Chế Tạo Hào Môn

Chương 288: Triệu tập



Dựa theo hành động của kẻ giả mạo, Hoắc Khải có thể lọc và chọn người để đương đầu với nhà họ Hoắc, cũng giống như khi anh đối phó nhà họ Cơ vậy, lôi kéo một nhóm người, sau đó chèn ép một nhóm người Nói chuyên nghiệp hơn là mượn dao giết người, mượn sức đánh trả.

Sau khi đắp chăn cho Đường Trọng Vi, kiểm tra thấy nhiệt độ điều hòa đã phù hợp xong, Hoắc Khải rời khỏi phòng.

Loại khách sạn cao cấp như này, anh không cần quá lo lắng cho sự an toàn của Đường Trọng Vi khi cô ấy ở một mình. Người có thể ở khách sạn năm sao đều không phải người bình thường. Nếu như xảy ra chuyện gì đó, khách sạn sẽ gặp rắc rối to.

Sau khi rời khỏi, Hoắc Khải gọi điện cho Hoắc Gai Minh, nói cho rằng Đường Trọng Vi đang ở đây.

Bởi vì lúc uống rượu, Đường Trọng Vi nói rằng khi đến đây, cô ấy không nói cho ai biết hết nên anh nghĩ chắc giờ này có rất nhiều người đang cuống cuồng tìm cô ấy.

Nghe thấy Đường Trọng Vi đang ở chỗ Hoắc khải, Hoắc Giai Minh vô cùng kinh ngạc: “Sao chị ấy lại tới tìm anh?”

Thái độ tồi tệ của kẻ giả mạo dành cho Đường Trọng Vi đã truyền khắp nhà họ Hoắc. Khoảng ba mươi phút trước Hoắc Giai Minh có gọi điện cho Đường Trọng Vi nhưng chỉ nhận được lời nhắc tắt máy của tổng đài

Cậu ta đang do dự không biết có nên đi tìm anh ba để bày tỏ sự nghi ngờ và khó chịu của mình hay không thì nhận được cuộc gọi của Hoắc Khải.

Theo Hoắc Giai Minh, có lẽ Đường Trọng Vi sẽ đi tìm bạn tốt để tâm sự giải sầu, nhưng ai ngờ rằng cô ấy lại chạy cả đoạn đường xa để tìm một người xa lạ.

Quan trọng hơn cả, đây còn là một người đàn ông nữa!

“Vì sao cô ấy tới tìm tôi không quan trọng, quan trọng là đến cả một người con gái có hôn ước với nhà họ Hoắc rồi mà các cậu cũng không bảo vệ tử tế được. Đúng là khó chấp nhận!”, Hoắc Khải đáp.

Hoắc Giai Minh thở dài một hơi, vô cùng bất lực nói: “Chúng tôi cũng hết cách, uy nghiêm của anh ba như mặt trời ban trưa, ai dám cãi lại chứ?”

Hoắc Khải im lặng, bởi vì anh bỗng ý thức được chuyện này xảy ra có liên quan rất mật thiết đến mình.

Trước đây anh cho rằng, quyền lực của cả dòng họ phải nằm trong tay một người, không được phân tán, nếu không chuyện bằng mặt không bằng lòng sẽ dễ xảy ra, như vậy anh khó lòng thực hiện được những ý tưởng và kế hoạch của mình.

Trải qua nhiều cuộc đấu tranh trong dòng họ, những người không làm việc đúng đắn lại không muốn từ bỏ quyền lực đều bị anh xử lý vô cùng thảm.

Cộng thêm việc mỗi một quyết định mà Hoắc Khải đưa ra đều là đúng, có lợi rất nhiều cho dòng họ nên hầu như không ai dám chống đối lại anh.

Cho dù có đi nữa cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Hoắc Khải nắm trong tay toàn bộ quyền lực của dòng họ vậy nên mỗi lời anh nói ra như vàng như bạc, người khác chỉ có thể nghe lời, không ai dám cãi lại.

Đến bây giờ, cho dù thái độ của kẻ giả mạo đối với Đường Trọng Vi vô cùng khác thường cũng không ai dám thể hiện ra sự bất mãn chứ đừng nói là phản đối.

Anh không nói thêm gì về nhà họ Hoắc nữa, chỉ dặn Hoắc Giai Minh: “Cậu nói với người của tập đoàn quốc tế Đường Thị rằng không cần lo lắng, cô ấy ở đây rất tốt, muốn đón về thì hai ngày sau hẵng tới đón”.

“Được, để tôi nói với bọn họ, có điều tôi không chắc là họ có đồng ý hay không!”, Hoắc Giai Minh đáp.

Đường Trọng Vi là cô con gái duy nhất của chủ tịch Đường, là viên ngọc quý của cả tập đoàn, ai cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện, vậy nên rất có thể người của tập đoàn quốc tế Đường Thị nhận được tin tức xong sẽ lập tức đến đón người.

Cho dù không đón Đường Trọng Vi về, bọn họ cũng sẽ phải đảm bảo an toàn cho cô ấy.

Hoắc Khải biết rõ chuyện này nên không nói gì nhiều.

“Tôi có thể nói vài câu với chị Vi Vi không?”, Hoắc Giai Minh hỏi.

“Cô ấy uống say, đang nằm nghỉ”, Hoắc Khải trả lời.

“Uống say?”, giọng nói của Hoắc Giai Minh bỗng cao vút lên: “Anh không làm gì chị ấy đấy chứ?”

Hoắc Khải im lặng vài giây, sau đó đáp: “Hỏi thừa!”

Sau đó anh cúp máy, để mặc Hoắc Giai Minh hoảng loạn ở đầu dây bên kia.

Hỏi thừa có nghĩa là gì? Ý là chắc chắn sẽ làm gì đó hay là chắc chắn không làm gì cả?

Hoắc Khải rời khỏi khách sạn, bắt taxi đi về nhà.

Trong một diễn biến khác, Vương Vũ Hành đi đến một tổ chức giáo dục.

Sau khi đẩy cửa vào, cậu ta nhìn thấy có vài chục học sinh đang ngồi trong đó, trên bục giảng, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ghi kiến thức lên bảng.

Nhìn thấy Vương Vũ Hành, người đàn ông đeo kính hơi ngơ ngác.

Vương Vũ Hành mỉm cười nói: “Anh Mã, thầy bảo em gọi anh về làm việc!”

Tay của người đàn ông đeo kính hơi run run, suýt chút nữa đánh rơi viên phấn. Sau khi kinh ngạc, anh ta mừng rỡ, vứt phấn đi, chạy đến chỗ Vương Vũ Hành, kích động hỏi: “Thật sao, lão đại thực sự quay lại rồi?”

“Ừm!”, Vương Vũ Hành gật đầu

“Đi!”, người đàn ông đeo kính nhanh chóng bước ra ngoài.

Cả đám học sinh ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra, có một học sinh dũng cảm hét lên: “Thầy Mã, vậy chúng em thì sao?”

“Các em?”, người đàn ông đeo kính cười ha ha nói: “Tùy mấy đứa, muốn làm gì thì làm, tôi không dạy thêm nữa!”

Sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi phòng học, bỏ mặc đám học sinh đang nhìn nhau chả hiểu chuyện gì.

Bốn tiếng sau, hai người đến một tiệm bán khóa.

“Phá khóa năm mươi, lắp đặt khóa thường tám mươi, lắp đặt khóa chức năng một trăm rưỡi”, trong phòng, một người đàn ông đang cúi đầu tháo rời một ổ khóa kiểu cũ, nói.

“Lão Tề!”, người đàn ông đeo kính gọi.

Tay của người đàn ông kia cũng hơi run rẩy, sau đó anh ta ngẩng đầu lên, trông thấy người đàn ông đeo kính và Vương Vũ Hành thì lập tức ngây người.

Vương Vũ Hành mỉm cười với anh ta: “Anh Tề, thầy em gọi anh về làm việc”.

Người đàn ông họ Tề nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn người đàn ông đeo kính, anh ta chẳng dông dài nhiều, quăng cái ổ khóa trên tay xuống: “Đi!”

Cũng chỉ một câu ngắn gọn, cũng cùng một sự kích động.

Vừa đúng lúc có người vào trong cửa hàng: “Ông chủ, tôi lại quên mang chìa khóa rồi, phiền anh qua đó phá giúp tôi với!”

“Không làm nữa, tìm người khác đi!”, người đàn ông họ Tề trả lời rồi kéo Vương Vũ Hành và người đàn ông đeo kính đi khỏi.

Vị khách kia bàng hoàng nhìn bóng dáng mấy người bọn họ rời đi, sau đó lại nhìn chỗ dụng cụ phá khóa xếp đầy trong phòng. Anh ta không làm nữa, đến cửa hàng cũng mặc kệ sao? Không sợ bị người khác trộm mất à?

Những chuyện tương tự cũng diễn ra khắp nơi.

Mấy người làm việc với Hoắc Khải lúc trước, hiện giờ phân bố bốn phương tám hướng, người nào cũng có công việc riêng của mình.

Có người dạy học, có người phá khóa, còn có cả người bán thịt lợn.

Thường ngày gặp mặt, mọi người sẽ chỉ cho rằng bọn họ là người bình thường. Ai mà biết được mấy năm trước, những người này từng làm mưa làm gió một phen ở thị trường chứng khoán thứ cấp.

Bây giờ, Vương Vũ Hành vừa mở lời, bọn họ chẳng hề do dự mà bỏ hết mọi chuyện qua một bên, nhanh chóng tập hợp.

Không ai cam tâm làm người thường. Lúc trước khiêm tốn chỉ là vì đợi đến khi người nào đó cần đến bọn họ, bọn họ có thể im lặng làm việc là được rồi.

Những người như bọn họ, càng ít bị chú ý tới lại càng tốt, tốt nhất là cả thế giới không biết đến sự tồn tại của bọn họ thì hơn.

Như vậy mới dễ làm việc.

Hoắc Khải vốn không quan tâm đến chuyện này, hoặc có thể nói, anh không phải thần thánh nên chẳng biết được người khác đang làm gì.

Anh chỉ cần biết, nhất định có người giúp anh làm tốt chuyện đã được giao.

Trong lúc Vương Vũ Hành bận rộn tập hợp mọi người, Hoắc Khải lại ở nhà nấu cơm.

Khi Ninh Thần đón Đường Đường về, nguyên một bàn đồ ăn đã làm xong.

Đường Đường thích thú hét lớn, leo lên bốc một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng, cô bé cũng không quên khen ngơi: “Bố giỏi thật! Ngon quá!”

“Chưa rửa tay đã bốc đồ ăn! Mau đi rửa tay đi!”, Ninh Thần nói.

“Không sao, đợi con ăn nốt miếng này rồi rửa”, Hoắc Khải đáp.

“Anh cứ nuông chiều con bé đi, xem anh chiều con được đến bao giờ!”

Dù miệng nói vậy nhưng trong lòng Ninh Thần rất vui, cả khuôn mặt cô ngập tràn hạnh phúc, bởi vì cô rất thích bầu không khí như này, nhìn thấy ông xã yêu thương con gái là điều mà mỗi người vợ đều muốn có được.

“Bố là giỏi nhất! Con yêu bố nhất!”, Đường Đương nịnh nọt.

“Đồ dẻo miệng!”, Ninh Thần hừ một tiếng: “Cả thế giới này chỉ có bố con là tốt, mẹ không tốt sao?”

“Mẹ cũng tốt, có điều bố là tốt nhất. Bố làm món ngon cho con ăn!”, Đường Đường cười hì hì nói.

“Mẹ mới là tốt nhất. Không có mẹ, sao chúng ta có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, đúng không con?”, Hoắc Khải nói.

Đường Đường tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ, một lúc sau cô nhóc gật đầu: “Được, coi như bố nói có lý!”

Dáng vẻ bà cụ non của cô bé khiến Ninh Thần không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hai bố con nhà này đúng là dẻo miệng, cô không nổi giận đươc với bọn họ.

Sau đó, Hoắc Khải dắt Đường Đường đi rửa tay rồi mới ngồi ăn cơm.