Chấp Niệm Hoa Khai

Chương 32



Vừa bước vào Tịch Hạ Nhiên thấy Dạ Hiểu Y đang nằm dưới sàn, hắn vội vã tiến đến đỡ y lên ghế.

"Sao lại bất cẩn như vậy"

Dạ Hiểu Y thấy mặt của Tịch Hạ Nhiên thì cơn tức giận triệt để bộc phát, y hùng hổ giơ tay đánh loạn xạ vào người Tịch Hạ Nhiên.

"Tên bỉ ổi, đồ biến thái, xem ta đánh chết ngươi"

Thấy người phía trước phát cáu nhưng lại khá là đáng yêu, Tịch Hạ Nhiên chịu đòn nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

Đêm qua hắn có hơi quá trớn, thật ra hắn đã cố kìm chế lại, vẫn còn chưa thỏa mãn. Nếu như không phải bọn họ đang ở chỗ thanh tịnh như Mạc Quy Soen thì có lẽ Dạ Hiểu Y ba ngày vẫn chưa thể xuống giường được.

"Còn cười được, huynh là con chó bị bỏ đói lâu ngày à. Còn dám để lại nhiều dấu vết như vậy trên người ta"

Nói xong Dạ Hiểu Y không ngại mà mở toang vạc áo trước ra để lộ vùng ngực trắng trẻo kèm với những dấu đỏ làm người ta đỏ mặt.

Tịch Hạ Nhiên chợt giật mình khi thấy hành động khoe ngực của Dạ Hiểu Y, hắn ngay lập tức túm lấy áo che ngực y lại.

"Trời còn chưa tối đệ đừng làm càn"

Thấy Tịch Hạ Nhiên hành động có chút lạ, Dạ Hiểu Y hơi thắc mắc thì bất chợt ánh mắc lướt qua trên người Tịch Hạ Nhiên. Phía dưới đã của hắn từ bao giờ đã chỗ nên cương cứng làm cho y phục đội cao lên.

Dạ Hiểu Y liền mặt đỏ tía tai, nhớ lại chuyện đêm qua. Ngay lập tức y không chần chừ mà đá Tịch Hạ Nhiên một phát.

Rầm một tiếng, cánh cửa phòng bị đóng chặt. Tịch Hạ Nhiên đứng bên ngoài với vẻ mặt cứng ngắt.

"Ngươi là quỷ háo sắc mau cút khỏi mắt ta"

Thật là chưa làm gì đã bị người ta đuổi khỏi phòng, quá là oan uổng cho Tịch Hạ Nhiên.

Nguyên ngày hôm đó Dạ Hiểu Y không hề bước ra khỏi phòng, Vũ Vấn Kỳ không biết chuyện xãy ra giữa hai người nên hắn tìm đến hỏi thăm y.

"Chủ nhân người thấy không khỏe sau?"

Vũ Vấn Kỳ đứng bên ngoài cửa nói vọng vào bên trong.

"Ta vào được chứ?"

Dứt lời bỗng có một cánh tay từ bên trong thò ra, nhanh chóng kéo hắn vào trong phòng.

Bên trong Dạ Hiểu Y đang ngồi trên ghế với bộ mặt không thể nào khó coi hơn được nữa. Vũ Vấn Kỳ không biết chuyện gì nên liền tiến đến, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Tâm trạng người có vẻ không tốt?"

Dạ Hiểu Y lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Vũ Vấn Kỳ, y vẫn vẻ mặt khi nãy lạnh lùng nói.

"Ngồi xuống rồi nói"

Vũ Vấn Kỳ được cho phép liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Mắt ngươi thế nào rồi?"

Vũ Vấn Kỳ khẽ cười ung dung đáp.

"Tuy là không thể nhìn thấy nhưng ta vẫn có thể tạm thời sử dụng thần thức, đa tạ chủ nhân quan tâm"

Nghe vậy sắc mặt Dạ Hiểu Y cũng dịu lại đôi chút, y chậm rãi rót hai tách trà.

"Cổ độc trên người ngươi cần phải có máu của Nam Cung Uyển làm thuốc dẫn, ta biết quan hệ hai ngươi không ổn. Hiện tại ta vẫn chưa đủ sức lực để đối đầu với hắn."

Nghe tới đây Vũ Vấn Kỳ liền ngắt lời Dạ Hiểu Y.

"Việc này không cần người bận tâm, ta tự có cách của mình. Việc hệ trọng trước mắt là phải tìm cách tạo áp lực cho đám người kia"

Dạ Hiểu Y lặng nhìn xác trà trôi bồng bềnh trong ly, y lắc nhẹ tay xác trà cứ thế theo cơn sóng gợn mà động đậy.

"Ta đã có cách, nhưng hiện tại có một việc vẫn cần ngươi làm"

Nghe xong Vũ Vấn Kỳ ngay lập tức quỳ xuống cung kính chấp tay.

"Xin chủ nhân ra lệnh"

Dạ Hiểu Y khẽ nhếch miệng cười sau đó nói gì đó chỉ hai người nghe thấy.

Ở trên thiên giới lúc này ở một nơi bí mật, Dạ Cố đang nằm nghiêng người trên giường xoay lưng về phía cửa. Bên ngoài Tịch Trác Tuyền đi vào.

"Xem ra ngươi vẫn còn tâm trạng để ngủ"

Tịch Trác Tuyền đi đến mép giường rồi ngồi xuống, hắn khẽ liếc người nằm bên cạnh vẻ mặt bình thản mà nói.

"Xem ta ta đã đánh giá thấp đứa nghịch tử này rồi"

"Nó thế mà dám kháng lệnh ta, một mực chạy trốn"

Dạ Cố vẫn nằm im nhắm mắt không quan tâm lời của Tịch Trác Tuyền, nói mấy câu mà vẫn không nhận được hồi đáp từ đối phương. Tịch Trác Tuyền lộ vẻ không vui, hắn chộp lấy cổ tay Dạ Cố kéo y xoay người lại.

Bị người dùng sức kéo qua, Dạ Cố bực bội liếc xéo nhìn Tịch Hạ Nhiên.

"Xem này, giận dỗi vì đêm qua ta mạnh tay sau."

Tịch Trác Tuyền vừa nói vừa bóp lấy mặt y, khóe miệng hơi nhếch lên ý cười. Dạ Cố vẫn im lặng đưa tay gạt lấy tay hắn ra, sau đó lại xoay người lưng về phía hắn nhắm mắt vờ ngủ.

Ngay lập tức ý cười của Tịch Trác Tuyền thu lại, thay vào đó là ánh mắt sắc bén như sói hoang trong bóng tối đang trực chờ vồ lấy con mồi. Hắn trực tiếp kéo lấy cơ thể đối phương xoay lại thuận thế đè lên người Dạ Cố.

"Dạ Cố ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng làm như vậy sẽ khiến ta ghét bỏ ngươi. Ta và ngươi đời này kiếp này phải ở bên nhau, vĩnh viễn dày vò nhau đến chết. Đừng nghĩ ngươi có thể chạy khỏi ta một lần nào nữa"

Dứt lời hắn hung hăng hôn người bên dưới, Dạ Cố bị người cưỡng đoạt liền dùng sức dẫy dụa. Y mạnh mẽ dùng sức cắn lấy khóe môi Tịch Trác Tuyền. Bị đau nên ngay lập tức hắn ngưng động tác mà bật ra.

Nhìn người bên dưới đang thở hổn hển vì mệt, trên mỗi y vẫn còn đọng lại một chút huyết. Y phục vì giãy dụa mà không còn ngay ngắn, nơi cổ áo lỏng lẽo hơn mấy phần.

Chợt Tịch Trác Tuyền lại nở nụ cười gian xảo, hắn nhìn chầm chầm vào Dạ Cố đang nằm phía dưới mà nói.

"Xem ra cần phải dạy dỗ lại ngươi rồi"

Dứt lời, từ trên tay hắn triệu ra một sợi dây dài, hung hăn đem tay người phía đưoi trói chặt lại. Dạ Cố cố phản kháng nhưng bất thành, y thở dốc tức giận mà nói.

"Tịch Trác Tuyền ngươi đừng khiến ta hận ngươi cả đời"

Bên trên Tịch Trác Tuyền nghe mấy lời thốt ra từ miệng Dạ Cố, hắn không kìm được mà bật cười lớn.

"Hận ta sao? Chẳng phải bây giờ ngươi cũng đang hận đến mức không thể một kiếm giết chết ta sao?"

Nói xong hắn xé toang y phục trên người Dạ Cố, hung hăng gặm lấy vùng cổ trắng nõn của y.

"Không được Tịch Trác Tuyền, ngươi đừng làm như vậy"

Mặc kệ Dạ Cố nói gì người phía trên vẫn không ngừng động tác mà luồn tay xuống tháo đi mảnh y phục cuối cùng trên người Dạ Cố.

Tịch Trác Tuyền trong cơn tức giận, hắn trực tiếp dùng hung khí to lớn của bản thân đâm vào bên dưới hạ thể Dạ Cố.

Cơn đau điến truyền lan ra khắp cơ thể Dạ Cố, y cố kìm nén tiếng kêu mà cắn môi đến bật máu.

Người phía trên vẫn không quan tâm đến cảm giác đối phương mà không ngừng đâm rút, không có màn chuẩn bị nên khi tiến vào phía dưói chậm rãi rỉ ra một chút huyết. Bên dưới thắt chặt lấy hạ thể của Tịch Trác Tuyền, cứ mỗi lần đâm rút đều khiến cả hai đau đến không chịu được.

Tịch Trác Tuyền khó chịu, cảm giác cương cứng cùng đau điến truyền đến khiến hắn không thoải mái liền vung tay tán mạnh vào mặt Dạ Cố.

"Ngay cả việc ngậm lấy thứ đó cũng không làm được, đúng là phế vật"

Nói xong hắn rút ra hung hăng túm lấy tóc Dạ Cố kéo người ngồi dậy, ngay sao đó Tịch Trác Tuyền không quan tâm cảm xúc của y mà dứt khoác cho hạ thể vào trong miệng Dạ Cố.

"Ngậm cho chặt vào, chẳng phải năm xưa ngươi thích nó lắm mà"

Tịch Trác Tuyền ra sức đâm thút, hắn túm mạnh đầu Dạ Cố mà giữ yên.

"Hay là ngươi ăn thứ đó của Bạch Dương đến nghiện rồi nên bây giờ lại chê của ta"

Càng nói hắn càng bạo lực cắm sâu, ngưòi phía dưới không biết từ bao giờ đã lặng lẽ rơi nước mắt. Y đã cố chịu đựng cảm giác bị sỉ nhục, ngăn không cho nước mắt chảy ra ngưng vẫn thể.

Nỗi đau thể xác hiện tại không thể nào so sánh được với nỗi đau khổ trong tâm hồn mà ngưòi đó gây ra cho y.

Tịch Trác Tuyền vẫn hung hăng cắm rút đến khi một dòng nước đục trắng được phun ra, Dạ Cố ho sặc sụa, y cố nôn những thứ dơ bẩn ra khỏi miệng mình thì ngay lập tức Tịch Trác Tuyền cho hai ngón tay vào miệng y. Hắn quét sơ qua bên trong sau đó lấy ra, hung hăng đem tay cho vào lỗ nhỏ bên dưới mà khếch trương.

Không để cho Dạ Cố kịp cảm giác được gì thì dị vật nóng hỏi căng cứng lại thô bạo cắm vào, lần này đã trơn tru hơn so với lần trước nhờ thứ nước mà hắn đã lấy ra từ miệng y.

Tịch Trác Tuyền hung hăng đâm mạnh vào trong, mỗi lần hắn đều dùng hết sức như muốn đem người bên dưới đâm đến chết.

Bị đâm bởi vật to như cây chài làm cho cả ngưòi Dạ Cố đau đến mức không thở nổi, y thở khó khăn, sắc mặt trắng bệch tựa như người sắp chết.

"Ta sẽ cho người trong thiên hạ biết, ma tôn của ma giới là loại người dâm loạn như thế nào"

Mỗi câu nói Tịch Trác Tuyền triệt để đem vật cắm vào nơi sâu nhất.

"Năm 20 tuổi hắn không sợ nhục nhã mà lên giường với một nam nhân, không những vậy hắn còn ra vẻ thanh cao băng lãnh mà cùng một chỗ với nữ đế quân tương lai của phượng tộc làm ra chuyện bại hoại gia phong."

Mỗi lời hắn thốt ra như ngàn mũi dao đâm vào tròn tim Dạ Cố, nó đau hơn tất cả những loại tra tấn mà y từng thử qua. Như xé nát tâm can người khác, từng chút mà gậm nhắm lấy cơ thể.

Sau nhiều lần ra vô một cách bạo lực cuối cùng Tịch Trác Tuyền cũng xuất ra bên trong hạ thể của Dạ Cố. Cơn giận của hắn cũng hạ đi phần nào theo thứ nước dơ bẩn đó được bắn ra.

Lúc này hắn mới chậm rãi cởi dây ra đưa mắt nhìn người phía dưói.

Dạ Cố với gương mặt đẫm lệ, đôi môi bị cắn đến không thể nhìn ra được nữa. Ánh mắt y chứa đầy sự bi thương và tuyệt vọng, sâu bên trong đó là cả bầu trời tan nát.

Tịch Trác Tuyền bấy giờ mới giật mình hoảng sợ, thời gian qua cho dù có hành hạ sỉ nhục y như nào cũng không thấy y lộ ra một chút biểu cảm gì. Giờ phút này đâu không biết tại sao y lại thể hiện một mặt đau khổ bi ai đến vậy.

Hắn lặng người nhìn thẳng vào Dạ Cố thì chợt nghe đối phương lên tiếng.

"Tịch Trác Tuyền, ngươi giết ta đi"

"Ta không hận ngươi, chỉ xin ngươi đừng dày vò ta như vậy có được không?"

Tịch Trác Tuyền vẫn im lặng ngây ngưòi không đáp, ánh mắt hắn lúc này có vẻ run rẫy và sợ hãi.

"Ta không làm gì sai cả, tại sao ngươi lại sỉ nhục ta như vậy"

Dạ Cố càng nói, cơ thể y càng run rãi đến mức không tự chủ được. Giọng y ngày càng nghẹn ngào uất ức.

"Ngươi có nghĩ đến việc tại sao ta lại không ngăn cản Dạ Hiểu Y và Tịch Hạ Nhiên không? Tịch Trác Tuyền ta chưa từng phản bội ngươi, cũng chưa từng hận ngươi. Ta chỉ hận bản thân ta ngu ngốc, là ta nhìn sai ngưòi."

Nói đến đây đột nhiên Dạ Cố phun ra một ngụm huyết, Tịch Trác Tuyền hoảng sợ ôm lấy cơ thể Dạ Cố.

"Cố Cố ngươi có sao không?"

Dạ Cố dùng sức đẩy hắn ra, mặc kệ câu hỏi của hắn y vẫn nhìn hắn với ánh mắt trách móc.

"Dạ Hiểu Y nó vốn dĩ không phải là con của ta".
— QUẢNG CÁO —