Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 197



“Không ngờ lại là thứ không biết thức thời như vậy!”

Cô con gái cũng nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng qua lại với loại họ hàng ngu ngốc này nữa nhé!”

“Không phải ai cũng có tư cách leo lên nhà họ Khương chúng ta đâu, mẹ cũng biết anh Thành Lệ rất bận rộn mà!”

Lương Yến Anh cũng liếc nhìn Lương Nhã Trân với ánh mắt oán giận.

Bà ta đã gả vào nhà họ Khương rồi, Nhã Trân là cháu gái của bà ta, lại có chút sắc đẹp, vừa hay Khương Thành Lệ đang tìm đối tượng nên bà ta định làm mai cho hai người.

Tất cả cũng là muốn tốt cho Lương Nhã Trân!

Không ngờ thái độ của Lương Nhã Trân lại kiên quyết như vậy, không hề để cho bà ta chút mặt mũi, khiến bà ta rất khó xử!

“Thành Lệ, hai chỗ ngồi trong buổi khai mạc ngày mai cũng hủy bỏ đi!”



Chồng của Lương Yến Anh khịt mũi hừ lạnh một tiếng.

Con gái ông ta liền nói: “Nếu có chỗ thì để cho người ta chúng ta còn hơn!”

Khương Thành Lệ nhìn họ, đặc biệt là Lâm Minh Tâm vừa rồi còn phấn khích nhất, mỉm cười.

“Vừa rồi không phải cô rất muốn đi sao?”

“Đáng tiếc, các người không còn tư cách.”

“Dù sao cũng không phải ai cũng có tư cách đi tham gia mấy dịp này!”

Chồng của Lương Yến Anh cười khẩy: “Ngộ nhỡ đến lúc đó, lão Trâu trách móc con người nào cũng dẫn đến thì sẽ ảnh hưởng xấu đến đẳng cấp của nhà họ Khương chúng ta!”

Lâm Minh Tâm khẽ cắn môi, đang muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này, Dương Tiêu lên tiếng!

“Chỉ là một buổi khai mạc huấn luyện thôi mà, chúng tôi muốn đến lúc nào cũng được.”

Một câu nói đã khiến toàn trường lặng ngắt như tờ!

Một lúc lâu sau, chồng của Lương Yến Anh bật cười thành tiếng.

Những người khác cũng nhất thời phá lên cười!

“Đúng là cao thủ khoác lác, rốt cuộc người này có biết khai mạc huấn luyện là gì không thế?”



“Anh ta tưởng đến rạp xiếc thú à? Ha ha ha!”

Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm cau mày, trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó nhẹ nhàng đẩy Dương Tiêu và nói: “Quên đi, chúng ta đi thôi.”

Dù biết rằng Dương Tiêu muốn kiếm chút thể diện cho họ, nhưng họ vẫn không tin những lời như vậy.

Chỉ có những tinh anh được Lý Sơn Phàm lựa chọn mới đủ tư cách tham gia, lễ khai mạc mà ngay cả chiến tướng thất tinh cũng có thể tham dự, đương nhiên sẽ không dành cho người bình thường.

Cuối cùng cũng cười đủ rồi, Khương Thành Lệ lại không khỏi cười khẩy một tiếng.

“Nhóc con, anh có biết ai có tư cách tham gia buổi khai mạc huấn luyện không?”

"Với mối quan hệ giữa tôi với lão Trâu mà chỉ có thể lấy được hai chỗ, mẹ nó, thế mà anh mở miệng là nói bất cứ lúc nào cũng có thể đến ư?”

“Anh thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn nào à?”

Đột nhiên, lại có một tràng cười khác vang lên.

Dương Tiêu cười thầm: “Vốn dĩ là có người mời tôi cũng không định đi, hiện tại nếu Nhã Trân Minh Tâm có hứng thú, vậy tôi sẽ tham gia.”

Lời này vừa nói ra, Lương Nhã Trân nhàn nhạt liếc mắt nhìn người này một cái: "Được rồi, không cần đấu võ mồm với bọn họ, chúng ta đi thôi.”

Lương Yến Anh lắc đầu, bất lực nói.

"Nhã Trân, một tên mạnh miệng khoác lác như vậy ở bên cạnh cháu, cuối cùng không chỉ liên lụy cháu mà còn ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của Hinh Nhi đấy.”

“Cô thực sự lo lắng cho nhà cháu, sao Minh Trạch lại sinh ra một đứa không hiểu chuyện như cháu chứ.”

Nghe họ mỉa mai, Lương Nhã Trân vừa tức giận vừa bất lực, đẩy Dương Tiêu và Lâm Minh Tâm ra khỏi phòng.

Sau khi Lâm Minh Tâm đi ra ngoài, cô ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi, giậm chân giận dữ: “Những người đó thật quá đáng! Mắt mọc trên đỉnh đầu à!”

“Không phải chỉ là một buổi khai mạc huấn luyện thôi sao? Có cần kiêu ngạo như vậy không? Không đi thì không đi, có gì giỏi đâu chứ!”

Dương Tiêu cười nói: “Cô không đi sao? Nhưng tôi đã đặt chỗ cho hai người rồi.”

Lời này vừa nói ra, hai mỹ nữ đồng thời trợn tròn mắt.

“Anh đó, mặc dù bọn họ hơi quá đáng, nhưng anh hơi mạnh miệng rồi đó!” Lương Nhã Trân tức giận nói.