Chàng Rể Đa Tài

Chương 19: Tên Chó Chết Nào



Nhìn bộ dáng che miệng châm biếm cười khẽ của Tô Diệc Hàm, Thẩm Linh Dao tức điên cả người.

"Ngày hai mươi hai thi thế nào, cùng một ngày có thể nói rõ cái gi." Thẩm Linh Dao nói.

Tô Diệc Hàm đúng là cố ý dùng chuyện này để châm chọc Tô Nghênh Hạ, nếu Thầm Linh Dao tiếp lời, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp tục trách cứ Tô Nghênh Hạ.

"Chẳng nói rõ cái gì hết á, chỉ là khoảng cách mà thôi, dù sao cũng xảy ra trong cùng một ngày, tôi không nói gì, nhưng không ngăn được người ngoài nhỏ tới ngày hai mươi hai cách đây ba năm nha." Tô Diệc Hàm nói.

"Cùng ngày có rất nhiều chuyện đã xảy ra, cô chẳng phải cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, liên quan gì tới cô à?" Thầm Linh Dao hỏi vận lại.

Tô Diệc Hàm hừ lạnh một tiếng, nói: "Chẳng liên quan gì đến tôi thì sao, it nhất tôi không có cái loại đàn ông bất lực ấy, hơn nữa người mà sau này tôi phải lấy, cô căn bản là không thể tượng tượng ra trong nhà anh ấy có bao nhiêu tiền."

Chuyện sinh lễ Thẩm Linh Dao đã từng nghe Tô Nghênh Hạ nhắc tới, tiền mặt, vàng ngọc, sinh lễ vô cùng kinh người, gia cảnh của đối phương tất nhiên là rất lớn, mà Tô Diệc Hàm lại là người có triển vọng nhất.

"Nhà giàu có sâu như biển, cô chưa nghe qua hở, chờ làm người đàn

bà oán trách chồng nơi khuê phòng đi." Thẩm Linh Dao nói. Tô Diệc Hàm chẳng mày may để ý đến lời nói đó, đắc ý nói: "Dù là người đàn bà oán trách chồng nơi khuê phòng thì làm sao, tôi thà làm

bà vợ oán chồng trong căn phòng đầy hàng hiệu, còn hơn gả cho một

thằng đàn ông nhà có bốn vách tường chỉ biết bám váy đàn bà."

Tô Nghênh Hạ thật sự không nghe nổi nữa, lạnh giọng nói: "Tô Diệc Hàm, không việc gì khác nữa, thi cô có thể đi ra ngoài."

"Ngày hai mươi hai ấy à, đúng là một ngày tốt, nhưng với người nào đó mà nói, lại là một bi kịch." Tô Diệc Hàm cầm tài liệu, vừa đi vừa nói,

Đợi đến khi Tô Diệc Hàm đi rồi, Thẩm Linh Dao nhìn Tô Nghênh Hạ sắc mặt khó coi an ủi: "Nghênh Hạ, cậu đừng nghe cái bà tám kia nói bậy bạ, loại đàn bà đó chinh là khẩu nghiệp."

Tô Nghênh Hạ khổ sở cười, nói: "Ngày hai mươi hai ba năm trước, tôi thật sự rất tuyệt vọng, cô ta nói đúng đấy. Chẳng qua giờ đây... Tớ đã nghĩ thông suốt rồi."

"Cũng không biết là tên chó chết nào, cử phải chọn ngày hai mươi hai, đây chẳng phải là cố ý nhằm vào cậu sao?" Mặt mày Thầm Linh Dao câm tức bực bội, mốc thời gian nhạy cảm như này, tất nhiên sẽ làm cho mấy mụ nhiều chuyện ở thành phố Vân bất đầu thảo luận đám cưới của Tô Nghênh Hạ, đến lúc đó, lại bị người khác đem ra so sánh.

"Đây là sự sắp xếp của người ta, ngày hai mươi hai cũng đâu phải chỉ thuộc về minh tớ, tại sao có thể nói là cổ ý nhằm vào tớ chứ." Tô Nghênh Hạ cười khổ nói, người chị em này của cô, mù quáng thiên về người mình rất nghiêm trọng.

Thẩm Linh Dao cũng chỉ giận dữ nói nói vậy thôi, cô biết chuyện này không đến mức thật sự vi nhằm vào Tô Nghênh Hạ, nhưng lúc này đây Tõ Nghênh Hạ bị người ta xia xỏi là điều không thể tránh khỏi.

"Thôi bỏ đi, dù sao đã ba năm rồi, trái tim của cậu chắc hẳn cũng trui rèn rất mạnh mẽ, cho dù có người cố ý nhắc tới chuyện ba năm trước, cậu cũng đừng để ý nhé." Thẩm Linh Dao nói.

Tô Nghênh Hạ gật đầu, nói: "Yên tâm đi, tớ chịu được mọi đả kϊƈɦ, hơn nữa cuộc sống bây giờ với tớ mà nói, thật sự rất tốt."

Ngày hôm đó tan tầm, bên cạnh chiếc Audi của Hàn Tam Thiên dừng một con Ferrari màu đỏ, hai bên so sánh lộ rõ sự khác biệt.

Mà người đàn ông đứng cạnh con Ferrari, tuy vẻ ngoài không sánh bằng Hàn Tam Thiên, nhưng ở trong cái xã hội mà tiền tài lộng quyền này, một chiếc Ferrari đủ để hơn sắc đẹp.

"Người anh em, cậu tới đón bạn gái tan làm hà?" Người đàn ông hỏi Hàn Tam Thiên.

"Vợ." Hàn Tam Thiên nói, anh biết người đàn ông kia, ở ba năm này, yên lặng nhìn Tô Nghênh Hạ tan tầm, anh ta thường xuyên sẽ xuất hiện, mà người anh ta đợi, cũng là Tô Nghênh Hạ.

Người đàn ông tên là Dương Bằng, đã thích Tô Nghênh Hạ rất lâu, dù Tô Nghênh Hạ kết hôn rồi cũng không từ bỏ, bởi vì anh ta biết Tô Nghênh Hạ gả cho một tên vô dụng ở rể, anh ta từng nói với Tô Nghênh Hạ, chi cần cô chịu ly hôn, anh ta có thể dọn sạch mọi cản trở kết hôn với cô, cho Tô Nghênh Hạ một cái hôn lễ chấn động khắp thành pho.

"Được đấy, còn trẻ thế đã kết hôn. Tôi thi không may mắn lắm, người phụ nữ tôi thích, gả cho một tên võ dụng, nhưng mà tôi biết, ba năm qua, cô ấy không có để tên võ dụng kia đung vào, cho nên miễn là cô ấy bằng lòng, lúc nào tôi cũng có thể lấy cô ấy." Dương Bằng nói.

Hàn Tam Thiên nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi tan tầm, Tô Nghênh Hạ vừa xuất hiện, Dương Bằng liền vội vàng bước tới bên cạnh Tô Nghênh Hạ.

"Nghênh Hạ, anh đã chọn xong nhà hàng rồi, đi ăn cơm chiều với anh đi." Dương Bằng nói.

Tô Nghênh Hạ không có tỷ thiện cảm nào với Dương Bằng, đúng là Dương Bằng thích cô, nhưng chẳng qua chỉ là một loại rối rắm không chiếm được mà thôi, Dương Bằng nổi tiếng là công tử bột, bên cạnh chẳng bao giờ thiểu gái đẹp, còn thay bạn gái như thay áo.

"Dương Bằng, chẳng lẽ tôi còn chưa nói đủ rõ ràng với anh sao, tôi đã kết hôn." Tô Nghênh Hạ nói.

Dương Bằng cười nhạt, nói: "Tên vô dụng kia, có tư cách gì có được em, hơn nữa ba năm qua em cũng chưa để gã đụng vào, giữa hai người lại không có bất cứ tình cảm nào, cần gì phải khó xử chính mình cơ chứ?"

"Anh biết em sợ bà cụ Tô không đồng ý, có điều em yên tâm, anh có thể đảm bảo với em, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ thuyết phục bà cụ."

Dương Bằng nói.

"Xin lỗi, chồng tôi tới đón tôi rồi." Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói, sau đó đi về phía Hàn Tam Thiên.

Dương Bằng sửng sốt, người nói chuyện với anh ta ban nãy, thể mà lại

là tên chồng vô dụng của Tô Nghênh Hạ!

"Người anh em, không ngờ cậu chinh là tên vô dụng trong truyền thuyết kia, thật sự là nghe đồn không bằng gặp mặt đỏ." Dương Bằng cười lạnh nhìn Hàn Tam Thiên.

Giọng điệu Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói: "Không để anh thất vọng là được rồi."

Vẻ mật Dương Bằng bỡn cợt, đúng là một tên vô dụng, bị người chỉ vào thẳng vào mặt chửi còn phải bấm bụng chịu đựng.

"Tôi có thể cho Tô Nghênh Hạ một cuộc sống vô cùng tốt, cậu có thể cho em ấy cái gì, biết thời biết thể thi tự cút đi đi, cần gì làm lỡ em ấy

chủ." Dương Bằng nói.

"Ó? Anh có thể cho cô ấy cái gì?" Hàn Tam Thiên tò mò hỏi.

Dương Bằng đắc ý liếc nhìn Ferrari, nói: "Cải loại xe thể thao như này, cậu có không? Trong gara của tôi có ba chiếc đấy, tôi còn có thể bao toàn bộ nhà hàng Thủy Tinh cho em ấy, cậu làm được không?"

Vừa lúc, hôm nay tin tức kia tuôn ra, Dương Bằng liền lấy chuyện này ra chế giễu Hân Tam Thiên, đương nhiên, với sức mạnh kinh tế của Dương Bằng, anh ta có thể làm được những điều kể trêи.

"Tam Thiên, đừng nói nhằm với anh ta, về nhà thôi." Tô Nghênh Hạ ở phó lái hồi.

"Nghe chưa, chúng tôi phải về nhà đây." Hàn Tam Thiên mim cười nói.

Nhìn Audi nghênh ngang rời đi, Dương Bằng tức xanh mặt, câu nói kia của Hàn Tam Thiên với anh ta mà nói quà thật chính là một đòn chỉ mang

"Cải thứ vô dụng, sớm hay muộn gì tao cũng sẽ có được Tô Nghênh Hạ, chẳng sợ không chiếm được trái tim của em ấy, tao cũng phải có được cơ thể em ấy, thứ vô dụng như mày chờ bị tao đội nón xanh đi." Dương Bằng nghien răng nghiến lợi nói.

Về đến nhà, sắc mặt của Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đều không được đẹp mấy, bọn họ cũng biết chuyện nhà hàng Thủy Tinh, khoảng thời gian nhạy cảm này cực kỳ bất lợi với Tô Nghênh Hạ, chuyện cười ba năm trước, hiền nhiên sẽ bị nhắc lại.

Chẳng qua, trước mặt Tô Nghênh Hạ, hai người không có nhắc tới chuyện đỏ, bọn họ không muốn vạch vết sẹo của Tô Nghênh Hạ ra, chỉ là ảnh mất nhìn Hàn Tam Thiên càng khó chịu hơn.

Ăn cơm xong, Tô Quốc Diệu kêu đi dạo. Thiên đến, nói muốn ra của

"Hàn Tam Thiên, ngày hai mươi hai của ba năm trước, còn nhớ chứ?" Giọng Tô Quốc Diệu bực bội nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: "Ngày kết hôn của con và Nghênh Hạ."

Tô Quốc Diệu lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cậu còn biết cải ngày mất mặt này, mặt mũi của cả nhà chủng tôi, mắt sạch vào ngày hôm đó rồi."

Hàn Tam Thiên im lặng không lên tiếng, chờ đợi câu tiếp theo.

"Vào ngày hai mươi hai, nhà hàng Thủy Tinh bị người ta bao, còn bao nửa tháng, nỗi nhục của nhà họ Tô chủng tôi chăn chắc sẽ lại bị người khác nhắc đến, tôi không muốn để Nghênh Hạ đau lòng, cậu tìm lấy cái cở, dẫn con bé đi ra ngoài chơi, chỉ cần rời đi thành phố Vân là được." Tô Quốc Diệu nói.

Hàn Tam Thiên hit sâu một hơi, nói: "Bây giờ trong tay nh phụ trách dự án phía Tây thành phố, lượng công việc mỗi ngày rất lớn, cho dù đi ra ngoài du lịch, thì nó cũng không phải mốc thời gian tốt."

"Du lịch? Tôi cho cậu đi du lịch à, tôi chỉ không muốn nh đối mặt với chuyện này thôi, cậu có thể chịu uất ức, có thể nén giận, nhưng con gái tôi dựa vào cái gi chịu khổ cũng cậu." Tô Quốc Diệu cảng nói càng tức,

cảm xúc càng ngày càng kϊƈɦ động, không bao lâu sau khi Tô Nghênh Hạ kết hôn ông cụ nhà họ Tô liền mất, ông rất oán trách, tại sao ngay cả trước khi chết cũng không thể giữ cho nhà Tô bọn họ có chút chuyện tốt, trải lại ra một cái tai họa như thế,

"Con biết ba là vị tốt cho Nghênh Hạ, nhưng xin ba hãy tin tưởng con, con sẽ không để cho em ấy bị bất cứ ai ức hϊế͙p͙ hết." Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

Trong nhà.

Tưởng Lam nằm lấy tay Tô Nghênh Hạ, mặt mày đau lòng nói: "Hốc hác hết cả rồi, khoảng thời gian này bận lắm đúng không."

Tô Nghênh Hạ

cười,

"Đúng là rất bận, nhưng rất đầy đủ, hơn

nữa con còn phải cố gắng để không cho đám họ hàng kia coi thường

mẹ nữa chứ."

Tưởng Lam xoa đầu Tô Nghênh Hạ, nói: "Rõ là cô con gái ngoan, có điều cũng đừng khiến bản thân quá vất vả, nếu không mẹ sẽ đau lòng đó."

"Hay vậy đi, mấy ngày nữa, đi ra ngoài chơi, thả lòng tâm tinh được không?"

Tô Nghênh Hạ nghe nói như thể liền đoán được ti tính làm gì, cười nói: "Mẹ, mẹ sẽ không phải là kêu con đi chơi vào ngày hai mươi hai đó chứ."

Tưởng Lam biết Tô Nghênh Hạ thông minh sắc sảo, nếu đã nói rõ ra rồi, bà cũng không giấu giếm nữa, nói: "Mẹ chỉ là không muốn con nghe thấy mấy lời nói nhảm nhí đỏ, hơn nữa nhiều năm nay, con cũng chưa đi ra khỏi thành phố Vân, giờ điều kiện trong nhà tốt hơn, là lúc đi ra ngoài trải sự đời."

"Mẹ, trong công ty còn cả đống việc cần con xử lý ấy. Mà mẹ yên tâm đi, giờ con chẳng ngại bất cứ người nào nói xấu con, bọn họ không làm con tồn thương được." Tô Nghênh Hạ không thèm để ý nói, chuyện đó đáng được nhiều người phụ nữ hâm mộ, nhưng có thi không, sau khi trở thành người phụ trách dự ản, tương lai tươi đẹp, chỉ cần cô đủ cổ gắng, là có thể có được mọi thứ mình muốn.

Còn Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ biết anh vì mình mà thay đổi, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ không còn là tên vô dụng như trong miệng những người đó, điều này khiến Tô Nghênh Hạ tràn ngập hy vọng vào tương lai,

"Hơn nữa, con mà rời đi ở lúc quan trọng như vậy, lỡ Tô Hải Siêu nối lỏng mơ ước với vị trí của con thì làm sao đây?" Tô Nghênh Hạ tiếp tục nói.

Tưởng Lam thở dài, không nói thêm gì nữa.