Cháy Nắng

Chương 25: Say rượu



“Lại đợi thêm.”

“Anh còn đợi cái gì? Lại đợi nữa thì anh đều quay về Thượng Hải rồi.”

Lưu Duệ đã say bí tỉ, nói chuyện hoàn toàn là nói ngọng.

Trần Giang Dã lạnh lùng liếc cậu ta: “Cần mày quản?”

Lưu Duệ và Từ Minh Húc bình thường khá sợ Trần Giang Dã, bình thường vào lúc này đã không dám lải nhải nữa, nhưng sau khi say rượu thì lá gan lại lớn mật, bây giờ Lưu Duệ một chút cũng không sợ, lếch người qua ôm Phó Thì Việt nói: “Anh Việt, vận may của anh tốt, mở bài anh Dã!”

Phó Thì Việt đẩy cậu ta ra: “Cậu ta đang cược ba chai rượu, nếu thua mày uống giúp tao?”

“Uống! Em giúp anh uống!”

Phó Thì Việt: “Thôi đi, mày bây giờ đều say thành cái dạng vậy rồi, lại uống thêm ba chai nữa tao sợ mày say chết.”

“Nói gì vậy, em không say, có uống thêm sáu chai nữa cũng không thành vấn đề.”

Từ Minh Húc cũng góp thêm náo nhiệt, vỗ ngực mà nói: “Anh Việt, nó uống không được thì em uống giúp anh!”

Phó Thì Việt: “Tao thấy mày còn say hơn nó.”

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Trần Giang Dã đứng dậy đi mở cửa.

Thím Vương đứng ở bên ngoài, đợi cậu mở cửa liền ló đầu vào trong: “Bạn của cháu hả?”

“Ừm.”

Thím Vương lẩm bẩm: “Thím nói sao có xe đậu ở bên dưới.”

Mùi rượu ở bên trong tỏa ra ngoài, thím Vương đưa tay quạt mùi rượu, cau mày nói, “Các cháu có thể uống rượu, nhưng đừng có nôn trên giường.”

Trần Giang Dã ừm một tiếng.

Thím Vương ghét phải nhìn mấy người trẻ tuổi uống bia rượu, mím môi muốn rời đi, lại chợt nhớ ra một chuyện, bước chân đột ngột dừng lại.

“Bạn bè của cháu buổi tối đều ở đây hả?”

Trần Giang Dã cau mày: “Có vấn đề?”

“Chỗ của thím không còn phòng khác đâu.”

“Bọn nó ngủ ở phòng tôi.”

“Không phải còn một đứa con gái hả?”

Thím Vương dùng vẻ mặt “Mấy đứa nhóc thối thật biết gây rối” nhìn Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã tất nhiên biết bà đang suy nghĩ điều gì, cau mày nói: “Cô ấy ngủ bên nhà Tân Nguyệt.”

“Vậy thì được.”

Thím Vương xua tay, lần này thật sự chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Uống ít lại, buổi tối đừng có say bét nhè.”

Trần Giang Dã không tiếp lời.

Thím Vương đã quen với dáng vẻ lạnh lùng không thích nói chuyện của cậu, đảo mắt trắng rồi rời đi.

Trần Giang Dã đóng cửa lại.

“Bà dì này khá thú vị.”

Giọng nói của Phó Thì Việt vang lên ở phía sau.

Trần Giang Dã xoay đầu nhìn cậu ta.

“Bà ấy có lẽ biết nhà mày rất có tiền đúng không?”

“Ừm.” Trần Giang Dã ngồi xuống chỗ của mình.

“Vậy mà bà ấy vẫn bày ra dáng vẻ không thích mày?”

Trần Giang Dã lấy điếu thuốc trong hộp thuốc nằm bên cạnh bỏ vào miệng: “Cũng không phải là không thích, chỉ đơn giản là keo kiệt.”

“Hả?” Phó Thì Việt ngạc nhiên.

Trần Giang Dã vừa ném hộp thuốc lá cho cậu ta, vừa nhàn nhạt nói: “Từ lúc đến đây, tao chưa từng nhìn thấy nhà bà ấy cho dầu vào nấu ăn.”

“Không phải chứ.”

Phó Thì Việt hiếm khi trợn to mắt, ngay cả Kiều Ngữ đang cúi đầu chơi điện thoại ở bên cạnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Cho nên mấy ngày ở đây cậu đều ăn vặt và mì gói?”

Kiều Ngữ sớm đã chú ý đến túi đồ ăn mà cậu xách theo.

Khi nghe cô ấy hỏi như vậy, trong đầu của Trần Giang Dã đột nhiên hiện lên câu nói của người đó:



“Cậu cũng không thể luôn ăn mì gói và đồ ăn vặt được, những thứ đó không có chất dinh dưỡng.”

“Không có.”

Cậu đã tham gia hai bữa cơm tối của gia đình người đó, còn ăn một bát mì do chính tay người đó nấu.

Nghĩ đến những điều này, cậu nở ý cười ở trên môi.

Khi khóe miệng của cậu nhếch lên, vừa vặn đưa tay lên chắn gió châm thuốc, cho nên Phó Thì Việt ngồi phía đối diện không nhìn thấy màn hiếm thấy này, nhưng Kiều Ngữ thì nhìn thấy rồi.

Nhìn thấy nụ cười vô tình để lộ ra của cậu, Kiều Ngữ có chút sững sờ.

Trong trí nhớ của Kiều Ngữ cậu chưa từng nở nụ cười như vậy.

Trực giác của con gái nói với cô, cậu là bởi vì người đó mới nở nụ cười như vậy.

Lúc nãy nghe thấy chính miệng cậu thừa nhận thích Tân Nguyệt, cô đã quyết định từ bỏ cậu, nhưng nhìn thấy khoảnh khắc này, cô hoàn toàn chết tâm.

Cô mãi mãi không thể làm được, khiến cậu nghĩ về cô đến mức không thể kìm lòng mà bất giác nở nụ cười.

Bốn người bọn họ ở chung trong hai năm, cậu chỉ thỉnh thoảng thấp giọng “Chẹp” một tiếng, còn những lúc khác, cậu chỉ cười khi bị người khác gây hấn, còn là nụ cười khinh thường.

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đã từng chọc cười cậu vô số lần, nhưng nhận lại chỉ là tiếng cười hừ lười biếng để đối phó cho lấy lệ.

Từ Minh Húc lớn lên cùng với cậu, tận mắt chứng kiến cậu làm sao thay đổi từng chút một thành dáng vẻ lãnh đạm và chán chường như bây giờ. Không có ai hiểu rõ Trần Giang Dã hơn Từ Minh Húc, mà cô đã từng nghe Từ Minh Húc nói một câu khi người khác nói Trần Giang Dã giả vờ lạnh lùng:

“Không phải anh Dã giả vờ cool ngầu, môi trường cuộc sống không giống nên tính cách cũng phải khác đi, ba mẹ anh ấy cũng không phải con người, nhiều năm như vậy tao chưa từng nhìn thấy anh ấy cười mấy lần.”

Khi cô nghe thấy câu này, cô hy vọng trong cuộc đời của cậu xuất hiện một người có thể cậu cười nhiều hơn, người này có thể không phải là cô, chỉ cần khiến cậu vui vẻ là được.

Bây giờ người đó hình như thật sự xuất hiện rồi.

Chiếc quạt điện kiểu cũ trong phòng đang kêu tít tít, kèm theo tiếng lạch cạch lạch cạch, như thể quay từng vòng rất tốn công sức, nhưng lực gió không hề nhẹ, thổi thẳng hướng gió khiến người ta khó mở mắt.

Nhưng Kiều Ngữ lại trơ mắt nhìn người trước mặt trong gió này, một khắc cũng không dời đi.

Khó mà khiến người khác không phát hiện ra.

Trần Giang Dã nhàn nhạt liếc Kiều Ngữ một cái, đặt chiếc bật lửa nãy giờ vẫn chưa châm được lửa xuống, nghiêng đầu về phía Phó Thì Việt: “Ra ngoài hút thuốc.”

Phó Thì Việt nhận ra được sự bất thường của Kiều Ngữ, nhìn cô vài lần rồi mới đứng dậy đi ra ngoài cùng Trần Giang Dã.

Vừa tạnh mưa cho nên không khí trên núi trong lành, mang theo ẩm ướt, mát mẻ hơn nhiều so với bật quạt trong nhà.

Khi Phó Thì Việt đi ra, nhìn thấy Trần Giang Dã đang khom người trên ban công bắt đầu hút thuốc, nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào căn nhà trệt ở bên cạnh.

Phó Thì Việt thuận theo ánh mắt không thể lay chuyển của cậu, nhìn thấy thiếu nữ đang cầm bút viết dưới mái hiên, giống như đang học bài.

“Cô ấy đang học cao trung?”

Phó Thì Việt cũng đi qua chống người trên ban công.

“Ừm.”

“Lớp mấy rồi?”

Trần Giang Dã kẹp điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhả khói ra:

“Sắp lên lớp 12.”

Phó Thì Việt không biết nghĩ đến điều gì, nhướng lông mày lên.

Cậu ta cũng châm điếu thuốc ở trong miệng, có ý nói: “Nhìn là biết học sinh giỏi.”

Trần Giang Dã hơi khựng lại.

Lúc này, Phó Thì Việt xoay đầu lại, bắt được ánh mắt của cậu.

Phó Thì Việt hút một hơi, nửa đùa nửa thật nói với cậu: “Mày đừng làm chậm trễ người ta.”

Trần Giang Dã rủ nửa mắt xuống, hàng mi dài che phủ con ngươi, thế giới phản chiếu trong đôi mắt đen láy kia đang dần nhạt màu đi, trùng xuống từng chút một.

Cậu không nói chuyện, chỉ trầm mặc hút điếu thuốc. Rất nhanh thuốc đã tàn.

Cậu dập tàn thuốc trên ban công, nặng nề ném xuống.

Đây là lần đầu tiên cậu ném tàn thuốc kể từ khi đến nhà thím Vương.

“Còn có mấy chai rượu, vào trong uống thôi.”

Nói xong, cậu quay đầu đi vào trong phòng.

Phó Thì Việt hút một hơi thật sâu, biến thành một tiếng thở dài, vươn tay gạt tàn thuốc ngoài ban công rồi theo cậu đi vào trong.

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đã say đến mức ngủ thiếp đi, ba người còn lại chơi một vài trò chơi khác, cả quá trình đều là Phó Thì Việt thắng, cũng không phải vì cậu ta may mắn, mà là vì hai người còn lại muốn thua.

Trần Giang Dã lúc nãy không uống một giọt rượu nào, vừa đi vào trực tiếp uống hai chai, Kiều Ngữ cũng uống rất hăng, cả hai người giống như muốn bản thân say khướt, nhưng tiếc là cả hai đều có tửu lượng tốt.

Sau khi uống mười chai rượu, thời gian cũng không còn sớm nữa.



Kiều Ngữ đứng dậy: “Buồn ngủ rồi, tôi qua nhà Tân Nguyệt đây.”

Phó Thì Việt: “Có cần đưa cậu qua đó không?”

“Chỉ đi hai bước đưa tiễn làm gì?”

Phó Thì Việt vẫn đứng dậy: “Mở cốp xe cho cậu.”

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, không nói chuyện với nhau, sau khi Phó Thì Việt mở cốp xe, Kiều Ngữ liền lấy hành lý quay người rời đi.

Phó Thì Việt đứng trong sân dõi theo bóng lưng của Kiều Ngữ, một lúc sau mới xoay người đi lên lầu.

Tối nay không có trăng, Kiều Ngữ tận dụng ánh đèn dưới nhà thím Vương để đi qua nhà Tân Nguyệt.

“Cộc cộc cộc.”

Kiều Ngữ dùng tay gõ cửa.

Tân Nguyệt nhanh chóng ra mở cửa, cô vừa tắm rửa xong, không đội mũ, cũng thay áo ngắn tay và quần ống rộng, mặc chiếc váy hai dây bằng vải bông, mái tóc bồng bềnh mềm mại được buộc ra sau đầu, tùy ý buộc búi tóc, khiến cả người cô trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, trông khác hẳn ban ngày.

Kiều Ngữ nhìn đến mức sững người một giây.

Trong vòng bạn bè của bọn họ không thiếu những người xinh đẹp, nhưng thiếu nữ ở trước mặt xuất thân từ ở thôn núi này lại càng nổi bật và xinh đẹp hơn những tiểu thư xuất thân từ gia đình văn học mà cô ấy từng gặp.

Cô ấy cũng đã xem qua video nổi tiếng của Tân Nguyệt, trong phần bình luận có nói “Người đẹp lạnh lùng trong tiểu thuyết có mặt rồi”, nhưng Tân Nguyệt không chỉ lạnh lùng mà thôi.

Trên người cô còn có cảm giác kiên cường, trong đôi mắt hiện lên sức sống ở vùng hoang dã.

Kiều Ngữ chợt sáng tỏ, tại sao trong nhà của Trần Giang Dã sở hữu công ty giải trí còn có thể thích một nha đầu ở nông thôn rồi, ngay cả khi Tân Nguyệt chẳng làm gì, chỉ cần đứng đó, cũng đủ khiến người ta đắm chìm.

“Mau vào đi.”

Tân Nguyệt không biết Kiều Ngữ đang ngây người làm gì.

Kiều Ngữ định thần lại, nhắc hành lý đi vào trong.

Tân Nguyệt hào phóng dắt Kiều Ngữ đi vào phòng mình, nói chuyện cũng không chút dè dặt: “Nhà tôi không có nhiều phòng ngủ, cậu chỉ có thể ngủ cùng một giường với tôi, tôi đã thay ga nệm mới rồi, cậu ngủ tạm một đêm.”

“Có chỗ ngủ là tốt rồi, tôi không kén chọn.”

Kiều Ngữ thấy nhà của Tân Nguyệt vẫn là nhà trệt, trông hơi cũ kỹ, vốn nghĩ điều kiện của căn nhà này sẽ kém xa căn nhà bên cạnh, nhưng không ngờ phòng ngủ của Tân Nguyệt cũng đã được sửa sang qua.

Mặc dù đồ đạc trong nhà vẫn còn rất cũ, nhưng bức tường sạch sẽ, nơi ở rất ngăn nắp, căn phòng không cần bật quạt điện vẫn rất mát mẻ, còn mát hơn nhiều so với căn phòng ngột ngạt của Trần Giang Dã.

“Hành lý của cậu đặt bên cạnh bàn là được.”

“Được.”

Kiều Ngữ xách hành lý đi tới trước bàn, ánh mắt bị đống máy bay giấy trên bàn thu hút, trong phòng của Trần Giang Dã cũng có máy bay giấy tương tự, hình dạng gấp cũng giống nhau.

Kiều Ngữ không kìm được mà nhìn vài lần, xem chữ viết trên cánh máy bay giấy:

【Mì gói ăn hết rồi】

【Qua đây】

【Đợi tôi】

Là nét chữ của Trần Giang Dã.

Đôi mắt nặng trĩu, nhưng trên môi lại nở ý cười: “Trần Giang Dã thế mà còn biết chơi trò tán tỉnh.”

Tân Nguyệt đang đứng quay lưng về phía cô ấy nghe thấy vậy có chút sững sờ, quay đầu lại thì nhìn thấy Kiều Ngữ đang nhìn chằm chằm đống máy bay giấy chưa được dọn dẹp ở trên bàn.

Tân Nguyệt phản ứng hai giây: “Cậu là nói những chiếc máy bay giấy?”

Kiều Ngữ ngước mắt nhìn cô, khóe miệng hơi câu lên.

Nhìn thấy phản ứng của Kiều Ngữ, nói máy bay giấy không hề sai.

“Bởi vì tôi không có điện thoại, cậu ta lại không thích gọi.” Tân Nguyệt giải thích.

Kiều Ngữ cười nhẹ, không nói gì, rũ mắt nhìn máy bay giấy nằm trên bàn.

Một lúc sau, cô ấy lại mở miệng: “Hóa ra khi cậu ta thích một người chính là dáng vẻ này.”

Tân Nguyệt: “?!”

Chị gái này……uống nhiều rồi phải không.

Nói một câu còn bạo hơn câu vừa rồi.

____________________________

Tiểu tiên nữ:

Truyện tên Hán Việt là Chích Dã nhưng mình suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì chọn Cháy Nắng. Mọi người thấy tên nào hay thì chọn cho tui sửa lại nhaaa.

Chúc mọi người đầu tuần thuận lợi ~