Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 472: Thiên địa ban ân! Thẩm Lãng tàn sát dân trong thành mở ra!



"Đệ đệ, tòa thành này không dễ đánh." 

Hela nói.

Thẩm Lãng gật đầu, thành Nộ Triều đúng là rất khó công phá.

Liệu địch sẽ khoan hồng, hắn trở về đã lâu, coi như Đại Viêm không kịp phản ứng, thậm chí kinh thành không kịp điều binh tới.

Thế nhưng có hai chỗ sẽ phái binh tới trợ giúp thành Nộ Triều, một nơi là hành tỉnh Thiên Nam, một nơi khác là hội Ấn Nguyên.

Thẩm Lãng không biết hội Ẩn Nguyên có Thiết Huyết quân, nhưng không khó đoán ra.

Bởi vì thời điểm hắn phá hủy tổng bộ của hội Ẩn Nguyên tại kinh thành, hội Ẩn Nguyên đang xuất thủ cướp đoạt mấy ngàn người có huyết mạch số không của hắn.

Nhưng đó chỉ là quỷ kế của hắn, bọn họ chỉ cướp được mấy ngàn tên đần mà thôi.

Nhưng có thể thấy được hội Ẩn Nguyên, muốn tạo ra đội quân siêu cấp.

Về sau Thẩm Lãng dùng cái chết đen đồ sát thành trì của hội Ẩn Nguyên, làm như vậy rất thoải mái, nhưng hoàng đế Đại Viêm sẽ đồng ý yêu cầu của hội Ẩn Nguyên.

Bọn họ cũng biết kế hoạch tạo ra quân đội siêu cấp của hắn, chính là cải tạo máu của người có huyết mạch số không, Thẩm Lãng đưa phối phương giả ra, nhưng Phù Đồ sơn và Thiên Nhai Hải các đã nghiên cứu huyết mạch mấy trăm năm rồi.

Huống chi thời điểm Khương Ly bị tiêu diệt, Phù Đồ sơn đạt được nhiều thành quả nghiên cứu nhất, chỉ cần tiết lộ cho hội Ẩn Nguyên chút ít đã đầy đủ.

Cho nên Thẩm Lãng suy đoán, hội Ẩn Nguyên có đội quân siêu cấp.

Không chỉ hội Ẩn Nguyên có, Phù Đồ sơn cũng sẽ không ngồi yên, dù sao Nam Hải Kiếm Phái của Yến Nan Phi đã từng là thế lực của Phù Đồ sơn, bây giờ Phù Đồ sơn vì triệt để chiếm lấy di tích dưới đáy biển, đã gạch bỏ cái tên này, nhưng Yến Nan Phi còn là người một nhà, bọn họ sẽ cung cấp vũ khí cổ trùng cho ông ta.

Thẩm Lãng suy đoán, mình sẽ gặp tân quân của hội Ẩn Nguyên và vũ khí cổ trùng của Phù Đồ sơn.

Không thể không nói, hiểu ngươi nhất chính là địch nhân, dù cho Thẩm Lãng không biết cái gì, cũng đoán ra tám chín phần.

Mà Thẩm Lãng chỉ dùng chiến binh Amazon cùng Niết Bàn quân để đánh thành Nộ Triều, tổng cộng 1 vạn người, hải tặc Sketelon là hải quân, không nên dùng để công thành.

Trận chiến này khó đánh.

Hela chợt nói: "Đệ đệ, không phải đệ có virus dịch hạch sao? Chúng ta hãy dùng nó để công thành."

Thẩm Lãng nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: "Không được."

Dùng virus dịch hạch là lựa chọn tốt, có thể dễ dàng giết sạch người trong thành Nộ Triều, hơn nữa chỉ cần phong tỏa vùng biển chung quanh, không lo lắng dịch bệnh lan ra tới đất liền.

Nhưng không chỉ có riêng thành Nộ Triều, còn có đảo Lôi Châu.

Đảo Lôi Châu có hơn 5000km, gia tộc họ Kim và hội Thiên Đạo đã đầu tư mấy triệu kim tệ, di chuyển gần 10 vạn dân chúng tới hòn đảo này sinh sống, mở ra hơn một triệu mẫu ruộng tốt cùng với đồng cỏ.

Đó là cơ nghiệp của gia tộc họ Kim, cũng là cơ nghiệp của hắn, một khi dùng virus dịch hạch, thành Nộ Triều sẽ chết hết, đảo Lôi Châu sẽ chết hết, bọn họ là 10 vạn con dân của gia tộc họ Kim.

Tương lai, Thẩm Lãng muốn phát triển thành Nộ Triều, cần đại lượng lương thực và các loại thịt, đều dựa vào 10 vạn con dân kia chăn nuôi trồng ra.

Tuyệt đối không thể dùng virus dịch hạch.

Hela nói: "Chúng ta không thể cường công, chiến binh Amazon rất mạnh, nhưng chỉ có tám ngàn người, chịu không nổi tổn thất.”

Thẩm Lãng gật đầu, các tiểu tỷ tỷ Amazon, đều là bảo vật quý giá của hắn, tuyệt đối không thể hao tổn dù chỉ một người.

Thẩm Lãng còn định để cho Niết Bàn quân thông hôn với tiểu tỷ tỷ Amazon, sinh sôi ra dòng dõi cường đại đâu.

Hela hỏi: "Trong tòa thành này, có người vô tội sao?"

Thẩm Lãng nghĩ một lát, sau đó lắc đầu.

Hắn khẳng định trong thành Nộ Triều không có người vô tội, hội Thiên Đạo đã bị nhổ tận gốc, hiện tại nó thuộc về Yến Nan Phi và hội Ấn Nguyên.

Còn đám thương nhân trong thành? Bọn họ vốn cũng không trung thành với gia tộc họ Kim, hiện tại đã trung thành với hội Ấn Nguyên rồi.

Thương nhân không có tổ quốc, một chữ cũng không sai, thành Nộ Triều vốn là của Cừu Thiên Nguy, về sau rơi vào trong tay gia tộc họ Kim, cuối cùng rơi vào tay của Yến Nan Phi và hội Ẩn Nguyên.

Mỗi lần đổi chủ, thương nhân trong thành đều mở tiệc rượu chúc mừng tân chủ nhân.

Dù cho gia tộc họ Kim thống trị thành Nộ Triều, những thương nhân này cũng không thuần phục, chỉ nộp thuế mà thôi.

Thành Nộ Triều vốn là một nơi tự do, thành mậu dịch, bất kỳ người thống trị nào, cũng không can thiệp chuyện mậu dịch trong thành.

Đám thương nhân kia chỉ trung thành với tiền, một khi chủ thành xảy ra nguy cơ xong đời, bọn họ còn không kịp chờ đợi để phản bội đâu.

Thẩm Lãng quyết định, sau khi hạ thành Nộ Triều, hắn sẽ tẩy trừ một lần.

Từ hôm nay về sau, thành Nộ Triều cần công nhân, cần nông dân, không cần thương nhân.

Hắn muốn dùng thành Nộ Triều, chế tạo ra pháo đài trên biển, xây dựng căn cứ công nghiệp, tất cả vật tư không cần mậu dịch từ Phương Đông, chỉ cần mậu dịch với Zollern III là đủ.

Tỷ tỷ Helen, thê tử Dibosa nhất định sẽ cung cấp vật tư cho hắn.

"Phong tỏa chung quanh thành Nộ Triều, vây nhưng không đánh." 

Thẩm Lãng hạ lệnh.

Hạm đội nhận lệnh tản ra, triệt để phong tỏa thành Nộ Triều, nhưng không khai chiến.

Yến Nan Phi nhìn thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả đúng như dự đoán, hạm đội của Thẩm Lãng vô địch trên biển, nhưng không có năng lực công thành, cũng không thể dùng vũ khí kia để công thành.

Muốn dùng kế phong tỏa để Yến Nam Phi ta thỏa hiệp?

Mơ mộng hão huyền, thành Nộ Triều cũng không chỉ có một mình, sau lưng còn có đảo Lôi Châu.

Thật cảm ơn gia tộc họ Kim và hội Thiên Đạo, dùng thời gian mấy năm để di chuyển 10 vạn dân chúng tới đây, mở ra hơn một triệu mẫu ruộng tốt, cuồn cuộn cung cấp lương thực cho thành Nộ Triều.

Căn bản không cần mậu dịch trên biển.

Coi như phong tỏa ba năm, thành Nộ Triều cũng không ăn hết lương thực.

Trôi qua mấy ngày, hạm đội của Thẩm Lãng vẫn phong tỏa như cũ, hoàn toàn không lên đất liền khai chiến.

Yến Nan Phi ngồi trong pháo đài lớn, chiêu đãi thương nhân trong thành.

"Chư vị thấy rồi đó, Thẩm Lãng bất lực, không dám công thành." 

Yến Nan Phi cười nói: "Ta có 10 vạn quân, Thẩm Lãng có bao nhiêu người? Một vạn hay là hai vạn?"

"Thiết Huyết quân mạnh thế nào? Mọi người rõ như ban ngày, vũ khí bí mật của Phù Đồ sơn mạnh tới mức nào, mọi người cũng tận mắt nhìn thấy."

"Những tên thương nhân nhát gan kia chạy trốn, có phải chọn sai không? Các vị chỉ cần thanh thản ngồi trong thành, đợi đội quân của Thẩm Lãng bị tiêu diệt, sinh ý sẽ trở về bình thường"

"Ta phải nói rõ một chuyện, những thương nhân kia rời khỏi thành không cần quay lại nữa, tất cả sinh ý về sau, ngoại trừ vùng biển phía đông, đều là của mọi người."

Lời này vừa ra, hơn trăm thương nhân nâng chén hô to: "Yến đại nhân uy vũ!"

Một vị thương nhân nào đó cười "Khặc, khặc!" nói.

"Thẩm Lãng thật không biết điều, bỏ chạy tới Phương Tây, vì sao không cố gắng sống tạm ở đó? Còn dám chạy về, ảnh hưởng mọi người phát tài, đoạt tài lộ của chúng ta, chẳng khác nào giết cha giết mẹ chúng ta."

"Ta hận không thể rút gân lột da hắn."

"Còn muốn trình diễn vương giả trở về nữa!"

"Vương giả trở về?" 

Vị thương nhân khác ôm bụng cười to nói: "Ngươi thấy vương giả nào mang theo 2 vạn người trở về không? Ngươi thấy vương giả nào không dám công thành không?"

"Nho nhỏ thành Nộ Triều còn không dám đánh, hắn mưu đồ đánh vương đô? Muốn đánh các nước khác? Đơn giản làm trò cười cho thiên hạ."

Sau khi hạm đội của Yến Nam Phi chiến bại, các thương nhân trong thành, chạy trốn hơn phân nửa, số còn lại biến thành con rùa đen rút đầu, không dám lên tiếng, thậm chí chuẩn bị xong cờ để đổi rồi.

Mà mấy ngày qua, Thẩm Lãng không công thành, lòng tin của bọn họ lập tức tăng vọt lên.

Suy cho cùng, bọn họ xem như đã phản bội gia tộc họ Kim, sau khi Thẩm Lãng bại lộ thân phận, đám thương nhẫn này lập tức phối hợp hội Ẩn Nguyên, cướp đoạt cơ nghiệp của hội Thiên Đạo và gia tộc họ Kim.

Mỗi một nhà, mỗi một người đều được chỗ tốt.

Không nói cái khác, chỉ nói hơn trăm vạn mẫu ruộng tốt, gia tộc họ Kim mượn số tiền lớn từ hội Thiên Đạo, di chuyển 10 vạn con dân tới để khai khẩn đất đai.

Những mẫu ruộng tốt đó đều thuộc về gia tộc họ Kim, nhưng gia tộc họ Kim phân chia cho 10 vạn con dân, hàng năm chỉ cần nộp lên 20%, còn 80% thuộc về người dân canh tác.

Hơn nữa gia tộc họ Kim cho con dân vay kim tệ, không thu lợi tức, để cho con dân có tiền xây nhà, mua gia nghiệp.

Kết quả hơn trăm vạn mẫu ruộng tốt bị chiếm hết, Yến Nam Phi được đầu to, đám người Trác Chiêu Nhan, Đường Duẫn được phần nhỏ.

Hơn trăm thương nhân ở đây cũng có phần, bọn họ không chỉ là thương nhân, còn là địa chủ ở đảo Lôi Châu.

Lúc gia tộc họ Kim làm chủ, 10 vạn con dân chỉ cần nộp lên 20% hàng năm, bây giờ phải nộp lên 70%, bọn họ đang hưởng sự giàu có từ con dân.

Ai vui nhất khi Thẩm Lãng đánh trở lại, hy vọng gia tộc họ Kim làm chủ thành Nộ Triều lần nữa?

Tuyệt đối là 10 vạn con dân, hai năm qua bọn họ sống cực thảm, nhớ mấy gia tộc họ Kim không quên.

Tin tức Thẩm Lãng đánh trở lại truyền ra, 10 vạn con dân mừng rỡ không thôi, mỗi ngày đều cầu nguyện cho Thẩm Lãng đoạt lại thành Nộ Triều, cứu bọn họ thoát khỏi bể khổ.

Nhưng trôi qua mấy ngày, hạm đội của Thẩm Lãng chỉ phong tỏa, chẳng có dấu hiệu khai chiến.

"Hiện tại nội tình của Thẩm Lãng đã bài ra rõ ràng, hắn chỉ có 2-3 vạn quân, thuyền lớn không thể leo lên đất liền, nên hắn không thể công thành."

"Sớm muộn gì hắn cũng ăn hết lương thực, ta muốn xem hắn kéo dài thêm được bao lâu."

Nghe rất nhiều thương nhân nói, Yến Nam Phi thầm đắc ý, cười nói: "Ta lại hi vọng Thẩm Lãng công thành hơn, 10 vạn binh sĩ của ta đang mài đao, muốn đánh một trận đấu.”

"Ngài yên tâm, đợi đến khi hạm đội của Thẩm Lãng hết lương thực, không cần chiến hắn tự vong"

"Đệ đệ, chúng ta sắp hết vật tư.”

 Hela nói: "Đồ ăn thì còn tốt, chúng ta có thể bắt cá trong biển, nhưng lương thực chính sắp không đủ, nhất là đậu, ở trên biển không ăn ăn rau dưa không được."

Thẩm Lãng gật đầu, phải sớm hạ thành Nộ Triều.

Hắn đang chờ, đợi tin tức của Trương Xuân Hoa, lúc Cừu Yêu Nhi suất lĩnh hải tặc đi về phía tây, trên đường gặp rất nhiều đảo nhỏ, còn nhìn thấy một hòn đảo vô cùng kỳ quái, đang không ngừng phun lửa.

Không phải núi lửa, mà là mặt đất nứt ra một cái khe, phun dầu đen ra từ lòng đất, cột dầu cao tới mấy chục mét, không biết vì nguyên nhân gì bị cháy.

Thẩm Lãng biết tin, hắn mừng như điên, đó là một cái giếng dầu nha, hơn nữa còn không cần đào đất, xây giếng dầu, khai thác rất dễ, chỉ cần chuẩn bị thùng để đựng là được.

Sau khi rời khỏi Tam Giác Quỷ, hạm đội của Thẩm Lãng chia làm hai.

100 chiếc thuyền chủ lực đánh tới thành Nộ Triều, hơn một nghìn chiếc khác thì đi về phía đông bắc, tiến tới hòn đảo nhỏ kia, khai thác dầu thô.

Dầu mỏ cũng là mẹ của nghành công nghiệp, dầu không chỉ để đốt, còn có vô số hóa chất, tinh luyện từ dầu thô mà ra.

Đương nhiên lấy kỷ thuật của Thẩm Lãng hiện tại, còn xa xa để mà tinh luyện dầu thô, nhưng coi như là dầu thô, cũng là nhiên liệu đáng sợ.

Trước đó, muốn tiến hành hỏa công quy mô lớn, nhất định phải dùng dầu cá, chính là dầu được chiết xuất từ cá biển, sau đó ủ thành dầu trơn, loại dầu này khó làm, tốn nhiều công, thời gian ủ dầu lâu, nên cực kỳ trân quý.

Dù cho thế lực mạnh lâu đời, chuẩn bị mấy trăm hoặc ngàn cân dầu cá trong một lần, đã là cực hạn.

Mà trong trận chiến quy mô lớn, mấy trăm, mấy ngàn thùng dầu cá, thật không làm được cái gì.

Một khi có dầu mỏ, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, dùng làm nguyên liệu để hỏa công, trong một lần có thể dùng tới mấy triệu tấn, hoặc hơn mười triệu tấn dầu.

Lấy năng lực của Thẩm Lãng, bây giờ không thể chế tạo đạn lửa, không thể tinh luyện ra xăng và dầu hoả.

Nhưng dùng dầu thô để hỏa công cũng được, thậm chí còn độc ác hơn, bởi vì khi dầu thô bốc cháy, sẽ có rất nhiều khí cực độc, như là Carbon monoxide, sulfur dioxide, vân vân...

Vì lý do đó, Thảm Lãng mới chưa đánh thành Nộ Triều.

Hắn phải vận chuyển hơn mười triệu tấn dầu thô, cho thành Nộ Triều một mồi lửa, thiêu sạch người trong thành. Đại thanh tẩy về sau, rồi xây dựng lại cũng được, không có cách nào thanh tẩy nhanh và sạch hơn cách đốt sạch. 

Cho nên, cái gì 10 vạn quân? 

1 vạn Thiết Huyết quân?

 Trùng tiễn của Phù Đồ sơn? 

Pháo đài lớn là cái thứ gì?

 Thẩm Lãng không để ý mấy thứ đó, hắn muốn cho Yến Nam Phi biết, cái gì là hỏa công chính tông, cái gì là tàn sát chân chính.

----

*Dịch giả: "Hai khí độc khi đốt dầu thô là Carbon monoxide, sulfur dioxide, trong truyện nó có tên như vậy, còn nói nó cực kỳ độc, nhưng lấy kiến thức dốt nát về hóa của mình, cảm thấy sai sai chỗ nào đó."

"Mọi người đọc tượng trưng thôi, chỉ cần biết khi đốt dầu thô sẽ có hai khí đó, nó rất độc, có vẻ rất lợi hại thì được rồi."

"Rất là lười khi tra Google để tìm hai cái khí đó, mình cũng biết mấy ông mấy bà cũng không quan tâm lắm đâu." "Cho nên giữ nguyên như thế nhé.

"Khặc, khặc!"

Lại qua năm ngày!

"Tới, tới rồi!" 

Hela hô lớn.

Thẩm Lãng xông ra boong tàu, nhìn thấy nơi xa có vô số điểm đen, cuối cùng đã tới, hơn một nghìn chiếc thuyền chiến.

Thẩm Lãng hỏi, bởi hắn thấy trên thuyền chất đầy thùng gỗ, mỗi thùng chứa khoảng 50kg dầu thô, hơn một nghìn chiếc thuyền, đầy đủ vận chuyển hơn 10 vạn thùng.

Khai thác dầu thô quá đơn giản, đám người Trương Xuân Hoa không gặp chút khó khăn nào, dầu từ trong khe nứt phun ra quá nhiều, múc không hết.

Bọn họ tìm được 10 khe nứt, dư dả khai thác nhiều năm.

10 khe dầu kia xuất hiện chưa lâu, nhìn hoàn cảnh chung quanh, Trương Xuân Hoa đoán chừng khoảng tám năm trước, mỏ dầu khổng lồ nằm trong lòng đất, trải qua động đất, dầu trào ra từ khe.

Trong một tháng qua, Trương Xuân Hoa dẫn theo 2 vạn người, mỗi ngày không làm gì khác, ngoài việc liều mạng đốn cây trên đảo, hải tặc Sketelon biến thành thợ mộc.

Tiếp đó 2 vạn người liều mạng múc dầu, đổ vào trong thùng, khai thác được 7 ngàn tấn dầu.

Nếu là thế giới cũ, số lượng này không đáng nhắc tới, nhưng đối với thế giới này, đã là một con số khổng lồ.

Bên trong thành Nộ Triều không có bình dân, chỉ có thương nhân, tiểu thương nhân đã chạy trốn, phần lớn là thương nhân đi theo hội Ẩn Nguyên.

Thành Nộ Triều có diện tích 30km, ngoại trừ 10 vạn quân, còn có mấy trăm thương nhân, mỗi thương nhân có khoảng 100 thủ hạ, cộng lại cũng không cao hơn 18 vạn người.

Trương Xuân Hoa vọt thẳng đến trước mặt Thẩm Lãng, vén tay áo lên.

Thẩm Lãng không khỏi lui lại, hắn còn tưởng rằng Trương Xuân Hoa muốn đánh hắn.

"Ngươi xem, ngươi xem" 

Trương Xuân Hoa cả giận nói: "Ta thật khổ, lúc ta đi theo nữ vương Medusa, bôn ba trên biển, làn da chưa từng bị rám đen đâu."

"Ngươi mau nhìn! Ta phơi nắng thành dạng gì rồi? Ta là phi tử của ngươi, chứ không phải con trâu con ngựa, làn da mềm mại trắng tinh của ta đen thui rồi"

Thẩm Lãng nắm lấy tay của nàng, cười nói: "Làn da rám nắng, cực kỳ xinh đẹp, rất gợi cảm."

Tiếp đó, Thẩm Lãng ôm eo thon nhỏ của nàng, nói: "Vóc người thay đổi không ít, càng thêm nóng bỏng gợi cảm"

"Ta không tin." 

Trương Xuân Hoa chu chu đôi môi: "Ngươi nói cưới ta ở thành Mộc Lan, tiếp đó lại nói chiếm được thành Golden Jade sẽ cưới ta, hiện tại mấy tháng rồi?"

Thẩm Lãng nói: "Nếu đã về nhà, vậy thì không thể ủy khuất ngươi, nhất định phải cứu người nhà của ngươi ra, để bọn họ chứng kiến, ta cưới ngươi vào cửa"

Trương Xuân Hoa nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu, nói: "Ngươi chán ta rồi?"

"Đừng nghĩ linh tinh!" 

Thẩm Lãng ôn nhu nói, thuận tay ôm nàng vào trong ngực.

Trương Xuân Hoa đẩy hắn ra, trong lòng yên tâm, nhưng cái mũi lại hừ nhẹ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Coi như người có lương tâm."

Tiếp đó, nàng cởi quần áo xuống, đưa tới mặt Thẩm Lãng, ủy khuất nói: "Ngươi ngửi xem, toàn mùi dầu! Ta đã tắm ba lần rồi."

Thẩm Lãng ngưng mắt nhìn, trái tim đập loạn, đồ hồ ly tinh, ngươi muốn ta ngửi, có cần phải cởi quần áo ra không? Ngươi muốn ta ngửi, hay muốn ta nhìn thấy cái gì?

"Không có, chỉ có hương thơm, làm ta say lòng" 

Thẩm Lãng nói.

"Phi! Ngươi chỉ biết lừa gạt ta." 

Trương Xuân Hoa ngạo kiều đấm lên ngực hắn.

Thẩm Lãng nói: "Khai thác bao nhiêu dầu thô?"

Trương Xuân Hoa nói: "Hơn 7 ngàn tấn, nếu không nhìn thấy tận mắt, ta nhất định sẽ không tin, nơi đó như cái giếng, sau khi múc hết dầu, trong vòng một đêm nó đã đầy trở lại, chúng ta có thể bán lấy tiền không?"

Nào chỉ có thể bán lấy tiền, dựa vào thứ này có thể nuôi sống mười mấy quốc gia, thậm chí chống đỡ lên một đế quốc siêu cấp.

Thẩm Lãng đi tới trước sa bàn thành Nộ Triều, dùng 7 ngàn tấn dầu, số lượng nhiều như vật, không khỏi làm người ta điên cuồng.

Trương Xuân Hoa nói: "Ngươi định dùng hết dầu để đốt thành Nộ Triều sao?"

Thẩm Lãng gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi tiếc sao?"

"Không tiếc." 

Trương Xuân Hoa lắc đầu nói, vui vẻ đến bộ ngực chập trùng lắc lư: "Ta cảm thấy rất kích thích, muốn nhìn tràng cảnh đó."

Thẩm Lãng liếc nhìn nàng, không hổ con hồ ly tinh, đã nói cứu người nhà của ngươi ra, ta sẽ cưới ngươi làm vợ, ngươi bây giờ còn không ngừng câu dẫn ta?

Chiến thuật định xong.

Kế hoạch hỏa công mất trí, dùng 7 ngàn tấn dầu phóng hỏa thành Nộ Triều.

Vấn đề hiện tại là, làm cách nào để ném 7 ngàn tấn dầu vào trong thành, hay là khinh dùng khí cầu.

Trải qua cải tiến, khinh khí cầu đã có thể chở 800kg, trừ ra cân nặng của một người, còn thừa lại khoảng 730kg, chính là 14 thùng dầu.

Thẩm Lãng dùng rất nhiều vật tư, mới chế tạo ra hơn 100 khinh khí cầu, ước tính chở được 150.000kg, lần không kích này cần đánh khoảng 100 lần.

Đó là kế hoạch không kích đầy điên cuồng của hắn.

Bây giờ không có máy hơi nước, không có khí nén, không có khí heli, cho nên chưa thể chế tạo động cơ bay, chỉ có thể dựa vào sức gió để bay.

Thế nhưng trong cự ly gần, đầy đủ để không kích, ngoài biển không thiếu nhất chính là gió, dù là gió đông, gió tây, hay gió bắc đều dùng được.

Mà đội quân không kích, đương nhiên vẫn là chiến binh Amazon, công chúa Dora tràn đầy hưng phấn, muốn dẫn đội đánh trận không kích này.

Đám người nhanh chóng chuẩn bị.

Này hôm sau, trời trong nắng ấm, có gió đông, hoàn mỹ để không kích.

Công chúa Dora dẫn đầu hơn một trăm chiến binh Amazon, chuẩn bị hoàn tất.

Thẩm Lãng tiến lên ôm công chúa Dora, nói: "Cẩn thận, chúc ngươi thành công.”

"Ta biết rồi, chủ quân." 

Công chúa Dora nói: "Nhưng mà chủ quân, lễ nghi ôm ở Phương tây, không cần ôm chặt như thế, nhất là phần eo, không cần dính lên nhau, có phải chủ quân cố ý chiếm tiện nghi của ta không?"

"Không có, ngươi đừng hiểu lầm." 

Thẩm Lãng buông nàng ra, quả quyết không nhận.

Sau đó hắn đi tới trước mặt tướng quân Kara Ning, ôm nói: "Chúc ngươi thành công, Kara Ning."

"Cảm tạ chủ quân" 

Kara Ning ngượng ngùng, mặc cho Thẩm Lãng ôm chặt, thậm chí hai tay dán chặt lên cái mông của nàng.

Nàng ngượng ngùng, cơ hồ khiến người ta quên mất, nàng thích nhất chém người thành hai khúc, cực kỳ hung tàn.

Ninh Diễm nhìn thấy vậy, cau mày hỏi: "Hai người họ cũng sẽ trở thành nữ nhân của hắn sao?"

Trương Xuân Hoa thản nhiên nói: "Yên tâm, phu quân của ngươi rất ti tiện. Thời điểm nhân gia lạnh như băng, hắn yêu thích chiếm tiện nghi của nhân gia, nhưng khi các nàng chủ động, hắn sẽ giả vờ không có gì cả."

"Quang minh chính đại chiếm tiện nghi, không ngủ thì không cần chịu trách nhiệm, đó là phong cách của hắn"

Công chúa Ninh Diễm kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết?"

Trương Xuân Hoa buồn bã nói: "Ngươi đừng hỏi."

Lúc này trên 100 chiếc thuyền, đều có khinh khí cầu.

"Châm lửa!"

Hơn nửa tiếng sau, đun nóng khinh khí cầu hoàn tất, tùy thời có thể bay lên.

"Đưa vật lên!"

Một thùng lại một thùng dầu thô, được để lên khinh khí cầu.

Khinh khí cầu có thể chịu tải 730kg, nhưng vì an toàn, mỗi cái chỉ chở 13 thùng dầu.

"Lên khí cầu!"

Công chúa Dora và 100 chiến binh Amazon leo lên khinh khí cầu.

"Cất cánh!"

Bên dưới mở dây thừng ra.

Hơn một trăm khinh khí cầu chậm rãi bay lên trời, chở hơn một ngàn thùng dầu thô, bay tới thành Nộ Triều.

Thẩm Lãng đã phong tỏa thành Nộ Triều gần một tháng.

Người trong thành, chẳng ai sợ Thẩm Lãng nữa, bọn họ cho rằng hắn không dám khai chiến.

Yến Nan Phi ám chỉ, thương nhân hưởng ứng đưa vật tư, thậm chí cung cấp thủ hạ.

Tới đây, đội quân của Yến Nan Phi vượt lên 13 vạn.

Thương nhân và Yến Nan Phi vốn có chung quyền lợi, bọn họ đều ngầm chiếm tài sản của gia tộc họ Kim.

Yến Nan Phi đã biết rõ quân lực của Thẩm Lãng, ông rất muốn Thẩm Lãng công thành, miễn cho quân lực trong tay ông không có đất dụng võ, miễn cho Thiết Huyết quân và 3 vạn trùng tiễn không có đất dụng võ.

Vì để Thẩm Lãng công thành, Yến Nan Phi bắt đầu khiêu chiến.

Đám quân lính chạy ra thành chửi bậy, khiêu khích Thẩm Lãng.

"Thẩm Lãng! Con rùa đen rút đầu."

"Thẩm Lãng! Ruộng tốt của ngươi, sản nghiệp của ngươi, bị chúng ta chiếm, chúng ta bắt con dân của ngươi làm nô lệ!"

"Kim Mộc Lan đâu? Chẳng lẽ ngươi hiến vợ cho hoàng đế Phương tây, để lấy đội hạm đội vô dụng này?"

"Thẩm Lãng! Nghe nói ngươi được hoàng đế Zollern III sủng ái, bán cái mông để được vật tư."

"Trả giá lớn như thế, sau ngươi còn không đánh thành Nộ Triều, đây chính là nhà của ngươi! Chúng ta ngủ trong nhà của ngươi, ăn thức ăn của ngươi, ôm vàng bạc của ngươi, ngủ con dân của ngươi, quá sung sướng.

"Thẩm Lãng bệ hạ, máu tới đánh chúng ta."

Yến Nan Phi hạ lệnh cho binh sĩ liều mạng sỉ nhục, muốn làm cho Thẩm Lãng tức giận công thành, sau đó dùng đại sát khí trong tay tiêu diệt hắn.

Nhưng từ đầu tới cuối, Thẩm Lãng thật như con rùa đen rút đầu, không nhúc nhích chút nào.

"Đại soái! Có lẽ Thẩm Lãng thật hiến vợ cho hoàng đế Phương tây, hắn là khôi lỗi của hoàng đế cũng khó nói, không thì sao hắn còn chưa công thành?"

Yến Nan Phi biết lý do Thẩm Lãng không công thành, nhưng kéo dài càng lâu, Thẩm Lãng càng bất lợi.

Bây giờ Việt quốc đang tập kết đại quân, tổ chức phòng tuyến, còn có Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết, đang chuẩn bị trở về.

Thế nhưng, Yến Nan Phi càng ngày càng thận trọng, cảm thấy bất an.

Bởi vì ông biết Thẩm Lãng, kẻ tài cao gan lớn, không làm chuyện mình không nắm chắt, sao có thể uất ức làm con rùa đen rút đầu?

Trong lúc ông suy nghĩ miên mang, bộ hạ bỗng nhiên hô lớn: "Đó là cái gì?"

Yến Nan Phi ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy ở phía đông, bỗng nhiên có hơn 100 vật hình tròn bay tới.

Vậy mà bay được?

Đólà cái gì?

Ngay sau đó, ông phát hiện mục tiêu của vật hình tròn là thành Nộ Triều.

Rất nhanh, vật hình tròn bay tới thành Nộ Triều.

"Bắn tên, bắn tên!" 

Yến Nan Phi hạ lệnh.

Thiết Huyết quân liều mạng bắn tên.

Nhưng khinh khí cầu ở độ cao 1500m, bất kỳ cung tiễn gì đều bắn không tới.

Một giây kế tiếp!

"Vèo, vèo, vèo..."

Trên trời xuất hiện vô số điểm đen.

Mấy trăm ngàn thùng gỗ rơi xuống.

Từ bên dưới nhìn lên, điểm đen rất nhiều, tựa như mưa rơi.

Đó là cái gì?

Mấy giây sau.

"Ầm, ầm, ầm…”

Những thùng gỗ rơi xuống đất, rơi xuống nóc nhà.

Trong thùng dầu có chất fulminat, không quản rơi trúng cái gì, đều sẽ phát nổ.

Trong nháy mắt!

Hơn một nghìn thùng gỗ liên tiếp bạo tạc.

Cột lửa phóng lên trời.

Toàn bộ thành Nộ Triều, rơi vào trong biển lửa.

Kế hoạch đồ thành của Thẩm Lãng mở ra!