Chàng Rể Trường Sinh

Chương 251: “Cũng không biết Hàn Phương Nhiên ở nhà thế nào rồi?”



Đinh Dũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của thủ lĩnh đội thương nhân nhưng anh không hề thấy anh ta có ác ý gì nên không nghĩ nhiều, bắt đầu trò truyện với những người còn lại với ý định tìm thêm chút thông tin có ích.  

Cả đám đàn ông thô kệch này quả thực hiểu biết rất nhiều. Nói tới rất nhiều chuyện hiếm gặp nhưng Đinh Dũng nghe hồi lâu mà vẫn chưa nghe ra được thông tin mình cần. Đương lúc anh định tìm cớ đi lại một chút thì đột nhiên một người đàn ông trong số đó nói giọng thần bí: “Tôi mới phát hiện ra một chuyện hiếm có. Mọi người có nhớ một thôn mà lúc chúng ta đi vẫn ở bên ngôi miếu cũ này không?”  

“Thôn gì?”, có người hỏi lại.  

“Hi hi, chính là cái thôn gần miếu ấy. Lúc chúng ta đi thì thôn đó còn đang yên lành nhưng hai ngày trước chúng ta về, đi qua đó, mọi người có biết có gì xảy ra không?”, người đàn ông tỏ ra thần bí đợi người khác hỏi mình.  

Advertisement

Có điều dường như những người khác đều biết anh ta thích tỏ ra thần bí nên một người tuổi lớn hơn một chút để râu quai nón mới khoát tay, nói: “Tiểu tử, rốt cục là thế nào, mau nói đi”.  

“Hi hi”, nghe người đàn ông để râu quai nón nói vậy, anh ta mới bật cười, gãi đầu: “Mọi người không phát hiện ra lần này khi chúng ta quay về, cái thôn đó đã biến mất rồi sao? Không còn dấu vết gì nữa, giống như chưa từng tồn tại vậy, chỉ còn lại phần đất trống huếch hoác”.  

“Mọi người nói có lạ hay không?”, nói tới đây, anh ta hào hứng thấy rõ.  

Advertisement

Nghe vậy, mặt Đinh Dũng trông kỳ lạ hẳn. Cái thôn mà anh ta nói hình như là thôn mà Đinh Dũng ở trước đó. Nghĩ tới đây, Đinh Dũng lại nhìn sang Tư Thần Phi, nhận ra mặt Tư Thần Phi có vẻ khác thường.  

“Anh Đinh, không ngờ trận pháp của anh lại lợi hại đến vậy”, Tư Thần Phi dù có nghe qua Đinh Dũng đã lập trận pháp trước đó nhưng cậu ta là một thành viên trong thôn, lại chưa từng trải nên lúc này vừa nghe vậy đã hào hứng hẳn. Trận pháp đó quả nhiên là có thể lừa được người ngoài.  

“Mọi người nghe thấy chưa? Gần đây Tuyết Quái ngày càng nhiều”, người đàn ông kia thấy những người còn lại không để ý đến mình thì lập tức đổi chủ đề.  

Nghe vậy, người đàn ông để râu quai nón mới cau mày, thở dài nói: “Tuyết Quái ngày càng nhiều, đường chúng ta đi cũng sẽ gian khổ hơn”.  

“Ừm, anh nói xem sao chúng ta vẫn chưa tìm thấy mấy thứ quả đó nhỉ?”, một người thanh niên khác vò đầu lên tiếng.  

Rõ ràng những năm gần đây, thành viên đội thương nhân ra ngoài làm ăn nên hiểu biết nhiều hơn về Tuyết Quái. Bọn họ đã biết Tuyết Quái vì ăn một vài loại quả đặc biệt nên mới tiến hoá. Điều này khiến Đinh Dũng không khỏi thắc mắc: “Các anh, các anh có biết Tuyết Quái sinh ra thế nào không?”  

“Đương nhiên rồi, thành Phổ Lôi Nhĩ chúng tôi phát ra thông báo Tuyết Quái vì ăn loại quả dị biến nên mới thay đổi khác thường. Loại quả này cũng có tác dụng với con người cho nên mới có người bỏ ra khoản tiền lớn để hòng có được nó”, nghe Đinh Dũng hỏi, người đàn ông kia hăng hái, đắc ý nói: “Có điều loại quả này quá hiếm, cho dù có được thì ai mà nỡ bán nó đi, chắc chắn sẽ để mình dùng.  

“Đúng vậy, ăn nó xong thì có thể tiến hoá dị hoá, có thể có được sức mạnh vô cùng. Vì dù sao thì chỉ cần đủ mạnh thì mới có thể sinh tồn lâu dài. Chỉ có kẻ ngốc mới bán một thứ tốt như vậy đi”, nói tới đây, người đàn ông kia bất lực lắc đầu, cười khổ: “Vả lại ông trời cũng không công bằng với chúng ta, rất khó có người tìm được loại quả đó. Phần lớn đều bị dã thú ăn rồi”.  

Đinh Dũng không để ý tới những lời nói của người đàn ông đó lắm mà lại nhớ tới cái cây trong túi đựng đồ của anh. Anh hỏi: “Nếu như là một cái cây dị thường thì đáng giá bao nhiêu tiền ạ?”  

Đinh Dũng dứt lời, mọi người đều thẫn thờ. Từng ánh mắt đổ dồn nhìn Đinh Dũng. Người đàn ông để râu quai nón hỏi bằng giọng ngờ vực: “Đáng bao nhiêu tiền?”  

“Cậu cũng không phải không biết chỗ chúng tôi thì tiền cũng không có tác dụng mấy đâu, đáng giá nhất vẫn là lương thực. Đừng nói là một cái cây dị thường, cho dù là quả dị thường thì đều có thể đổi được rất nhiều lương thực, vả lại còn là những đồ có giá trị”.  

“Khụ khụ…”, Đinh Dũng ho hắng một tiếng, nghĩ tới lương thực cạn kiệt ở Bắc Cảnh, một loại quả khác thường mà có thể đổi được bao nhiêu lương thực như vậy thì có thể nhận ra giá trị của loại quả đó còn cao hơn so với tưởng tượng”.  

Thế mà trước đó anh còn lấy một quả cho chuột ăn, đó khác gì mất đi bao nhiêu lương thực? Đúng là lãng phí. Biết trước như vậy thì ban đầu Đinh Dũng không thử nghiệm cho chuột ăn rồi.  

Sau đó, mọi người nói sang chuyện khác, nói ra không ít những chuyện thú vị. Đói thì ăn thịt, khát thì uống rượu, mãi tới đêm muộn tất cả mới ngủ say đi.  

Thấy Tư Thần Phi cũng ngủ rồi, Đinh Dũng mới đứng dậy đi ra khỏi miếu nhìn lên những bông tuyết xinh đẹp trên bầu trời kia. Anh rút điện thoại ra nhìn. Từ sau khi vào Bắc Cảnh, điện thoại anh chẳng có lấy tín hiệu. Đinh Dũng thật sự không ngờ nổi một vùng đất rộng lớn thế này mà đến sóng điện thoại cũng không có.  

Người ở đây vẫn duy trì truyền thống từ thời xưa, điều này quả thật khiến Đinh Dũng phải bất ngờ. Trong nhận thức của anh, thế giới này đã sớm bước sang trang sử mới, bước vào thời kỳ hiện đại. Ai mà ngờ nổi thế kỷ hai mốt mà lại có một vùng lạc hậu đói nghèo như Bắc Cảnh.  

“Cũng không biết Hàn Phương Nhiên ở nhà thế nào rồi?”, Đinh Dũng lắc đầu định quay người đi vào trong thì đột nhiên cau mày nhìn về phía xa.  

Lúc này, thủ lĩnh đội thương nhân ngồi trong miếu mở trừng mắt. Anh ta không làm ồn tới những người khác, một mình lao như mũi tên ra tới cửa miếu, cau mày nhìn ra ngoài.  

Cảm nhận được có gì đó khác thường, cả hai người đưa mắt nhìn nhau và đều tỏ ra kinh ngạc.  

Đinh Dũng bất ngờ vì kể cả là thực lực như anh thì mới chỉ cảm nhận được chút động tĩnh bên ngoài miếu, thế mà một người đàn ông trông hết sức bình thường lại cũng cảm nhận được điều bất thường.  

Thủ lĩnh đội thương nhân cũng không khỏi ngỡ ngàng. Anh ta may mắn, từng ăn quả dị biến kia nên không những tiến hoá và có khả năng đặc biệt mà đồng thời cũng có ngũ quan hết sức nhạy bén. Đinh Dũng có thể phát hiện ra điều bất thường trước anh ta khiến anh ta không khỏi nheo mắt lại nhìn.  

Có điều hai người còn chưa ai lên tiếng gì thì bên ngoài miếu đột nhiên vang lên từng âm thanh trầm bổng kéo dài.  

“Mọi người dậy cả đi”, thủ lĩnh Trần Phong biến sắc, lập tức hạ giọng: “Bên ngoài có bất thường, lập tức cảnh giác”.  

Trần Phong dứt lời, đội thương nhân vốn dĩ đang ngủ say thì lúc này người nào người nấy tỉnh ngay lại, nhanh chóng ra cửa, tốc độ không khác gì quân nhân được rèn luyện gắt gao.