Chàng Tà

Chương 6: Hiền thê



Dung Nguyên Cẩn ôm chiếc hộp gương mẫu thân tặng về phòng. Du Tà đi theo sau, xoay người cài cửa. 

Hắn ôm ghì eo Dung Nguyên Cẩn từ đằng sau, ám muội thở bên tai: “Em mang huân hương đuổi muỗi về, hôm khác mẹ lại thấy vết cào trên người ta thì ăn nói thế nào?” 

Hơi thở lành lạnh phả vào tai khiến Dung Nguyên Cẩn ngứa ngáy. Y nghiêng đầu tránh, lại bị người đứng sau nhanh như chớp hôn trộm lên má một cái. 

Dung Nguyên Cẩn gạt cánh tay bên hông, quở trách: “Nương tử…” 

Du Tà cười đến là gian xảo, buông tay rót cho y một tách trà ấm: “Tướng công, sao sắc mặt lại kém như vậy?” 

Dung Nguyên Cẩn vân vê chiếc chén sứ, chăm chú nhìn Du Tà thu dọn chăn chiếu trên giường: “… Sáng sớm lúc huynh đến, mẹ có nói gì không?”

“Hửm?” Du Tà quay lại, khẽ chau đôi lông mày mảnh mai, ngẫm nghĩ một hồi, “Mấy chuyện vụn vặt, không mấy lưu tâm, có gì sao?”

“Không có gì…” Dung Nguyên Cẩn trầm ngâm.

Du Tà sắp xếp xong giường đệm, ngồi xuống loay hoay nghịch chiếc hộp gỗ hình vuông, đoạn quay sang hỏi: “Hôm nay tướng công muốn vào thành tìm vị thần y cao minh nọ sao?” 

Dung Nguyên Cẩn gật đầu: “Cũng không biết sẽ lưu lại đây bao lâu, ta muốn đi sớm, hỏi xem có thể mời ông ta tới thăm bệnh cho mẹ hay không.” Nói đoạn, y quay đầu hỏi Du Tà: “Nương tử có muốn vào thành xem một chút?”  

Du Tà toan đồng ý, lại bỗng nhiên nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: “Ta nghĩ lại rồi, mẹ bây giờ thân thể không tốt, ở nhà một mình có nhiều chỗ bất tiện. Cứ để ta ở nhà lo đi.”

“Ta có thể nhờ thẩm thẩm nhà kế bên…” 

Du Tà lắc đầu: “Ta không đi đâu.” Hắn giúp Dung Nguyên Cẩn sửa sang y phục, ý cười nhu hòa trên gương mặt, “Tướng công không hiểu đâu, tân nương tử mới vào cửa, sao có thể biểu hiện không tốt trước mặt mẹ chồng? Làm gì có chuyện vừa đến ngày đầu, đã như chưởng quỹ chỉ tay năm ngón?”

Dung Nguyên Cẩn bừng tỉnh: “Vẫn là nương tử suy nghĩ thấu đáo.”

Du Tà tiễn Dung Nguyên Cẩn ra cổng, lấy mấy lượng bạc vụn từ trong tay áo ra đưa cho y.

Dung Nguyên Cẩn cương quyết cự tuyệt.

Du gia dẫu chẳng phải đại môn đại hộ, nhưng trông điều kiện mà nói, Du Tà quả thật chính là hạ giá gả vào nhà họ Dung. Mấy loại chi phí vụn vặt này, làm sao y có mặt mũi dựa dẫm vào nương tử. 

Du Tà kiên trì nhét bạc vào tay y, ôn tồn giải thích: “Tướng công cứ cầm, vạn nhất gặp được thần y, ngần này cũng đủ mời ông ta về.”

Hắn nói đến nước này, Dung Nguyên Cẩn đành nhận lấy bạc, cảm kích không thôi: “Đa tạ tấm lòng nương tử.”

Du Tà khẽ nhướn đôi mày thanh mảnh, cúi xuống thì thầm: “Muốn cảm tạ, để đêm nay hẵng làm.”

Dung Nguyên Cẩn rối rít lùi một bước, quay ngang quay ngửa nhìn ngó xung quanh, đến khi thấy bốn bề vắng lặng mới yên tâm thở phào. Y không dám nhìn nương tử thêm nữa, xoay người trối chết rời đi: “Nương, nương tử… Ta đi đây, buổi trưa đừng chờ cơm…”

Du Tà tựa người cạnh cửa khoan khoái nhìn dáng vẻ y mặt đỏ tai hồng, vui vẻ cười một hồi. Mãi đến khi bóng lưng gầy gò kia đi khuất tầm mắt, hắn mới chậm rãi vươn vai một cái, đứng dậy đi vào trong đình viện.

Đình viện không lớn, nhưng thiếu bàn tay chăm sóc đã lâu. Cỏ dại mọc đầy dọc chân tường, dễ chừng cao đến nửa thước. Trên tường bên ngoài gian phía tây, dây thường xuân leo bám chằng chịt. 

Sấp sang xuân, mầm xanh rải rác trên đám dây leo khô héo, vài nhánh dây non mới trổ đã mấp mé quấn lên song cửa sổ. 

Từ đêm qua Du Tà đã cảm thấy trong phòng tối tăm lạnh lẽo lạ kỳ. Chỉ e thể chất bệnh tật liên miên, ốm yếu hư lạnh của Dung Nguyên Cẩn không khỏi có liên quan đến hoàn cảnh sống lâu dài.

Hắn phất tay áo một cái, dây thường xuân mới rồi còn mơn mởn ý xuân, phút chốc đã khô héo rũ rượi, từng mảng từng mảng bong ra rơi xuống đất. Vách tường quanh năm suốt tháng không đón ánh mặt trời tỏa ra hơi lạnh ẩm ướt, một tầng rêu xanh rì mọc dưới những nơi dây leo tươi tốt bao phủ.

Không tới một khắc, toàn bộ vết tích ẩm ướt tan biến, vách tường khô ráo trở lại. Rêu xanh trong chớp mắt hóa thành bụi mịn, bay tán loạn trong không khí. 

Du Tà đứng khoanh tay giữa đình viện cũ nát đưa mắt đánh giá xung quanh, suy nghĩ một lát, khẽ nhấc cánh tay. Đầu ngón tay hắn chỉ đến đâu, nơi đó sáng bừng, tươi mới rực rỡ gấp bội.

Xong xuôi, hắn ngáp một cái, quay lưng về phòng.

Giữa trưa, Du Tà đứng trước bếp lò, vê một ít tro bếp trong tay, nhắm mắt rì rầm gọi.

Khi hắn mở mắt, bên cạnh đã có thêm một bóng người.

Nhìn qua tướng mạo, người này giống như đứa trẻ chưa trưởng thành, thế nhưng gương mặt lại nghiêm nghị căng thẳng, trên mình khoác áo bào xám già cỗi. Thiếu niên miễn cưỡng cúi đầu chào hắn, cất tiếng chào: “Tà Thần đại nhân.” 

Du Tà nhón từ trong ngực ra một chiếc khăn thơm ngát, tỉ mỉ tinh tế lau sạch từng ngón tay thon dài, một mặt cao thấp đánh giá y phục trên người kẻ kia, đoạn lắc đầu tặc lưỡi: “Cái thẩm mỹ này của lão Táo Vương, thật sự là…”

Thiếu niên chính là nam đồng lo việc đốt lò bên cạnh Táo Vương, thấy hắn giọng lưỡi bất kính với chủ nhân nhà mình, lông mày không khỏi nhăn lại, ngắt lời: “Đại nhân có việc gì phân phó?” 

“Xem bên đó…” Du Tà nói xong, ung dung chỉ tay về phía bếp lò, quay lưng thả người xuống ghế trúc đằng sau, lên giọng sai bảo, “Nấu mấy món thanh đạm thôi.”

Thiếu niên mặt mày rõ ràng không vui, nhưng một câu phản bác cũng chẳng dám, bất đắc dĩ cúi đầu: “… Tuân mệnh.”

Dứt lời, y vung tay áo, cúi đầu nhóm lửa.

Du Tà không biết lấy từ đâu ra một cây quạt, ngồi trên ghế ung dung phe phẩy, hỏi chuyện thiếu niên: “Ngọc Nhi đâu? Sao lại là ngươi tới?”  

Nhắc đến chuyện này, thiếu niên lại có chút căm phẫn. Nếu không phải Ngọc Nhi tỷ tỷ kia vừa nghe triệu hoán đã vứt giày bỏ chạy, cũng đâu đến lượt y bị lão Táo Vương lôi đầu đi hầu hạ cái vị tổ tông sống này.

“Ngọc Nhi tỷ tỷ đau bụng, ta tới thay tỷ ấy.”

“Hả?” Du Tà liếc nhìn hắn, lấy làm tò mò hỏi, “Thần tiên cũng đau bụng?”

Già mồm nói láo bị vạch trần, thiếu niên sượng mặt, ấp a ấp úng: “Cái này…”

Cũng may, Tà Thần đại nhân đã thờ ơ phất tay, tỏ vẻ không muốn nói thêm nữa. Lúc này y mới dám lén lút thở ra. 

Thiếu niên dù không tình nguyện nhưng vẫn rất chăm chỉ nhanh nhẹn. Loáng một cái, ba món cơm một món canh đã tươm tất bày lên chiếc bàn thấp cạnh bếp.

Du Tà chậm rãi thong dong từ trên ghế ngồi dậy, cầm đũa nếm thử một miếng, khen ngợi: “Tay nghề không tệ đâu.” 

Thiếu niên sầm mặt: “Tạ đại nhân, đại nhân còn có gì phân phó?”

Du Tà nhấc mi mắt cười với y một cái, lắc đầu: “Không có.”

Thiếu niên chắp tay thở hắt ra, “Vậy ta không dám chậm trễ ngài dùng bữa.”

Du Tà gật đầu: “Đi đi.”

Thiếu niên cúi đầu toan rời đi, bất thần bị Du Tà gọi lại. Vừa mới quay người, y liền thấy vị Tà Thần đại nhân nọ đưa tay về phía mình làm phép gì đó.

Thiếu niên sững sờ, trước mắt chỉ thấy xẹt qua một vòng sáng đỏ tươi. Vội vã cúi xuống nhìn, y hốt hoảng thấy chiếc áo bào xám đã bị cái người bá đạo trước mặt nhuộm thành một thân đỏ rực như lửa. 

Thiếu niên từ thuở nhỏ bái môn Táo Vương, qua mấy trăm năm một lòng chuyên chú với công việc, chưa từng tu luyện qua loại pháp thuật kỳ dị cổ quái như vậy bao giờ, chuyện hóa giải lại càng đừng đề cập.  

Y tái mặt giận dữ, cao giọng gọi: “Đại nhân!”

Du Tà thong thả ăn một thìa đậu hũ non, ghé mắt nhìn sang thiếu niên tay chân luống cuống loay hoay kéo tà áo, nhếch môi cười: “Thế này còn dễ nhìn. Khỏi cần cảm ơn, đi đi.” 

“Đại nhân sao nỡ đùa cợt vãn bối, đại nhân….” 

Du Tà vung tay áo lên, thân ảnh áo đỏ phút chốc tan biến.

Du Tà đứng dậy, mang đồ ăn đến phòng Trúc Thanh.

“Mẹ.”

Hắn đỡ Trúc Thanh xuống giường. Ngồi vào ghế, bà nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, ngạc nhiên hỏi: “Đều là con làm?”

“Toàn là những món bình thường.” Du Tà chan canh cho bà, bày ra dáng vẻ khiêm nhường từ tốn nói, “Trù nghệ không tốt, mẹ không chê là con mừng rồi.”