ý nàng.

Chẳng hạn như, sắp xếp một thi thể giả bị người ta cường bạo treo ở cửa thành.

Chỉ cần người Lạc gia đều nhận cổ thi thể kia Lạc Thanh Đồng, người ngoài ai dám nói không phải? Lạc Tâm Ngưng cười lạnh, lão già này quá coi thường nàng.

Nàng đã dám động thủ với Lạc Thanh Đồng, tự nhiên sẽ có chuẩn bị phía sau.

Thứ nàng muốn, nhất định phải đoạt được.

Lạc Thanh Đồng ngu xuẩn kia chỉ xứng làm đá kê chân cho nàng, nàng còn muốn dẫm lên người ả ta hết lần này đến lần khác.


Cho đến khi chính mình chán mới thôi.
"Cút đi, toàn bộ đều cút hết cho ta!".

Lạc lão gia tử bạo nộ, hung hăng đem đồ vật trong tay nện xuống trước mặt Lạc Tâm Ngưng cùng đám con cháu đang quỳ trước mặt.
"Cầm lấy mấy thứ này, lập tức cút khỏi tầm mắt của ta! Về sau vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt ta!"
Bảo vậy truyền thừa của gia tộc cùng thư đề cử năm trong hộp gấm rơi xuống chân Lạc Tâm Ngưng.

Nàng khom người nhặt lên, khẽ cười nói: "Gia gia lại nói đùa, đại tỷ không còn trên đời, từ nay về sau ta chính là người thừa kế chính thức của Trấn Quốc hầu phủ, còn phải làm rạng rỡ Lạc gia chúng ta, sao có thể không xuất hiện trước mặt người làm tròn đạo hiếu được!"
Lạc lão gia tử lạnh lùng nhìn nàng.

Cho đến hôm nay, hắn mới biết được, đứa cháu gái này của hắn, rớt cuộc tâm cơ sâu nặng đến đâu.
"Đồ người có thể lấy đi, nhưng thừa kế hầu phủ...Ngươi không xứng!"
Cho dù Lạc gia có đoạn tuyệt trên tay hắn, hắn cũng sẽ không đem bí mật chân chính của Lạc gia giao lại cho Lạc Tâm Ngưng, giao cho một nữ nhân tâm cơ sâu nặng lại âm ngoan độc ác như vậy.
"Vậy chúng ta liền rửa mắt mong chờ đi! Sớm hay muộn thì hết thảy đều sẽ là của ta!".

Lạc Tâm Ngưng không chút để ý lời của lão gia tử, nghênh ngang rời đi.
Nàng cũng không biết lúc Lạc lão gia tử nói tới thừa kế hầu phủ cùng thừa kế trong đầu nàng nghĩ, không phải cùng một chuyện.

Nàng cho rằng Lạc lão gia tử nói đến quyền thế và địa vị của Trấn Quốc hầu phủ ở Đông Li quốc.


Lại không biết Lạc lão gia tử ám chỉ cái khác.

Nội tình của Lạc gia, căn bản là Lạc Tâm Ngưng khó có thể tưởng tượng được.

Mà tất cả chỉ có một mình Lạc lão gia tử biết.

Đáng tiếc, bí mật của Lạc gia, về sau sẽ vĩnh viễn chôn vùi trong tay hắn.

Thanh Đồng! Thanh Đồng của gia gia! Nhớ tới đứa nhỏ kia sinh tử không rõ, Lạc lão gia tử liền cảm thấy một trận bi thống trào dâng trong lòng.
"Lục soát! Sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác! Đi điều tra cho ta, chuyện này có phải là có bàn tay của người khác nhúng vào hay không!"
Nếu Thanh Đồng ngoài ý muốn bỏ mình thì thôi vậy.

Nhưng nếu có người hãm hại nàng, cho dù hắn có hi sinh cái mạng già này, cũng phải làm cho đối phương nợ máu trả bằng máu.

Mặc kệ là ai!.