Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 470: Biển rộng chiến kết thúc! Toàn quân huỷ diệt!



Hạm đội của Thẩm Lãng có trang bị đạn nổ không?

Đương nhiên có, hơn nữa uy lực không nhỏ, nhưng hắn ở Phương tây trong thời gian quá ngắn, không có thời gian cải tạo tiến cấp đạn nổ.

Cho nên bây giờ hỏa pháo của hắn đều là pháo bắn đạn sắt bình thường.

Đạn nổ của hắn cũng là quả cầu tròn, là loại có ngòi dẫn đốt nguyên thủy, nếu canh chuẩn, sẽ nắm bắt được thời gian đạn nổ.

Thẩm Lãng cũng không chế tạo ra nhiều loại đạn nổ này, bởi vì nó là sản phẩm nhất định phải bị đào thải.

Loại đạn nổ này có lịch sử rất dài ở thế giới cũ, đạn nổ sơ sài được ra đời ở thế kỷ 11, nhưng không ổn định, có nhiều hạn chế, cho đến thế kỷ 15, những hạn chế đó mới được khắc phục, chính thức đưa vào sử dụng.

 Trong quá trình sử dụng, được cải tiến nhiều hơn, ở thế kỷ 19 mới bắt đầu sản xuất số lượng lớn.

Muốn tạo ra một khẩu đại bác và đạn hình trụ tròn, có rất nhiều vấn đề.

Những nan đề này, cần phải nghiên cứu, chế tạo, dùng thử, cải tiến mỗi một giai đoạn, cho nên Thẩm Lãng cần một căn cứ to lớn, thành Nộ Triều rất thích hợp.

Sau khi hạ thành Nộ Triều, trong thời gian ngắn nhất phải chiếm lại đảo Kim Sơn, như vậy sẽ có nguồn cung cấp sắt thép không ngừng.

Tiếp đó cải tạo thành Nộ Triều, biến nó thành pháo đài trên biển.

Khai thông con đường tới Phương tây, khai thác quặng kali nitrat, axit sunphurit, điên cuồng phát triển quân sự, công nghiệp, không ngừng cải tiến hỏa pháo.

Thẩm Lãng thầm tính toán, chỉ cần xây dựng điểm tiếp tế trên đảo nhỏ, hành trình từ Phương đông tới Phương tây có thể rút ngắn từ ba tháng còn một tháng.

Nói về chuyện chính, chỉ dùng đạn sắt vẫn dư dả đánh hạm đội của Yến Nam Phi.

Bởi vì ở khoảng cách 800m, hạm đội của Yến Nan Phi không cách nào tấn công hạm đội của Thẩm Lãng. "Ầm, ầm, ầm.."

Hạm đội của Thẩm Lãng thì điên cuồng khai hoả, bắn chìm từng con thuyền một.

Nhưng lúc này, Yến Nan Phi ngược lại tỉnh táo, ngước nhìn đạn pháo bay trên bầu trời.

Như vậy mới đúng.

Hành động của Thẩm Lãng tưởng như điên cuồng đều ẩn chứa nguyên nhân, hắn có đòn sát thủ mới không kiêng nể gì cả.

Thẩm Lãng à Thẩm Lãng, khả năng sáng tạo kỳ tích của ngươi, chưa từng làm cho người ta thất vọng.

"Đại soái, làm sao bây giờ? Vũ khí mới của Thẩm Lãng quá mạnh" 

Một vị Tướng lĩnh hô to.

"Còn làm cái gì?" 

Yến Nan Phi hung ác nói: "Tiếp tục xông lên.”

"Vũ khí này tuy lợi hại, nhưng ít nhất phải cần trăm quả cầu sắt, mới đánh chìm được một con thuyền của chúng ta. Từ lúc khai chiến đến bây giờ, bị đánh chìm bao nhiêu thuyền?"

"Mười lăm thuyền."

 Tướng lĩnh nói.

Yến Nan Phi hỏi: "Chúng ta có bao nhiêu thuyền?"

"Chừng một ngàn." 

Tướng lĩnh trả lời.

Yến Nan Phi cười lạnh nói: "Cục diện rõ ràng như vậy, ngươi còn không thấy? Ngoài 300m, chúng ta bị động chịu đòn, nhưng khi chỉ còn cách 300m, cường nỏ của chúng ta có thể phản kích."

"Chỉ cần tiến vào phạm vi công kích, chúng ta sẽ cho hắn ăn mưa tiễn"

"Vũ khí của hắn có lợi hại hơn nữa, nếu không thể tiêu diệt chúng ta trong thời gian ngắn, hắn sẽ xong đời."

"Muốn dựa vào vũ khí này đánh bại hạm đội 15 vạn của chúng ta, chẳng khác nào người si nói mộng." 

"Dốc hết toàn lực tăng tốc cho ta."

Yến Nan Phi hạ lệnh, tướng lĩnh chỉ huy hạm đội tiếp tục xung phong trong cơn mưa đạn pháo đáng sợ, hai phía đông tây tiếp tục tấn công.

Theo trình độ nào mà nói, Yến Nan Phi nghĩ đúng. 

Hỏa pháo của Thẩm Lãng rất mạnh, nhưng đạn pháo không thể tiêu diệt một chiếc thuyền trong thời gian ngắn.

Trong trận chiến trên biển ở thế kỷ 16, tàu chiến hai bên bắn nhau mấy ngày mấy đêm, dùng hàng ngàn khẩu súng thần công, nhưng bọn họ chẳng những không bị bắn chìm, còn có thể trở về.

Hạm đội của Yến Nan Phi không ngưu bức đến như vậy, thuyền của ông bị trúng hơn chục, hoặc trăm đạn pháo liền xong đời.

Theo ông tính toán, khoảng nửa khắc đồng hồ, hạm đội của ông sẽ tới gần hạm đội của Thẩm Lãng, đến lúc đó chiến thuật bầy sói sẽ phát huy tác dụng, tiêu diệt sạch hạm đội của Thẩm Lãng.

"Nhanh, nhanh!"

Trải dài mấy chục dặm trên mặt biển, hạm đội của Yến Nan Phi liều mạng tới gần, bốc lên nguy hiểm bị đạn pháo bắn trúng, tiếp tục xung phong.

500m, 400m, 300m!

Yến Nan Phi đại hỉ, rốt cục tới khoảng cách này, cuối cùng không chỉ chịu đòn, còn có thể đánh trả.

"Phóng, phóng, phóng!"

Yến Nan Phi hạ lệnh, hơn một ngàn cường nỏ bắt đầu bắn, hơn trăm máy bắn đá khai hoa.

Hơn trăm hòn đá lớn gào thét bay đi, thanh thế còn kinh người hơn đạn pháo, mũi tên lớn dài ba thước điên cuồng bắn ra, một màn này cũng rất rung động.

Nhưng mà... Chiến quả hầu như là số không.

Máy bắn đá loại lớn ở trên đất liền có tỷ lệ trúng mục tiêu là kéo hong, huống chi là ở trên biển?

Trên trăm máy bắn đá loại lớn, không phát nào trúng mục tiêu, như vậy mới hợp lý.

Cường nó khổng lồ có tỷ lệ trúng mục tiêu khá hơn máy bắn đá rất nhiều, hơn một ngàn cường nỏ, đạt được năm phần trăm trúng mục tiêu, khoảng chừng 50 mũi tên bắn trúng hạm đội của Thẩm Lãng.

Nhưng mà, đường càng xa thì càng yếu, không thể bắn xuyên qua thuyền, huống chi là hạm đội của Thẩm Lãng.

Thuyền của hắn đã dùng sắt gia cố, ở khoảng cách xa như vậy, dù cho bị cường nỏ bắn trúng, tương đương như bị cù lét mà thôi.

Yến Nan Phi cũng biết rõ, không thể dùng cường nỏ và máy bắn đá để tiêu diệt hạm đội của Thẩm Lãng, ông chỉ muốn cổ động sĩ khí, cứ để bị động chịu đòn như vậy, thật sự quá tổn thương lòng người.

Bây giờ đánh trả được, coi như không có chiến quả, thanh thế thế đã đủ rồi.

Chỉ cần tiếp tục tới gần, sau đó dùng hỏa tiễn bắn, hạm đội của Thẩm Lãng coi như xong.

"Tiếp tục tiến công!"

"Ầm, ầm, ầm.."

Hỏa pháo bắn một lần nữa.

Ở khoảng cách này, quả cầu sắt có uy lực khá kinh người, dư sức bắn xuyên mấy tầng boong tàu, bắn trúng khoang có thể trực tiếp đục ra một cái lỗ lớn.

"Rầm, rầm, rầm.."

Một màn kinh diễm lại xảy ra, mấy chục viên đạn pháo bắn thủng một con thuyền, từ bên này xuyên thấu qua bên kia, nước biển tràn vào, con thuyền lắc lư, chẳng mấy chốc sẽ chìm nghỉm.

Nhưng Yến Nan Phi không để ý tới, ngược lại mừng như điên.

Nhanh, nhanh!!

Thoạt nhìn hạm đội của ông bị tàn sát một chiều, nhưng cho đến bây giờ tổn thất chưa tới 30 chiếc thuyền, số còn lại dư dả tác chiến.

Chỉ cần tới gần hạm đội của Thẩm Lãng, trận chiến này liền thắng.

Đại công bất thế, nằm trong lòng bàn tay của ta.

Nhưng mà....

Đó là một giấc mơ, một suy nghĩ không thể thực hiện được.

Bởi vì, hạm đội của Thẩm Lãng quơ lên cờ hiệu kỳ quái.

Đổi đạn pháo!

"Khai hoả, khai hoa..."

Mệnh lệnh hạ xuống.

Hạm đội của Thẩm Lãng một lần nữa điên cuồng bắn pháo.

Lần này tiếng nổ pháo quá đáng sợ, tựa như tiếng quỷ khóc sói tru.

Yến Nan Phi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh hãi, Đó... Đó là đồ chơi gì?

Đạn pháo lần này là hai quả cầu sắt, ở giữa quả cầu sắt có một sợi xích sắt, kết nối hai quả cầu lại với nhau, nhanh chóng xoay tròn phóng tới.

"Vèo, vèo, vèo.."

Tiếng gió rít chói tai làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Cái đồ chơi này được gọi là liên đạn, là đại sát khí khi chiến đấu ở cự ly gần.

Đạn pháo đặc ruột có tỷ lệ trúng mục tiêu không cao, lực sát thương cũng không quá lớn, thế nhưng liên đạn có thể dễ dàng phá hủy cột buồm, hiệu quả kinh người.

"Vèo, vèo, vèo..."

Yến Nan Phi nhìn thấy rõ ràng.

Một chuỗi liên đạn bay xuống boong tàu, hàng chục người chạy không kịp, bị tàn sát trong nháy mắt, cơ thể bị đứt ngang, vô cùng thê thảm.

"Rầm rầm rầm.."

Những liên đạn này điên cuồng gầm thét bay múa, tất cả đều bị cắt đứt, buồm lớn bị xé rách, cột buồm thì bị chặt đứt trực tiếp.

"Rầm, rầm..."

Từng đợt tiếng nổ chói tai, một cây lại một cây cột buồm ngã xuống.

"Khai hỏa.."

Ngay sau đó, đợt pháo kích thứ hai bắt đầu.

Toàn bộ đều là liên đạn, điên cuồng cuốn tới, cả vùng biển tràn ngập tiếng quỷ khóc sói tru.

Một màn đáng sợ nhất xuất hiện.

Tư duy hải chiến của Yến Nan Phi, tương tự như đại tướng hải quân thời cũ, đều là tới gần địch, sau đó nhảy thuyền tác chiến, hoặc là dùng hỏa tiễn cường nỏ máy bắn đá để tấn công.

Cho nên khoảng cách giữa các thuyền gần sát nhau, hơn nữa số lượng rất nhiều, rậm rạp chằng chịt, hoàn toàn trở thành lò mổ sát sinh.

Kết quả chính là... Vô cùng thê thảm.

Lúc khai chiến, dùng đơn đạn, đánh nửa tiếng đồng hồ, bắn mấy vạn phát, tổng cộng chỉ bắn hạ được không tới 30 chiếc thuyền, bây giờ khoảng cách gần, dùng liên đạn, lần thứ nhất khai pháo, đã bắn hạ được mấy chục chiếc thuyền.

Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu mà thôi, hậu quả tai hại hơn xảy ra, những chiếc thuyền bị bắn ngã cột buồm, đang không ngừng quay vòng trên biển.

Mà mấy chiếc thuyền ở đằng sau căn bản không thể giảm tốc độ, chứ đừng nói tới việc dừng lại, cho nên trực tiếp đụng tới.

"Ầm, ầm, ầm.."

Từng đợt tiếng nổ vang lên, rất nhiều thuyền đụng vào nhau, chen lấn trong một khu vực nhỏ, hạm đội của Yến Nan Phi thật sự quá nhiều.

"Khai hỏa, khai hỏa!"

Hạm đội của Thẩm Lãng điên cuồng xạ kích, liên đạn hóa thành sứ giả địa ngục, chặt đứt một cây lại một cây cột buồm, từng chiếc thuyền một bị tê liệt.

Trước thế kỷ 18, chiến tranh trên biển rất khó phân thắng bại, bình thường thì hai bên sẽ đại chiến mấy ngày mấy đêm, sau đó mang theo con thuyền hư hại trở về, sửa chữa xong sẽ quay trở lại đánh tiếp ngày mấy đêm.

Bởi vì vũ khí của hai bên tương tự nhau, chiến thuật cũng không khác nhau lắm.

Nhưng trận chiến giữa Thẩm Lãng và Yến Nan Phi, hoàn toàn mang tính cách mạng, tình hình diễn biến vô cùng nhanh, cảm giác cực kỳ mới mẻ.

Ngắn ngủi không đến nửa tiếng đồng hồ.

Hạm đội của Yến Nan Phi bị phá hủy hơn 300 chiếc, triệt để bị liệt chen lấn chung một chỗ lên tới 500 chiếc.

Đây là trận chiến quy mô lớn, ngay lúc này, khu vực chiến đấu trải rộng ra 30 dặm.

Coi như Yến Nan Phi đứng trên chỗ cao nhất, dùng ống nhòm cũng rất khó biết được toàn cảnh.

Chuyện chỉ huy vốn rất gian nan, phần lớn dựa vào từng chiếc thuyền để truyền lệnh, nhưng bây giờ phần lớn thuyền đều bị tê liệt, chúng hoàn toàn vô dụng.

Hạm đội của ông tựa như một con cự thú, bại liệt nằm một chỗ.

Sau khi hạm đội của Yến Nan Phi bại liệt, đồ sát chính bắt đầu!

Khoảng cách hai bên đã rất gần, hạm đội của Thẩm Lãng đổi lại đơn đạn.

"Khai hỏa, khai hỏa!"

Mấy trăm khẩu pháo khai hoả một lần nữa, lần này chính là bắn bia cố định.

Thuyền địch mất khả năng di chuyển, còn chen chúc đụng vào nhau, muốn bắn hục thật sự quá khó.

"Rầm, rầm, rầm..."

Một màn bẻ gãy nghiền nát xuất hiện.

Hủy diệt chân chính nổ ra.

Khoảng cách gần như thế, quả cầu sắt bộc phát uy lực kinh người, trực tiếp đục lỗ thuyền địch.

Điên cuồng tàn sát.

Không bạo tạc, chỉ đơn thuần dùng đơn đạn bắn phá.

Trên vùng biển rộng lớn, một con thuyền lại một con thuyền phá toái.

Một con thuyền lại một con thuyền bốc cháy.

Bởi vì khoảng cách quá gần, quả cầu sắt bắn ra, bị nung đỏ bừng, bắn trúng thuyền địch, đồng thời nhóm lửa.

Mỗi một phút đều có thuyền bị đánh chìm.

Những quân binh trên thuyền thì sao? 

Bọn họ rất dễ bị lãng quên, bởi vì nơi này là biển rộng, trốn đâu cho thoát.

"Liều mạng, chúng ta liều mạng."

"Tiếp tục tiến công.”

Binh sĩ của Yến Nam Phi chẳng những không sợ hãi, còn lâm vào điên cuồng máu lửa, bọn họ chịu không nổi nữa, chỉ có thể bị động ăn đòn, mặc cho người khác chém giết lại không thể phản kháng.

Hàng ngàn, hàng vạn người nhảy xuống biển, bơi về phía hạm đội của Thẩm Lãng.

Ở trên biển, khoảng cách 2-300m đủ xa, nhưng đối với thủy binh mà nói, muốn tiến công thì dễ như trở bàn tay.

Sau đó bọn họ leo lên thuyền của Thẩm Lãng.

Nhóm thủy binh này rất xảo quyệt, bọn họ lặn trong nước cả chặng đường, tránh cho bị cung nỏ bắn trúng, mãi cho đến thuyền địch mới thò đầu lên.

Sau khi bơi tới thuyền địch, đám người điên kia còn bắt đầu đào thuyền.

Đây cũng là chiến thuật truyền thống thời xưa, phá thủng thuyền địch, để cho nước biển tràn vào nhấn chìm.

Nhưng bọn họ lại tuyệt vọng phát hiện, đáy thuyền của địch nhân, bộc một lớp sắt, làm sao phá đây?

Ngay sau đó, cơn ác mộng xuất hiện.

Thủy binh Sketelon dồn dập nhảy xuống biển, hô hào xông tới giết người.

Thẩm Lãng chỉ có 2 vạn binh, cần 7000 người để sử dụng hỏa pháo, còn thừa lại hơn 1 vạn, đứng nhìn chiến hữu tàn sát địch nhân, trong lòng vốn khó chịu từ lâu.

Bây giờ cuối cùng đến lượt bọn họ há miệng cắn ăn.

Địch nhân yêu dấu, chúng ta tới.

Một trận chiến diễn ra trong nước, dùng cách thức nguyên thủy nhất, kịch liệt giao chiến, chém giết nhau.

Đám thủy binh của Yến Nan Phi tràn đầy tự tin, rốt cục được đánh giáp lá cà, dùng võ công, dùng đao thương kiếm kích của mình để giết địch.

Nhưng không ngờ đây là ác mộng.

Thủy binh của Thẩm Lãng lớn tuổi, không ít người rụng cả răng, tướng mạo hèn mọn, vóc người gầy gò.

Nhưng khi bọn họ chiến đấu, chỉ có một từ để hình dung, một đám ác lang.

Kỹ năng bơi lội của bọn họ quá kinh người, di chuyển cực kì linh hoạt.

Hơn nữa, dùng lực rất xảo quyệt, dùng ít lực nhất để giết người.

Vẫn là một màn tàn sát một chiều.

Lúc này, trong đầu đám thủy binh Sketelon chỉ có một suy nghĩ.

Quá dễ, quá đơn giản!

Lúc trước, bọn họ đã nghi ngờ hạm đội của nam tước Bloody sao lại yếu như thế, bay giờ đám quân binh Phương đông sao cũng thế?

Căn bản không cần tốn nhiều sức để giết.

Vẫn là câu nói kia, không phải thủy binh của Yến Nan Phi quá yếu, mà là hải tặc Sketelon quá mạnh mẽ, dù sao bọn họ từng chiến đấu với vô số hải quái trong mười năm.

Hỏa pháo tàn sát thuyền địch, hải tặc Sketelon thì đồ sát địch nhân trong nước.

Ngắn ngủi không đến nửa canh giờ.

Đám hải tặc Sketelon nhảy xuống nước, cuối cùng tìm không thấy đối thủ.

Bởi vì chỉ có một vạn địch nhân nhảy xuống tấn công mà thôi, đánh không lại bọn họ, kết quả bị giết sạch.

Thi thể trôi nổi lênh đênh trên biển, nước biển bị máu nhuộm đỏ.

"Lên thuyền!" 

Thủ lĩnh hô to, đám hải tặc Sketelon mới quay về thuyền, tiếp tục xem pháo thủ biểu diễn.

Nhưng bọn họ phát hiện, màn biểu diễn của hỏa pháo cũng đã kết thúc, chiến trường đã trở thành địa ngục, khắp nơi đều là lửa, khắp nơi đều là thuyền hư hại, kéo dài cả trăm dặm.

15 vạn quân của Yến Nan Phi, hơn một ngàn chiếc chiến, vốn là che khuất bầu trời.

Mới kịch chiến mấy giờ, 500 chiếc thuyền chìm nghỉm, còn thừa lại 100 chiếc thuyền đang loay hoay trên biển, không lâu nữa cũng sẽ chìm.

Đội quân phía đông và phía tây bị diệt, hạm đội phía bắc và phía nam không tham gia tiến công, nên vẫn còn sống sót.

Yến Nan Phi đứng trên chỗ cao nhất, dùng ống nhòm nhìn chiến trường, cả người băng hàn.

Binh bại như núi đổ, chỉ thích hợp miêu tả chiến trận trên đất liền, bây giờ ngoài biển, không ngờ lại xảy ra một màn này.

Trọn vẹn 600 chiếc thuyền cùng 7 vạn người, toàn bộ xong đời.

Căn bản không phải một trận chiến, mà là một cuộc thảm sát, nhất là sau khi Thẩm Lãng dùng liên đạn, cảnh tượng hủy diệt đầy tráng lệ.

Hội Ẩn Nguyên tốn biết bao nhiêu tiền, đóng thuyền trang bị vũ khí, xong đời hơn phân nửa trong vòng mấy giờ. 

"Đại soái, làm sao bây giờ?" 

Một vị tướng quân hỏi.

Yến Nan Phi thống khổ nhắm mắt lại, kỳ thực hạm đội của ông còn một nửa, 700 chiếc thuyền và 8 vạn người.

Thế nhưng trận đánh này đã thua, tiếp tục đánh không có ý nghĩa gì.

"Lui lại."

Yến Nan Phi đau đớn hạ lệnh!

Tức thì, tiếng kèn lệnh rút lui vang lên, thủy thủ bắt đầu vẫy cờ hiệu.

Hai chi hạm đội phía bắc và phía nam bắt đầu chạy trốn, trận này không thể thắng, tốt nhất nên quay trở về đất liền, dựa vào thành Nộ Triều để thủ.

Chí ít cho đến bây giờ, thành Nộ Triều chưa từng bị ai công phá.

Rút lui, rút lui!

Hạm đội của Yến Nan Phi bỏ trốn mất dạng.

Thẩm Lãng không khách khí chút nào, chia hạm đội thành hai nhóm, bắt đầu truy sát!

Cuộc rượt đuổi này rất giống một cảnh trong thế giới động vật, một con sư tử đực hung hãn lao tới đàn ngựa vằn, một con truy sát hơn trăm con.

100 chiếc thuyền của Thẩm Lãng, phần lớn được cải tạo từ thuyền hải tặc Sketelon, mà đám hải tặc này giỏi nhất trong việc cải tạo tốc độ của con thuyền, tất cả đều là thuyền cá kiếm, tốc độ tăng nhanh gấp đôi.

Yến Nan Phi dùng ống nhòm quan sát hạm đội của Thẩm Lãng.

"Hắn muốn làm cái gì?"

Vị tướng quân kia run rẩy nói: "Hắn... Hắn muốn bao vây chúng ta."

Thật ra Yến Nan Phi biết Thẩm Lãng đang làm cái gì, nhưng ông không dám tin, Thẩm Lãng điên rồi sao?

Hắn chỉ có 100 chiếc thuyền, còn chia ra đuổi theo hạm đội của ông, hắn dám dẫn đầu 50 chiếc thuyền, tiến hành bao vây 400 chiếc thuyền?

Một vạn người bao vây bốn vạn người?

Thẩm Lãng là một tên mất trí.

Không sai, Thẩm Lãng thật có ý định vây giết.

Nếu truy sát bình thường, hạm đội của Yến Nan Phi sẽ chạy thoát rất nhiều, chỉ còn cách vọt tới đẳng trước chặn đường, triển khai vòng vây thưa thớt, mới có thể tiêu diệt toàn bộ.

Sau đó, hạm đội của Thẩm Lãng dựa vào ưu thế tốc độ, dần dần vượt qua hạm đội Yến Nan Phi từ hai bên.

Bắt đầu quá trình bao vây.

Mà Yến Nan Phi không quan tâm, thủy chung vùi đầu chạy trốn.

Ba ngày sau, Thẩm Lãng hoàn thành vòng vây.

Nếu nhìn từ trên trời xuống, sẽ thấy vòng vây thưa thớt đến đáng thương, 50 chiếc thuyền phân bố trên 20 dặm.

Vòng vây thành về sau, bắt đầu thu nhỏ lại, nhanh chóng tới gần.

Một màn này tương tự bao nhiêu?

Hiện tại đến lượt Thẩm Lãng bao vây Yến Nan Phi.

"Khai hoả, khai hoả!"

Tới gần 800m, Thẩm Lãng hạ lệnh bắn pháo.

Bất quá, lúc này đạn sắt phi thường thưa thớt, lực sát thương không đáng nói, chỉ có thể dùng để đe doạ.

Tiếp tục tới gần, tới gần!

Hạm đội của Thẩm Lãng quả thật điên rồi, một con thuyền lao thẳng tới mười chiếc thuyền, còn hô hào các ngươi bị bao vây.

Yến Nan Phi tức giận đến run rẩy, Thẩm Lãng khinh người quá đáng.

Ông lập tức hạ lệnh, hạm đội phân tán ra.

Tám chiếc thuyền lập thành một nhóm, bao vậy một chiếc thuyền của Thảm Lãng, tới gần tác chiến.

600 chiếc thuyền của ta đánh không lại 100 chiếc thuyền của ngươi, bởi vì 100 chiếc thuyền của ngươi phối hợp

với nhau, phát huy ra uy lực kinh người của hỏa pháo.

Mà bây giờ, tám chiếc thuyền của ta đánh một chiếc thuyền của ngươi, không tin đánh không lại.

Yến Nan Phi hạ lệnh, không ngừng dùng lá cờ truyền tín hiệu.

Hạm đội của ông như thiên nữ tán hoa, bắt đầu tự chiến.

Hela đơn độc chỉ huy một chiếc thuyền, nàng đứng trên cột buồm, đích thân quan sát quân địch, thật không phải một thuyền trưởng đúng cách.

"Bình tĩnh, không nên gấp!"

Tám chiếc thuyền địch không ngừng tới gần thuyền của Hela, khoảng cách càng ngày càng gần.

Kỳ thực có thể khai hỏa ngoài 800m, nhưng nàng không làm.

500m, 400m!

Hải tặc Sketelon hầu như ngừng thở, bởi vì khoảng cách này đã vô cùng nguy hiểm, máy bắn đá cùng cường nó của địch nhân đã có thể đánh tới thuyền mình.

Tuy là độ chính xác không cao, nhưng vạn nhất có một tảng đá lớn đập trúng, sẽ mang đến tổn thất to lớn.

350m!

Hela hạ lệnh: "Khai hoả!"

Tức thì, 30 khẩu pháo trên thuyền đồng loạt khai hoả, bắn tới bốn phương tám hướng.

"Vèo, vèo, vèo..."

Liên đạn kinh khủng, bắn điên cuồng một lần nữa.

"Khai hoả, khai hoả!"

"Nhanh, nhanh, nhanh!"

Pháo thủ vội vàng, dùng tốc độ nhanh nhất để lắp đặt thuốc nổ, lắp đặt liên đạn.

"Khai hoả, khai hoả."

Khoảng cách 350m này, tưởng chừng như một khoảng cách tử vong.

Tám chiếc thuyền liều mạng tới gần.

"Rầm, rầm, rầm…”

Liên đạn triển khai lực sát thương kinh người.

Một chiếc thuyền, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc...

Một chiếc lại một chiếc mất khả năng di chuyển, bắt đầu đảo quanh.

Nhưng vẫn còn bốn chiếc xông tới khoảng cách 200m.

"Bắn, bắn, bắn..”

Máy bắn đá cũng không cần, bởi vì đồ chơi này quá yếu.

Toàn bộ dùng cường nỏ, bắn hỏa tiễn ra.

"Vèo, vèo, vèo…”

 Bốn chiếc thuyền trang bị mấy chục cường nỏ.

Dù ở khoảng cách này, tỷ lệ trúng mục tiêu cũng không đến 10%.

Thế nhưng có hơn năm cây hỏa tiễn bắn trúng thuyền của Hela.

"Cháy, cháy, cháy!!”

Quan chỉ huy hô to trong lòng, sở dĩ bắn hỏa tiễn, vì muốn nhớm lửa thuốc nổ trên thuyền Hela, như vậy sẽ dễ dàng tiêu diệt chiếc thuyền cường đại này.

Nhưng mà, gã suy nghĩ nhiều!

Thuốc nổ của Thẩm Lãng rất ổn định, coi như dùng lửa đốt, cũng cần nhiệt độ cao, trong mấy giây mới có thể phát nổ.

Khi hỏa tiễn của bọn họ vừa bắn trúng thuốc nổ, sẽ bị nước biển dập tắt ngay lập tức.

"Khai hoả, khai hoả…”

Chiếc thuyền của Hela không ngừng khai hoả, mấy chục khẩu pháo liên tục bắn liên đạn.

"Bắn, bắn, bắn!"

Quan chỉ huy liều mạng rống to, binh sĩ trên thuyền điên cuồng bắn hỏa tiễn.

"Vèo, vèo, vèo"

Hiện tại khoảng cách đã gần vô cùng, uy lực của liên đạn kinh người không gì sánh được.

Tiếng quỷ khóc sói tru gào thét qua đi, hơn mấy chục binh sĩ trên boong tàu biến mất, thân thể bị cắt ngang.

"Xông lên, xông lên…”

Quan chỉ huy vơ thanh đao, hét lớn.

Nhưng mà, từng chiếc thuyền một mất khả năng di chuyển.

Cuối cùng!

Chiếc thuyền của quan chỉ huy vọt tới trước mặt thuyền của Hela.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, hai chiếc thuyền đụng mạnh vào nhau.

Chiếc thuyền của gã bị đụng rách một vết to lớn, bởi vì thuyền của Hela có mũi nhọn làm bằng sắt, hơn nữa còn bộc một lớp thép.

"Hoan nghênh quang lâm." 

Hela hung mãnh cười một tiếng.

Tiếp đó hơn 100 hải tặc Sketelon nhảy qua thuyền của đối phương, cả Hela cũng nhảy qua.

Quan chỉ huy của chiếc thuyền này là một tên thiên hộ, hơn nữa còn là tiến sĩ.

Nhìn thấy Hela xinh đẹp, trong lòng thằm nhả rãnh một câu, nữ nhân như thế, sao lại làm hải tặc?

Chiến!

Tên thiên hộ rút kiếm ra, hô lớn: "Giết!"

Vì vinh quang của gia tộc, vì Yến Nan Phi đại nhân, giết!

Gã quơ kiếm, xông tới Hela.

Hela không rút kiếm, mà là đeo bao tay, đấm ra một quyền.

"Ầm!"

Một giây kế tiếp!

Tên thiên hộ bay thẳng về sau, cái đầu nhão nhẹt, rõ ràng bị Hela đấm nát.

Tiếp đó, Hela hóa thành một con thú cái, nhảy vào đám binh sĩ địch, điên cuồng tàn sát.

Chỉ ngắn ngủi vài phút.

Toàn bộ binh sĩ Việt quốc bị giết sạch sẽ.

Hela trở lại chiếc thuyền của mình, hô lớn: "Tấn công"

Nàng tiếp tục chỉ huy chiếc thuyền của mình, tới gần từng chiếc thuyền địch một, trong khoảng cách 100m, điên cuồng tàn sát.

Thuyền của địch nhân bị liên đạn bắn đứt cột buồm, hoàn toàn mất khả năng di chuyển.

Trong khoảng cách 100m, hoàn toàn là khi dễ người ta, mười mấy khẩu pháo đồng loạt khai hỏa.

"Rầm rầm rầm ..”

Đơn đạn trực tiếp đục lỗ thuyền dịch, phá tan từng mảnh!

Đầu tiên đánh cho địch nhân không thể di chuyển, sau đó tàn sát!

Chiến trường chia ra các khu nhỏ, tám đánh một, những chỗ khác đều giống như vậy.

Trọn ba canh giờ!

Đại chiến kết thúc!

Nói cho đúng, tàn sát kết thúc.

50 chiến thuyền bao vây 400 chiếc thuyền, vậy mà toàn diệt đối phương.

Hạm đội của Yến Nan Phi, hầu như bị diệt toàn quân!