Chàng Rể Trường Sinh

Chương 125: Còn chưa chín”,



Mùi thơm này toả ra từ những quả màu tím trên cây. Đinh Dũng càng đến gần thì càng ngửi thấy mùi thơm nồng hơn của loại quả này khiến anh không khỏi nuốt nước miếng.  

Không phải Đinh Dũng muốn ăn loại quả này mà vì đây là phản ứng bình thường của cơ thể phàm trần sau khi gặp được quả Linh Căn. Lúc này Đinh Dũng định thần lại, hít vào một hơi thật sâu để trấn áp sự chộn rộn trong lòng và lùi sau hai bước.  

Linh Căn không phải là cái tên của một loài thực vật nào mà là chỉ một vài linh vật tự nhiên được sinh ra từ trong các hang động, ngưng tụ lại thành linh lực ở trong hang động đó. Phần lớn nó xuất hiện dưới hình dạng của thực vật nhưng cũng có loại khác ví dụ như Linh Minh Thạch Thai bên trong hang động trên Hoa Quả Sơn, hoặc như cây nhân sâm ở Vạn Thọ Sơn.  

Linh Căn là cái gốc rễ của động tiên, thậm chí là tạo hoá của trời đất, ngưng tụ về một phương sau đó kết thành linh vật. Một khi xuất hiện sẽ thay đổi môi trường ở nơi đó, chí ít thì có thể khiến linh khí ở đó lên một tầng cao mới, nhưng đồng thời một khi bị tổn hại thì linh lực xung quanh chắc chắn sẽ nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng hoá thành đất thường.  

Trên Thanh Thành sơn có thể có một cây Linh Căn sinh sống như vậy, lẽ nào thời cổ, Thanh Thành Sơn cũng là một hang động?  

Advertisement

Đinh Dũng cảm thấy rất kỳ lạ. Anh sống bao nhiêu năm trên đời nên đương nhiên hiểu rõ nguồn gốc của Thanh Thành Sơn. Mặc dù Thanh Thành Sơn là núi linh nhưng còn xa mới có thể có động tiên được, sao có thể ngưng tụ ra Linh Căn này nhỉ?  

Nhưng thực tế lại bày ra trước mắt, Đinh Dũng không thể không tin.  

“Chẳng trách mà linh khí ở đây ngưng tụ không tiêu tán. Hoá ra là vì cái cây này”, Đinh Dũng tỏ vẻ hưng phấn. Nghìn năm mới gặp được Linh Căn một lần, trước đó anh cũng đã từng có một cây Linh Căn. Có điều sau khi kết thành quả xanh thì nó đã khô héo mà chết. Hạt xanh của cây hiện giờ còn ở trong phủ của anh.  

Trong mắt Đinh Dũng hào hứng thấy rõ. Trước đó anh còn cho rằng mình mua căn biệt thự này là lỗ nhưng giờ xem ra lại kiếm được hời rồi. Một cây Linh Căn đừng nói là 5 tỷ, cho dù là 5 nghìn tỉ hay 50 nghìn tỉ thì anh cũng muốn đánh đổi vì nó là vật vô giá.  

Advertisement

Mặc dù không biết cái cây trước mặt rốt cục có tác dụng gì nhưng chỉ cần là Linh Căn thì về cơ bản không phải là vật tầm thường, vả lại có thể ngưng kết ra Linh Căn thì có thể gián tiếp chứng minh đây là vùng đất quý. Đinh Dũng đột nhiên gạt đi suy nghĩ bố trí Dẫn Linh trận. Linh khí ở đây vừa hay có thể dùng để bảo vệ cây Linh Căn này.  

“Còn chưa chín”, Đinh Dũng nhìn quả trên cây rồi đoán định rằng nó chưa chín.  

Nghĩ vậy, anh do dự một hồi rồi mới thận trọng dọn sạch cỏ xung quanh, sau đó dùng ngọc bội bày một trận pháp đơn giản xung quanh cái cây nhỏ để bảo vệ cây khỏi đám côn trùng hay thú vật xung quanh ăn quả khi nó còn chưa chín.  

Sau khi sắp xếp xong, Đinh Dũng mới bố trí Tụ Linh Trận quy mổ nhỏ, đợi sau khi sắp xếp xong mọi thứ thì cũng đã hơn tiếng đồng hồ rồi. Anh dạo quanh biệt thự một vòng, khoá cửa lại và đi xuống núi.  

Nói đơn giản về biệt thự này thì Đinh Dũng mua nó là lỗ nhưng nếu như tính thêm cái cây và nguồn suối kia thì rõ ràng anh được hời to.  

Quay về ranh giới giữa biệt thự hiệu chữ Thiên và chữ Địa, Nguỵ Tiêu Tĩnh đã tỉnh lại, cô đang bĩu môi dậm dậm chân không biết đang nghĩ gì.  

“Tỉnh rồi à?”, Đinh Dũng đi tới cười hỏi.  

“Hừ”, nghe Đinh Dũng hỏi vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh mừng quýnh nhưng cô lập tức thu về vẻ mặt vui sướng của mình mà đáp. “Thầy, thầy làm gì mà bỏ em lại một mình rồi đi vậy chứ?”  

“Sợ em lên núi gặp chuyện gì đó”, Đinh Dũng cười, trong lòng thầm cảm thấy vui vì mình không đưa Nguỵ Tiêu Tĩnh lên núi.  

Việc cái cây Linh Căn anh tạm thời không định nói với bất cứ ai. Kể cả là Hàn Phương Nhiên anh cũng sẽ không nói. Một là giải thích sẽ rất phức tạp, hai là loại cây này quá hiếm hoi, trước khi thực lực của anh khôi phục thì càng ít người biết càng tốt.  

Nếu không, một khi bị đồn ra ngoài và người ta nghe được thì sẽ khiến anh gặp bất lợi.  

Hiện giờ thực lực của Đinh Dũng mới chỉ khôi phục về tầng cảnh giới Võ Học Đại Sư, cũng chính là giai đoạn cơ bản. kể cả anh có thể dựa vào những kỹ năng và kinh nghiệm để gây chiến thì phần thực lực của cơ thể phàm trần này cùng lắm cũng chỉ có thể giao chiến với người thuộc cảnh giới Đỉnh Phong của Võ Học Tông Sư. Đinh Dũng sẽ không ngây thơ mà cho rằng trong trời đất rộng lớn này lại chỉ có người thuộc cảnh giới Võ Học Tông Sư được.  

Núi cao còn có núi cao hơn. Đinh Dũng luôn coi câu nói này là chân lý.  

“Hừ, thế thầy bỏ em ở đây mà không sợ em xảy ra chuyện gì à?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh bĩu môi, thực ra cô cũng trông thấy những miếng ngọc mà Đinh Dũng cắm xuống đất rồi. Mặc dù không biết vì sao Đinh Dũng lại không cho cô bước ra khỏi cái vòng này nhưng cô vẫn không dám tự bước ra.  

Đinh Dũng lắc đầu không trả lời mà lấy miếng ngọc bội dưới đất về, nói: “Đi thôi, xuống núi rồi nói tiếp”.  

“Vâng”, sau khi Đinh Dũng lấy miếng ngọc bội về, cảm giác chếnh choáng đầu óc lại ập đến. Nguỵ Tiêu Tĩnh vội gật đầu đi theo Đinh Dũng xuống núi.  

Cũng may là con đường cách ranh giới tương đối gần nên cả hai người nhanh chóng tới được con đường vòng chỗ ranh giới. Chiếc xe thương mại trước đó đưa bọn họ lên đây đỗ ở bên đường. Sau khi thấy hai người phía Đinh Dũng, chiếc xe nhanh chóng di chuyển đến.  

“Thầy ơi, biệt thự số một chữ Thiên thế nào?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh tò mò hỏi.  

“Chẳng ra sao, mua nó lỗ rồi”, Đinh Dũng lắc đầu, chỉ bình luận về biệt thự.  

“Hả? Lỗ sao?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh lặng người sau đó kinh ngạc.  

Đinh Dũng vừa kéo cửa xe ngồi vào trong vừa gật đầu nói: “Vì lâu rồi không ai dọn dẹp nên nó chẳng khác gì cái biệt thự bỏ đi, khắp nơi cỏ cây mọc um tùm”.  

“Vậy phải làm sao ạ? Tìm bọn họ để lấy lại tiền?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nghe vậy thì nghĩ ngay đến việc đòi tiền.  

5 tỷ liền đó. Nếu như mua căn biệt thư này thì há chẳng phải lỗ rồi sao.  

“Thôi bỏ đi, đã mua rồi thì làm gì có chuyện trả lại”, Đinh Dũng bật cười. “Làm người phải giữ chữ tín”.  

Thực ra anh nói câu này để lái xe nghe. Nếu như anh đi từ trên núi xuống với bộ dạng được hời lớn thì nhà họ Thiết chắc chắn sẽ phái người lên đó điều tra. Chỉ cần Đinh Dũng bày ra bộ dạng chịu thiệt thì mới khớp với những suy đoán của nhà họ Thiết.  

Quả nhiên, Đinh Dũng về dưới chân núi, Thiết Vô Cực lập tức chạy tới đón tiếp, mặt ông ta tươi cười hớn hở: “Ôi chao, cậu Đinh cuối cùng cũng xuống núi rồi. Tôi còn sợ cậu gặp phải chuyện gì nữa. Thế nào, biệt thự số 1 có được không?”  

“Haiz…Ông Thiết à, đúng là tôi bị đào cho cái hố rồi”, Đinh Dũng thở dài tỏ vẻ bất lực. Anh lắc đầu nói: “Quá lâu rồi không ai dọn dẹp nên nó chẳng khác gì nhà hoang cả”.  

“Ha ha ha, không thể nói như vậy được. Dù sao thì biệt thự số một không có ai ở thì có thể dùng để tô điểm cũng được mà”, Thiết Vô Cực nheo mắt lại cười, nhưng khuôn mặt đó của ông ta trong mắt Đinh Dũng rõ ràng là đang cười nhạo châm chọc.