Chậu Cây Cảnh Chí Mạng

Chương 13



“Truyền nhân thiên sư ấy cũng si tình thật đó, nếu không phải chính con rối không muốn sống tiếp nữa, thì Hầu Khanh đã thành công rồi.”

Mai Nương giơ tay vuốt mái tóc dài mềm mại của cô ta, lắc đầu than thở: “Chắc do tôi quá thiển cận rồi, thật không ngờ trên thế gian này vẫn còn một người đàn ông tình nguyện ch.ết vì tình yêu. Thẩm Tinh Loan, nhất thời tôi thật không biết nên mừng hay buồn thay cô nữa đây.”

Vậy nên từ đầu đến cuối Tô Dương chưa từng muốn hã.m hạ.i tôi….

Y tá mở cửa bước vào, đổi bình nước truyền cho tôi.

Tôi vội vàng níu tay y tá, gặng hỏi: “Tô Dương đâu?”

“Tô Dương? Bác sĩ trực ban chỉ phát hiện mình em ở ngoài cửa thôi à.”

Tôi vội vàng rút dây truyền nước, tôi phải đi cứu Tô Dương, thân anh trơ trọi một mình ở nơi rừng núi xa xôi, chắc anh ấy đang vô cùng hoang mang sợ hãi.

Y tá hoảng hốt vội chạy ra ngoài giữ tôi lại, tôi nhịn đau chạy đến cửa thang máy.

Khi thang máy mở cửa ra, tôi vừa định đi vào, đã thấy một thi thể được phủ vải trắng nằm trên cáng.

Bàn tay lộ dưới lớp vải trắng sao mà trông thật quen thuộc, móng tay lấm lem bùn đất vẫn còn đó, trái tim tôi đập loạn liên hồi.

“Tô Dương?”

Tôi kéo lớp vải trắng ra, nhìn thấy gương mặt xanh xao của anh ấy, thậm chí tôi còn nhìn rõ vết thương chí mạng ở cổ anh, trái tim tôi đau đớn đến mức nghẹt thở, nước mắt tuôn ra như thác lũ, y tá đã đuổi kịp, kéo tôi ra.

“Em vẫn đang là bệnh nhân! Không được chạy lung tung!”

“Tô Dương!”

Thang máy đóng lại, tôi gục ngã ngay tại chỗ, chỉ cách một đêm, mà hai chúng tôi đã âm dương cách biệt rồi sao?

Nghe y tá kể, tôi mới biết, Tô Dương được hòa thượng trong chùa phát hiện.

Lúc tìm thấy anh ấy, toàn thân anh chi chít vết thương chí mạng, trong tay vẫn còn nằm chặt sợi dây chuyền đó.

Mọi người đều nói trong lúc anh ấy giao đấu với dã thú, đã ngộ thương động mạch của mình, khiến anh ấy mất máu quá nhiều dẫn đến t.ử von.g.

Thật đáng cười, anh dùng mạng mình để bảo vệ tôi, thế mà qua miệng người khác lại biến thành tự tìm đường ch.ết.

Nhưng không ai tin lời tôi nói, đến cả chị y tá dịu dàng trước mặt, cũng chỉ cau mày nhẹ giọng an ủi tôi: “Chị biết em đã chịu một đả kích quá lớn, nhưng thế gian này không có ma quỷ đâu.”

Hay cho một thế giới không có ma quỷ.

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, chỉ là căn phòng bệnh nhỏ bé thôi, mà đã có một đống quỷ đang đứng trước giường bệnh của tôi rồi.

Còn có một bé quỷ ch.ết đuối trông mới bảy tám tuổi, đang ngồi quay lưng trên giường tôi, người cô bé không ngừng nhiễu nước xuống.

Nếu không phải hai thế giới cách biệt, thì nước chảy trên cô bé e là đang ướt sũng ga giường tôi rồi.

Sau khi trải qua một loạt chuyện hoang đường, tôi đã không còn sợ hãi những con quỷ đáng thương không có ý định hại người này nữa.

Một cái đầu đột nhiên rớt xuống tay tôi, Hình Thiên xoay xoay đôi mắt không tròn nhìn tôi, nhe răng cười cợt: “Chẳng qua chỉ là một gã đàn ông phàm trần mà thôi, có cần đau lòng như vậy không?

“C.út đi.”