Chàng Rể Trường Sinh

Chương 278: “Bọn họ lại tới chỗ chủ tịch chém gió rồi?”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Dũng ấn vào giữa trán con gấu trắng kia, linh lực trong cơ thể lập tức phóng ra, lòng bàn tay anh giống như biến thành trong suốt. Luồng sức mạnh khủng khiếp cuộn trào, Kim Đan trong vùng đan điền nhanh chóng di chuyển.  

Con gấu trắng kia không thể ngờ nổi một đòn của Đinh Dũng lại có thể mạnh tới cỡ này, gần như có thể xuyên qua lớp da lông của nó, cứ thế thâm nhập vào đầu nó.  

Trong chốc lát, hai mắt con gấu trắng rã rời, máu tươi bắn vọt ra khỏi hốc mắt nó.  

“Hú!”, con gấu trắng dậm thình thịch xuống mặt đất rồi ngã nhào ra, đồng thời rống lên một tiếng rất dài. Vị trí nó ngã ra thành một cái hố thật sâu.  

Đinh Dũng thu tay về, nhìn con gấu đang không ngừng vùng vẫy trên mặt đất rồi thở dài: “Tu hành không đạt, đáng tiếc mày đi sai đường rồi. Linh trí chưa mở, chỉ để lại hậu hoạ”.  

“Vạn vật có linh, tồn tại ắt hợp lý”, đúng lúc này trong đầu Đinh Dũng đột nhiên vang lên âm thanh kỳ ảo.  

Nghe vậy, Đinh Dũng bất giác cau mày, mặt mày tái nhợt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu. Anh nắm chặt tay, trông có vẻ rất đau khổ.  

“A!!!”, Đinh Dũng nghiến răng gằn lên.  

Sau âm thanh đó vang lên, trong đầu Đinh Dũng như xuất hiện thêm làn sóng mới, đến cả linh hồn vĩnh hằng bất diệt của anh cũng bắt đầu dao động, từng ký ức xuất hiện rồi lại biến mất.  

Con gấu trắng nằm vật ra đất không sao gượng dậy nổi, nó cảm nhận được sự khác thường của Đinh Dũng. Mặc dù mắt đã mù nhưng nó có thể cảm nhận được khí thế nên không ngừng vùng vẫy muốn bỏ trốn.  

Một âm thanh vang lên. Con gấu trắng như thể bộc phát tiềm năng. Nó lảo đảo loạng choạng đứng dậy, xông về phía xa, không biết đâm vào bao nhiêu cây cổ thụ.  

Lúc này Đinh Dũng không thể phân tâm. Anh cau chặt mày, từng viên Định Thần Châu bay ra khỏi túi đựng đồ, vòng quanh lấy cơ thể Đinh Dũng không dứt. Đúng lúc này, Kim Đan trong vùng đan điền như cảm nhận được nguy cơ, nó phóng ra luồng linh khí thuần tuý, ổn định lại trạng thái của Đinh Dũng.  

Không biết mất bao lâu, từng đợt sóng trong đầu Đinh Dũng mới dần dần dịu xuống. Đinh Dũng từ từ mở mắt, đứng dậy, thờ hắt một hơi rồi cau mày, nói: “Chuyện gì đây chứ?”  

Giây phút vừa rồi anh chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị xé tan nát, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu, cơ thể Đinh Dũng như ở hầm băng. Cảm giác đó tới bây giờ vẫn như mới xuất hiện vậy. Sau khi định thần trở lại, Đinh Dũng có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi rốt cục có chuyện gì vừa xảy ra.  

“Để con súc sinh kia chạy mất rồi”, Đinh Dũng vỗ vào đầu, cố kiềm chế mọi suy nghĩ, nhìn đống hỗn độn mà con gấu kia để lại rồi đuổi theo.  

Con gấu kia bị mù, chắc hẳn không thể chạy được quá xa. Để nó sống cũng là một hậu hoạ, chi bằng trừ tận gốc.  

Khi Đinh Dũng đuổi theo con gấu vào trong núi thì Hàn Phương Nhiên ở Kim Châu lại gặp phải rắc rối lớn. Tập đoàn Hàn Thị có thể có tốc độ tăng trưởng mạnh mẽ ở thành phố Kim Châu hoàn toàn là dựa vào sự trợ giúp của hai bố con nhà họ Trương cũng như bất động sản Đỉnh Kim. Thế nhưng hiện giờ do Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã quay lại, bố con Trương Bồi Sơn dần lụi bại nên nhà họ Kim cũng xảy ra biến cố.  

Kim Tư Kỳ nhanh chóng về Giang Nam, khó lo cho mình, không thể đủ lực để lo thêm cho người khác.  

“Chị Phương Nhiên, công trình đã ngừng thi công rồi, hiện tại áp lực phía tập đoàn rất lớn, bây giờ phải làm sao?”, trợ lý của Hàn Phương Nhiên đứng bên bàn làm việc, mặt mày khó coi, nói: “Còn mấy vị đó vẫn luôn ngáng chân chúng ta. Nếu không phải mối quan hệ với bất động sản Đỉnh Kim với chị rất tốt thì e rằng đã bị ngừng từ lâu rồi”.  

“Được rồi, chị biết rồi”, Hàn Phương Nhiên ngồi trước bàn làm việc cau mày bất lực.  

Từ sau khi Đinh Dũng đi chưa được bao lâu, cục diện ở thành phố Kim Châu đã thay đổi. Hội Hắc Mã lại nắm quyền làm chủ, khiến cho thế lực trong thế giới ngầm ở thành phố Kim Châu như được tẩy trắng, gần như tám mươi phần trăm địa bàn đều bị Hội Hắc Mã thu về tay.  

Không có sự trợ giúp của hai bố con họ Trương và Kim Tư Kỳ, tập đoàn Hàn Thị nhanh chóng xuống dốc, viễn cảnh không hề tươi sáng. Gần đây phần đất thi công công trình lại gặp rắc rối, vì sự can dự của Hội Hắc Mã và nhà họ Viên nên công trình buộc ngừng thi công.  

“Bọn họ lại tới chỗ chủ tịch chém gió rồi?”, Hàn Phương Nhiên nghĩ một lúc, hít vào một hơi thật sâu, nói: “Chị tới đó một chuyến, em ở đây trông chừng cho tốt, đừng cho bất cứ ai vào văn phòng”.  

“Vâng, mấy vị đó không làm gì cả, ngoài nói vài câu dễ nghe ra…”, trợ lý bĩu môi, không nhịn nổi nên làm bộ dạng ói.  

Có điều cô ta còn chưa nói xong thì Hàn Phương Nhiên đã che miệng cô ta lại, lắc đầu: “Sau này những lời này mà để bọn họ nghe thấy thì sẽ phiền đấy”.  

“Vâng, em biết rồi”, trợ lý nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy thì lè lưỡi, sau đó hỏi lại: “Chị vẫn chưa liên lạc được với anh Đinh sao?”  

“Haiz, trước đó còn gọi được điện thoại, giờ lại không liên lạc được rồi”, nghĩ tới Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên mặt mày đầy phức tạp. Trước đó cô còn không coi Đinh Dũng ra gì nhưng từ sau khi Đinh Dũng đi, mọi chuyện vốn thuận buồm xuôi gió đến với cô thì trong chốc lát như đổ bể. Giờ cô mới hiểu ra khi Đinh Dũng còn ở bên cạnh mình, anh đã giúp đỡ cô nhiều thế nào.  

Giờ gặp bao rắc rối thế này, Đinh Dũng lại không liên lạc được, Hàn Phương Nhiên như muốn sụp đổ.  

“Chủ tịch Nhiên, có chuyện rồi”, đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi mặc đồ âu hoang mang chạy tới, đến cửa còn không gõ, vội nói: “Không ổn rồi chủ tịch Nhiên, phần đất thi công lại có chuyện rồi”.  

“Có chuyện gì, đừng vội”, Hàn Phương Nhiên cau mày.  

“Người giám sát phần đất thi công vừa gọi điện đến, nói có một đám người tới bắt người của chúng ta lại, thậm chí còn nói…”, nói tới đây, cô gái bắt đầu do dự.  

Thấy sắc mặt của cô gái, Hàn Phương Nhiên cau mày thật sâu, cô vội nói: “Bọn họ nói gì?”  

“Bọn họ nói, nói phải gặp chị”, cô gái kia nhìn Hàn Phương Nhiên, do dự một lúc rồi bặm môi: “Bọn họ chắc chắn không có ý gì tốt đẹp cả, hay là chúng ta báo cảnh sát?”  

“Báo cảnh sát cũng không có tác dụng, giờ Hội Hắc Mã độc tài, hai vị kia lại im lặng rồi”, nói tới đây, Hàn Phương Nhiên thở dài. Trước đó cô dựa vào mối quan hệ của Đinh Dũng, dựa vào Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân nhưng hiện giờ thế lực Hội Hắc Mã quá hùng hậu, rất có khả năng có chỗ dựa vững chắc đằng sau nên hai người phía Nguỵ Kiến Quốc chỉ có thể im lặng.