Chi Chi

Chương 8



“Ta quen rồi.” Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại, thản nhiên nói.

Là quen ngất xỉu, hay quen bị hạ độc vậy?

Ta vốn nghĩ rằng cuộc đời ta trải qua đã đủ cực khổ, nhưng không ngờ rằng có thể gặp được người còn khổ hơn ta.

“Vậy thì bệ hạ đắp chăn lên đi.” Nói xong ta lấy chăn đắp lên cho Tiêu Cẩn Du, bận rộn một hồi, ta đắp toàn bộ chăn trên giường cho hắn một cách kín kẽ không chừa lại chút khe hở nào mới thôi.

Nhìn thấy lông mày hơi nhướng lên của Tiêu Cẩn Du, ta đành giải thích: “Người đổ mồ hôi mới tốt, dù sao thì người vẫn còn lên cơn sốt.”

Chắc hắn cảm thấy khó chịu nên nhích tới nhích lui, một lúc lâu sau mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Ta thở dài, cầm bát thuốc không đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, ngoại trừ Toàn công công ra, thì không có cung nhân nào nữa cả.

Toàn công công nhìn thấy bát thuốc trống rỗng trong tay ta, cười hỏi: “Uống hết rồi à?”

Ta nhìn gã, cũng không rõ gã có biết chén này là thuốc độc hay không.

“Uống xong rồi.” Ta gật đầu.

Tiêu Cẩn Du ngủ suốt một ngày một đêm, Toàn công công lại đưa tới thêm hai bát thuốc nữa, tất cả đều bị ta đổ hết vào chậu hoa ở trong phòng.

Lúc gã đưa thuốc đến, còn dẫn theo một người nữa.

Gã bảo người đó là Cố Bạch - Cố đại nhân.

Bấy giờ Tiêu Cẩn Du mới tỉnh dậy, hắn hơi tựa vào đầu giường, bộ dáng vẫn cực kỳ suy yếu.

“Cho vào đi.” Tiêu Cẩn Du yếu ớt phân phó Toàn công công, sau đó nhìn về phía ta: “Ngươi cũng lui xuống đi.”

Ta nói một tiếng “Dạ” rồi vội vàng rời khỏi chốn thị phi này.

Khi ta vừa ra khỏi cửa, vừa khéo nhìn thấy một người mặc triều phục màu trắng, chính là Cố đại nhân.

Không biết vì sao ta lại cảm thấy người này có chút quen mắt.



Cố Bạch nhíu mày, hỏi Toàn công công: “Vị kia chính là Đức công công phải không?”

Toàn công công mỉm cười nói phải, tiếp đó nói tiếp: “Rất được bệ hạ sủng ái.”

Nghe được câu nói này, ta vừa mới bước ra ngoài, chân đã mềm nhũn xém chút nữa té xuống.

Một lát sau, Toàn công công cũng từ trong phòng bước ra ngoài, đứng ở phía bên ngoài điện với ta.

Sau một hồi im lặng, Toàn công công nhìn ta cười: “Tiểu Đức, ngươi quả thật cũng có một chút bản lĩnh đấy.”

Ta có bản lĩnh gì chứ?

Bản lĩnh gây ra những tin đồn nhảm nhí à?

Ta chưa từng làm gì hết cả, mà mấy tin đồn về ta và Tiêu Cẩn Du đã truyền đi khắp hoàng cung.

Ngẫm lại những lời khi nãy nói với Cố Bạch, ta nghi ngờ rằng mấy chuyện đó đã lan ra khắp cả kinh thành nữa rồi.

Nếu là như thế, ta đây quả thực có bản lĩnh.

Ta nhìn về Toàn công công nở nụ cười, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Để tránh khỏi ngượng ngùng trong thời gian đứng chờ, ta hỏi: “Vị Cố đại nhân này là?”

Toàn công công hơi nghiêng người về phía ta, trả lời: “Là thư đồng của bệ hạ khi còn bé, hiện đã làm đến chức Đại Lý Tự khanh.”

Là thư đồng của bệ hạ khi còn bé, tại sao ta lại cảm thấy có vẻ như đã gặp hắn ở đâu rồi?

Chưa kịp ta nghĩ ra, đã nghe trong điện truyền đến tiếng kêu gào của Cố Bạch: “Người tới! Có thích khách!”

Ta và Toàn công công vội vàng chạy vào, phát hiện trong điện ngoài Cố Bạch cùng với Tiêu Cẩn Du đang ngã trên giường ra, thì không có ai hết.

“Mau truyền ngự y!” Cố Bạch đỡ lấy Tiêu Cẩn Du, hét lên với Toàn công công.

Một lát sau, ta nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau.

Ta cùng với Toàn công công chạy ra ngoài.

Toàn công công kích động gào lên: “Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!”



Ta chạy đến phía phát ra tiếng đánh nhau, muốn nhìn xem thử là ai làm ra chuyện mà ta không dám làm.

Đến khi ta chạy đến chỗ đó, đã thấy mấy thị vệ đang bao vây một người mặc đồ đen che mặt.

Người mặc đồ đen quay lại, liếc mắt nhìn ta, chỉ một kiếm thôi cũng đã hất văng kiếm trong tay mấy thị vệ xuống.

Cặp mắt kia của gã, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra được.

Chính là giáo chủ!

Ta nhìn thấy gã đả thương mấy thị vệ ngã trên mặt đất, sau đó mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất rồi nhảy lên trên nóc nhà.

“Đừng đi!” Ta cất tiếng gọi theo bản năng.

Mang ta đi theo với! Giáo chủ!

Nếu ta còn ở lại đây nữa, lần sau ngươi chỉ có thể đến bãi tha ma tìm ta thôi.

Những lời còn lại trong lòng ta còn chưa nói xong, dưới chân đã bị vấp bậc thang ngã nhào xuống.

Ta một đường lăn xuống, giáo chủ lại một đường bay lên.

Bọn thị vệ ở phía sau nhìn thấy tình hình như thế, nhất thời cũng không biết nên đuổi theo thích khách trước, hay đỡ ta dậy trước.

Cuối cùng trong vòng vây vây xem của mọi người, ta hôn mê bất tỉnh.

Đến khi ta tỉnh lại, phát hiện Tiểu Hổ ghé vào bên cạnh giường ta mà ngủ.

Ta nằm không thoải mái lắm, vừa định xoay người đã đánh thức hắn ta dậy.

Hắn ta ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhìn ta: “Tiểu Đức, ngươi vì bệ hạ, ngay cả mạng của mình cũng không cần…”

???

Trời đất chứng giám!

Tiêu Cẩn Du làm sao quan trọng bằng mạng của ta được!