Châu Quang Bảo Giám

Chương 18: 18




Cố Minh kìm nén lại sự kích động muốn thét lên, cố giữ bình tĩnh kéo vật đó về bên cạnh, nhân tiện ngồi lên, nhưng tay cô vẫn dán chặt lên vật đó, cảm nhận được sức nóng làm người ta vui sướng truyền tới tay, đáy lòng lại vang lên tiếng vù vù, trong thời gian ngắn chưa rõ nó có ý nghĩa gì.

Thật tốt quá, cô tìm lâu như vậy, rốt cuộc cũng phát hiện ra một vật thật rồi.

Sắc trời không còn sớm, Cố Minh cũng không dám cầm đèn phin soi lên vật hình vuông để xem, cho nên cũng không biết rõ đó rốt cuộc là cái gì, chỉ có điều bây giờ trong lòng cô vì cuối cùng đã có thu hoạch mà không còn cảm giác vô cùng lo lắng lúc trước nữa.

Cô không dám khẳng định vật này đáng giá bao nhiêu, nhưng dựa vào sức nóng truyền tới tay, cô có thể khẳng định thứ này tuyệt đối không rẻ.

Phí trị liệu của ông nội, cuối cùng cũng có hi vọng rồi!”Cô cứ lưu luyến xoa xoa vật ở dưới mông, khó tránh sẽ khiến cho người khác hoài nghi, đành rút tay trái lại, giả bộ chuyên chú chọn đồ trong bao tải, tựa như vô cùng nghiêm túc.

Vương Ngật Đáp có thể coi là nể mặt Chu Đào, lần này không lừa cô, trong bao tải kia nhìn qua cũng khá được.

Có lẽ là vật hình vuông kia mang đến vận may cho cô, lựa chọn trong bao tải không lâu, thì lại mò thấy một vật hình ống bút, cao chừng hai mươi cm, đường kính chừng tám cm gì đó, tay trái xoa nhẹ có thể cảm thấy sức nóng kém hơn vật hình vuông một chút, đồng thời đáy lòng vang lên tiếng tí tách tí tách, thanh thúy dễ nghe, khiến cô càng kinh ngạc hơn.

Cầm đèn pin soi nhìn tỉ mỉ, phát hiện bề ngoài vật này hẳn là đồ gốm sứ, tổng thể trông cũng rất cổ, mặt men vẫn còn dính ít bùn đất, cũng không biết là vốn có hay có người cố ý chát vào.

Cũng giống như lúc trước, Cố Minh không dám lộ rõ vẻ mặt, đặt vật hình ống bút kia ở trước mặt, lại tiếp tục chọn đồ trong bao, chỉ sau chốc lát, đã bày ra đầy đồ xung quanh.

Lần mò trong cái bao, xác định không còn đồ cổ nữa, liền ngừng tay, đã tùy tiện chọn được thêm hai thứ đồ trông khá nghiêm chỉnh, cùng với cái ống bút ngay bên cạnh, ba vật cũng không tính là nhiều.


Về phần vật hình vuông làm cho tay trái nóng lên, vẫn đang bị cô ngồi vững dưới mông.

“Nhanh vậy,đã chọn xong rồi?” Tình trạng của Chu Đào bên cạnh cũng gần giống như Cố Minh, bày đầy đồ xung quanh.

“Gần xong, tớ còn muốn mau chóng tới những chỗ khác xem nữa.

” Cố Minh gật đầu nói.

Chu Đào khẽ lắc đầu, những người mới như Cố Minh, nóng ruột cũng là bình thường, nhớ tới lần đầu cậu ta tới đây còn hận mình không thể có ba đầu sáu tay, dạo khắp tất cả ‘chợ đen’ này, chỉ lo để sót đồ gì tốt.

Vương Ngật Đáp bên cạnh nghe lời này của Cố Minh, cũng cười hà hà.

“Ông chủ, mấy thứ đồ này tính thế nào?” Cố Minh thấy vậy cũng không để ý, để tùy người khác muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Vương Ngật Đáp nhìn ba vật được Cố Minh chọn, âm thầm đánh giá vẻ mặt Cố Minh, chỉ tiếc không nhìn ra được gì cả.

Xoay tròng mắt, hai đầu môi của Vương Ngật Đáp bặm lại một chút, rồi mở miệng nói: “Nếu là tiểu Chu giới thiệu tới, tôi cũng không nói quá với cô, mấy thứ này đều có lai lịch lớn, cái khác không nói, cô ít nhất không thể làm ta lỗ vốn được, ba vật này tính cô hai vạn là được.

”“Hai vạn?” Cố Minh lắc đầu.

Cô biết những thứ này đều được chào giá trên trời, tuy nói cô biết mình đã tìm được hai thứ đồ tuyệt đối không chỉ có giá này, nhưng cô cũng không hi vọng trở thành kẻ coi tiền như rác trong mắt người khác.

“Hai nghìn.

” Cố Minh giơ ra hai ngón tay.

“Cái gì?” Vương Ngật Đáp kinh ngạc, không tin nhìn Cố Minh: “Cô cũng hơi quá rồi, trực tiếp ra giá chỉ bằng một phần mười!”“Thế là hợp lý rồi, dù sao không ai dám cam đoan mấy thứ này là thật cả.

” Cố Minh cười cười với Vương Ngật Đáp.

“Nhưng cũng không ai có thể nói mấy thứ này không phải là thật!” Vương Ngật Đáp phản bác, không ngừng ồn ào không đồng ý.

Sạp hàng chính là tốt ở điểm này, có thể tùy ý mặc cả mà không sợ đắc tội người khác, phần lớn toàn là người ra giá loạn, trả giá bậy.

Cố Minh nói hai nghìn, cũng không có ý nghĩ định giá lần nào, thấy Vương Ngật Đáp không hài lòng cũng không giận, thể hiện năng lực ép giá đi chợ đêm với Bạch Phương Phương, đọ sức với Vương Ngật Đáp.


Một già một trẻ ông ông tôi tôi nói tới nửa ngày, nói giá lúc cao lúc thấp, từ đầu đến cuối vẫn chưa được định đoạt.

Cuối cùng, Vương Ngật Đáp vẻ không nhịn được, vung tay lên: :”Không nói nữa, tất cả giá năm nghìn, cô không muốn thì thôi đấy!”Chu Đào nghe, giật giật môi, phảng phất như muốn nói gì đó, chỉ là Vương Ngật Đáp lại nhìn cậu ta chằm chằm, trong mắt lộ ra một tia cảnh cáo.

Năm nghìn đồng, tuy với mua đồ cổ mà nói thì không tính là nhiều, nhưng ở Phan Gia Viên này có thể đem mấy nghìn đó chém thành mấy trăm, thậm chí gấp mười lần, cái này không thể tính là ít.

Vật là đồ thật, đương nhiên sẽ kiếm lời trăm phần trăm, nếu là đồ giả, đương nhiên không may là chính mình.

Cố Minh không phải không thấy động tác của Chu Đào, cũng biết Vương Ngật Đáp coi mình như con dê béo mà làm thịt, chẳng qua để cô chọn lựa được vật kia, bị coi như con dê béo cô cũng sẵn lòng.

“Năm nghìn đồng cũng quá cao rồi, tất cả chỗ tôi mang theo chỉ có chừng đó, tôi còn muốn tới sạp khác xem nữa.

Hay là ông cho giá rẻ hơn chút đi?” Cố Minh vẻ khó xử.

“Không được”.

Vương Ngật Đáp làm bộ thu hồi vật vào bao.

“Được rồi được rồi, năm nghìn thì năm nghìn, nhưng mà ông cho tôi thêm một thứ nữa.

” Cố Minh đấu tranh một phen, nói với Vương Ngật Đáp.

“Đã được hời như thế, cô còn muốn thêm thứ khác nữa? Cô cho là đang mua rau ở chợ à, mua rau lấy thêm hai nhánh hành?” Vương Ngật Đáp dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Cố Minh.

“Tôi cũng chỉ có năm nghìn đồng, giờ đưa ông hết rồi, cũng không có cách nào đi những chỗ khác xem, ông cho thêm một thứ thì có làm sao?” Cố Minh nhíu mày nói.


“Vậy cô muốn thêm thứ gì? Tôi không thể lỗ vốn được.

” Vương Ngật Đáp suy nghĩ một chút, nhưng vẫn buông lỏng lời nói.

Cố Minh quét mắt nhìn một vòng, lại lục lọi trong bao tải, có vẻ rất khó xử.

“Thế nào, muốn thứ gì?” Vương Ngật Đáp lại hỏi.

Cố Minh nhéo nhéo người, tựa như nghĩ tới cái gì, vỗ tay đứng lên, chỉ vào thứ mình đang ngồi: “Tôi cũng không nghĩ ra, vậy được rồi, tôi sẽ lấy thêm thứ này, không có việc gì thì dùng làm ghế ngồi cũng không tồi.

”Vương Ngật Đáp nhìn lướt qua, phát hiện thứ Cố Minh muốn thêm là vật mấy ngày trước hắn tùy tiện thu vào từ người khác, vừa rồi lúc Cố Minh ngồi xuống chọn đồ thì thuận tiện kéo qua làm ghế ngồi.

Vật kia đặt đặt ở đây chẳng qua cũng chỉ tiện để ngồi, cũng không nhất định có thể bán ra ngoài, thế thì bán đi, cũng không đáng bao tiền, còn không bằng cho người ta chút ơn huệ, kéo được khách quen.

Hơn nữa, cũng chỉ là vật đáng lắm mười đồng, vật như thế hắn còn đầy.

Vừa nghĩ vậy, Vương Ngật Đáp sảng khoái nói: “Được! Xem như sinh ý lần đầu gặp mặt, cũng coi là có duyên với nhau, tặng cho cô đấy!”Trong lòng Cố Minh vui vẻ, sau khi đạt được sự nhất trí với Vương Ngật Đáp thì nhanh chóng thanh toán tiền, đem bốn vật đã thuộc về mình cho vào cái túi lớn Vương Ngật Đáp tặng hữu nghị.

.


— QUẢNG CÁO —