Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 3)

Chương 48: KIÊN CƯỜNG LÀ LỜI NÓI DỐI EM TỰ AN ỦI BẢN THÂN (PHẦN 1)



Người dịch : Pinky
Nguồn : wattpad.com/story/107771402


CHƯƠNG 23: KIÊN CƯỜNG LÀ LỜI NÓI DỐI EM TỰ AN ỦI BẢN THÂN (PHẦN 1).


Có một ngày như vậy, em cảm thấy sống chính là tươi đẹp.
Có một ngày như vậy, em cảm thấy sống chính là vô vị.
Có một ngày như vậy, em cảm thấy sống chính là đau khổ.
Mỗi một ngày, mỗi một ngày, vòng tuần hoàn, sự thay đổi, có vài người dùng câu chuyện để đoán xem phải làm thế nào, mà tôi lại làm sao đem cuộc sống trôi qua bình thường như vậy, nhai kẹo sing gum một thời gian dài sẽ trở nên vô vị, thời gian cuộc sống có bao nhiêu dài, càn bao nhiêu lời dơ bẩn mới sẽ mắng xong. Con người trải qua càng bình thản, càng làm dài thêm sự giả vờ giả vịt, bởi vì bên cạnh có thể túm chặt tim một chuyện cũng không xảy ra.
Mỗi một ngày, mỗi một ngày, vẫn là tuần hoàn, thay đổi, nhưng tôi lại không muốn kết thúc sinh mạng, giống như bệnh không có thuốc chữa, thua lần này, lần sau sẽ muốn thắng.
Mỗi một ngày, mỗi một ngày, tôi đều suy nghĩ, vậy tôi đợi đến sau này, có phải sẽ có ấm áp mà tôi cần.
Mạch Đinh ngồi lại vị trí mình, An Tử Yến không có đến bộ phận quan hệ xã hội, hình như vừa đến công ty liền bị Vương tổng kêu lên, tuy rằng nói Phạm Thiếu Quân bọn họ đều nói Mạch Đinh biết không sao, nhưng hai chữ không sao này nghe ra chẳng có sức mạnh nào, nếu như thật sự đơn giản như vậy, vậy đoạn tình cảm này, vậy tất cả tình cảm của đoạn tình cảm này sẽ không đi đến ngõ cụt như vậy. Loại tình cảm đặc biệt lại đặc sắc này, rất nhiều người đều từ bỏ, bởi vì từ bỏ so với kiên định dễ hơn nhiều, tìm một cô gái kết hôn, tìm một cô gái sinh con, so với nghe thấy người thân cùng người khác cãi nhau càng nhẹ nhàng hơn, nhưng có thể trách mấy người từ bỏ đó sao, có lời của vài người, thật sự, quá khó nghe.
Hít sâu một hơi, Mạch Đinh làm việc như thường ngày, bản thân so với lúc trước đã kiên cường hơn rất nhiều không phải sao, lời hại người đã nghe quá nhiều rồi không phải sao, không đáng sợ, một chút cũng không đáng sợ, chỉ cần mình kiên cường thì sẽ nhận được lời khen, sẽ nghe có người nói: Mạch Đinh, rất tốt.
"Tôi đi xuống bộ phận kinh doanh." Mạch Đinh đứng lên, Liễu Vĩ tốt bụng đến giúp đỡ: "Hôm nay tôi thay cậu đi là được rồi."
"Không cần, lẽ nào tôi sau này cũng chỉ có thể ngồi ở bộ phận quan hệ xã hội?" Mạch Đinh đi ra, ấn thang máy, vừa đến cửa bộ phận kinh doanh, không biết ai hét một câu: "Mọi người cẩn thận chút, thứ thích đàn ông đến rồi." Mạch Đinh nghe thấy, Mạch Đinh không nghe thấy, cậu hỏi một vị đồng nghiệp bình thường khá thân: "Giám đốc Tào không ở đây sao?""Anh ta đi ra ngoài rồi." Anh ta tuy rằng trả lời MẠch Đinh, nhưng lại không nhìn thẳng vào cậu.
"Vậy giám đốc Chu đâu, tôi có báo cáo muốn đưa bọn họ."
"Anh ấy và giám đốc Tào cùng nhau đi ra ngoài rồi."
Lại không biết từ góc nào truyền đến giọng dương dương quái khí: "Câu dẫn giám đốc bộ phận mình cũng thôi đi, còn muốn câu dẫn giám đốc bộ phận kinh doanh chúng ta, ngại quá, đây có thể khiến cậu thất vọng rồi, giám đốc chúng tôi và giám đốc các cậu không giống nhau, không có hứng thú phương diện đó, cậu có thể đi thử giám đốc bộ phận khác."
Ngay cả An Tử Yến cũng thành đối tượng bị chế giễu, Mạch Đinh nắm chặt tay. Câu không thể giống như lúc trước ở công ty thực tập đem người mắng mình mà mắng lại, cậu đối với bộ phận quan hệ xã hội có tình cảm rất sâu, hơn nữa hiện giờ là thời kỳ quan trọng công ty đang cùng công ty L hợp tác, mình nếu như cùng bộ phận kinh doanh náo loạn ra chuyện gì, sẽ chỉ mang đến ảnh hưởng không tốt, liên lụy cả bộ phận quan hệ xã hội, liên lụy cả An Tử Yến, lúc này cậu cảm thấy mình quá bé nhỏ, ngay cả bảo vệ An Tử Yến cũng bị vướng bận tay chân.
Mạch Đinh cười cười nói: "Vậy tôi đợi lát nữa lại đến." Cậu quay người đi, âm thanh phía sau xuyên qua âu phục của cậu, xuyên qua áo sơ mi của cậu, đâm vào làn da cậu, trong từng huyết quản của cậu mà ngấm thuốc độc.
"Đi mau đi, đồng tính đáng chết."
Không nhìn được nữa, không nghe được nữa, vậy thì lại làm sao, anh cũng phải nhìn tiếp, nghe tiếp, trong hiện thực càng có nhiều lời ác liệt hơn đang xếp hàng đợi công kích. Chúng ta sống ở đây, không phải sống trong câu chuyện, không phải sống trong chữ nghĩa, không phải cuối cùng thêm một câu, từ lúc chúng ta trải qua cuộc sống hạnh ohusc thì có thể kết thúc rồi.
Mạch Đinh đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa không buông tay, cậu dựa trán lên vách thang máy, nhìn mũi giày của mình, nếu như mình là nhân vật trong tiểu thuyết, thật hy vọng tác giả giúp mình đổi thế giới, nếu không đổi được thế giới thì lắp đặt bộ lọc ở tai và mắt mình, đem những lời nói và ánh mắt khiến mình thống khổ đều lọc đi mất, tác giả ơi, cô có nghe thấy không, cô có nhìn thấy không, tôi của cô đang thống khổ, tôi của cô đang kiên cường, còn phải mất bao lâu mới kết thúc, nếu đã muốn viết tại sao không thể viết một thế giới mà tất cả mọi người đều có thể chấp nhận chúng tôi, nếu đã muốn viết tại sao không thể đem tôi viết kiên cường hơn một chút, lúc đem những lời ác liệt từ đầu ngón tay cô gõ ra, tim cô cũng sẽ đau cùng với tôi sao?
Mạch Đinh trong thang máy cười ra tiếng, mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ, đem mình ảo tưởng thành nhân vật trong tiểu thuyết phát tính khí với tác giả thì có thể trốn tránh hiện thực sao, nhưng nếu như thật sự là như vậy, cậu thật muốn để đầu óc trống rỗng, đem tư tưởng giao cho tác giả.
"Xuống đó không ai ăn hiếp cậu chứ." Trở lại bộ phận quan hệ xã hội thì Phạm Thiếu Quân hỏi, Mạch Đinh lắc lắc đầu, lại cười: "Tôi là người bộ phận quan hệ xã hội, xem như có người ăn hiếp tôi, tôi cũng biết phải xử lý thế nào, mọi người đều xem tôi là con nít sao, tôi rất kiên cường." Mạch Đinh nhìn nhìn văn phòng An Tử Yến, anh ấy vẫn chưa xuống.Thời gian ngược lại một chút, An Tử Yến trên đường lái xe đến công ty nhận được điện thoại của Vương tổng, trong điện thoại Vương tổng không nói gì khác, chỉ là kêu An Tử Yến đến công ty thì đến văn phòng ông ấy, giống như Mạch Đinh, vừa đến công ty, nhìn phản ứng của người khác thì anh cũng đã đoán được là chuyện gì.
Lầu 19, là nơi mọi người tỏng công ty đều muốn hướng tới cũng là nơi nhiều người sợ hãi, Vương tổng rất ít hút thuốc ngồi tỏng phòng làm việc hút thuốc, An Tử Yến mở nút áo khoác, ngồi đối diện ông. Vương tổng nhìn An Tử Yến cả nửa ngày mới phá vỡ trầm mặc: "Cậu không có gì muốn giải thích với tôi sao?"
"Không có." An Tử Yến nhún nhún vai.
"Vậy chuyện cậu và Mạch Đinh là thật sao?"
"Vâng."
Nghe thấy đáp án của An Tử Yến, Vương tổng nhíu chặt mi, trầm mặc một lúc mới nói: "Chuyện tình cảm cậu tôi không có quyền hỏi, nhưng quốc gia chúng ta không như mấy quốc gia cởi mở, đa số người đều không cách nào chấp nhận, các lão tổng khác đều đến nói với tôi, cậu là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, tương đương là hình ảnh của công ty, nếu như để mấy khách hàng biết cậu cùng một người đàn ông ở bên nhau, nói không chừng sẽ có thái độ với công ty."
"Ông là muốn tôi từ chức?" câu hỏi của An Tử Yến không có bất cứ tâm tình gì bên trong, giống như đó chỉ là câu hỏi đơn giản. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
"Tôi không nói như vậy, chuyện riêng các cậu thì thôi, cậu ở trong công ty, mọi người đều dị nghị quan hệ cậu và Mạch Đinh, tôi cũng sẽ đem chuyện này giúp đỡ xem như tin đồn lẫn lộn mà cho qua, nhưng Mạch Đinh nhất thiết phải từ chức, vốn dĩ công ty có quy định người cùng bộ phận không thể yêu đương." Vương tổng sau khi nói xong đợi An Tử Yến đồng ý, bởi vì anh không có lý do gì không đồng ý, ông cùng các lão tổng khác giải quyết rất lâu, đây là cách xử lý tốt nhất cũng là khoan dung nhất, An Tử Yến dùng gót chân nhẹ đụng ghế ngồi: "Ông nói dị nghị là chỉ gì?"
"Nói cho toàn bộ người công ty là cậu và Mạch Đinh một chút quan hệ cũng không có, cậu thích là phụ nữ, như vậy càng dễ dàng khiến người ta tin phục, đây đối với cậu mà nói là chuyện rất đơn giản."
"Là rất đơn giản, nhưng tôi không làm."
"Tại sao, cậu còn có chỗ nào bất mãn!"
"Tôi chỗ nào cũng không bất mãn, tôi thích là Mạch Đinh, em ấy là nam, vậy thì tôi chính là thích nam, điểm này, không quản là chuyện gì, không quản là đối với ai, tôi đều không phủ nhận." Quả thật vậy, tuy rằng ở ông ty che giấu chuyện cùng Mạch Đinh, nhưng An Tử Yến chưa bao giờ dị nghị điểm này.
"Không hợp lý, vậy cậu lại muốn làm gì?!" vì chuyện của An Tử Yến ông nghĩ đến đau đầu, nhưng đổi lại được thái độ này.
"Người khác nghĩ thế nào, tôi không rãnh rỗi quản, đây là chuyện riêng của tôi."
"Nhưng cậu là giám đốc công ty, thì phải tuân thủ quy định của công ty! Tôi cũng không có ngăn cản giao du riêng tư của cậu, chỉ là trên mặt..."
"Trên mặt thôi có thể giấu bao lâu?"
"Chỉ cần Mạch Đinh rời khỏi công ty, bản thân cậu nhìn rõ,tôi lại giúp cậu chứng minh, có ai lại dám nói loạn lung tung nữa, chuyện như vậy sẽ từ từ bình ổn. Cậu đừng quên, cậu đại diện hình ảnh công ty, hay là cậu cho rằng cả thế giới đều sẽ theo sở nguyện của cậu mà đi? Khách hàng, người khác, bản thân lên mạng mà nhìn, có bao nhiêu người giống như cá mập mà hăng máu, mua một điện thoại quốc tế, đi nước ngoài du lịch đều sẽ bị vu khống và lạm dụng thậm chí sẽ bị ác ý bôi nhọ! Công ty tốn bao nhiêu tiền bạc gây dựng hình ảnh, không nói tới tôi, các lão tổng khác nào sẽ nguyện ý vì cậu mà bỏ mặt mũi này!"
"Nói đến có phải là có hơi buồn cười, bọn họ cho rằng tôi sẽ gây ảnh hưởng hình ảnh công ty lại rất muốn tôi ở lại công ty?" trong giọng nói An Tử Yến lộ ra châm biếm nhàn nhạt, anh rất rõ, bộ phận quan hệ xã hội không như lúc trước, chỉ có một mình anh làm giám đốc, hơn nữa vào tình hình quan trọng hiện giờ, bọn họ sẽ không thể nào tùy tiện tìm người khác thay thế vị trí mình.
"Cậu đang đe dọa công ty? Tiểu tử cậu chỉ là một giám đốc, muốn tìm người thay cậu còn không dễ dàng sao?" lúc Vương tổng không ngừng giáo huấn, An Tử Yến lấy điện thoại ra gủi tin nhắn cho Quan Châu: <Trông chừng Mạch Đinh.>
<Cậu ấy xem ra cũng không khác bình thường, còn giành đi làm việc ở các bộ phận khác, cũng không để người khác theo. Có điều, giám đốc An, đó chỉ là xem ra mà thôi, tha thứ tôi nói nhiều, có lẽ hôm nay nên để Mạch Đinh tan ca sớm một chút.>
<Tôi biết rồi.>
Quan Châu đem điện thoại cất lại trong túi, nghe thấy Mạch Đinh lại yêu cầu thay Cao Sảng đến bộ phận khai phát, cậu hôm nay đã đi mấy bộ phận rồi, nhìn thấy cậu hăng hái cầm tài liệu chạy ra ngoài, Quan Châu cũng đi theo sau.
"Mạch Đinh, tôi đi cùng cậu."
"Không cần, mấy người các cậu sao đều dùng ánh mắt này nhìn tôi, bản thân tôi nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà quyết định rồi, dù sao cũng nhàn." Khẩu khí Mạch Đinh cực nhẹ nhàng, cậu đi rất nhiều bộ phận, nghe rất nhiều lời khó nghe, cậu không phải là đang tự giày vò mình, chỉ là nghĩ có lẽ bị mắng nhiều thêm vài câu, thừa nhận nhiều thêm một chút, thì sẽ kiên cường hơn. Quan Châu yên lặng nhìn ngón tay Mạch Đinh dùng sức túm chặt tài liệu, đầu ngón tay đã trắng bệch: "Ngoại trừ bản thân cậu, không ai hi vọng nhìn thấy cậu khoe sức, khoe tài."
"Tôi chỗ nào là khoe sức, khoe tài, cậu cũng không nghĩ nghĩ tôi và An Tử Yến đã bên nhau bao lâu rồi, lúc đó ở trường học cũng đã gặp qua chuyện này rồi, sau đó là ba mẹ, lại sau đó nữa là công ty thực tập, trong đó còn có rất nhiều, rất nhiều, tôi cũng đếm không rõ rồi, loại chuyện này tôi sớm đã quen rồi, loại chuyện này tôi sớm đã thừa nhận rồi, loại chuyện này tính là cái gì, loại chuyện này, loại chuyện này, loại chuyện này...tôi phải lúc nào mới cảm thấy phiền?" câu hỏi vô lực này cậu mỗi lần đều tự hỏi bản thân, mỗi lần đều không có đáp án.
"Hôm nay hay là cậu..."
Âm thanh cửa thang máy mở ra trước mặt bọn họ đã cắt đứt cuộc trò chuyện, An Tử Yến và Mạch Đinh đứng đối diện nhau, Mạch Đinh cúi đầu, suy nghĩ mình nên dùng vẻ mặt gì đối diện An Tử Yến, cậu hôm nay đã cười đủ rồi, rất nhiều tâm trạng trong lòng cậu đều che giấu trong nụ cười miễn cưỡng của cậu, Mạch Đinh không muốn dùng vẻ mặt khó xử như vậy nhìn An Tử Yến, nhưng cậu lại không thể không như vậy.
"Anh và Vương tổng nói chuyện xong rồi sao?"
"Không có." Nghe thấy đáp án của An Tử Yến, Mạch Đinh thở ra, nếu đã không nói xong thì đại diện vẫn chưa có kết thúc, mình vẫn không cần rời khỏi bộ phận quan hệ xã hội, Mạch Đinh biết tình cảm mình và An Tử Yến tuyệt đối sẽ không thay đổi, cho nên cũng không chút lo lắng nào.
"An Tử Yến, em có thể được." Chiến tranh nếu đã đánh lên, Mạch Đinh tuyệt không lùi bước. Cậu ngẩng đầu lên, tay An Tử Yến đặt lên mặt Mạch Đinh, che khóe miệng đang chuẩn bị lộ ra nụ cười: "Hôm nay em về trước đi." Mạch Đinh rủ mi mắt xuống, gật gật đầu: "Vâng." Thật ra phản ứng như vậy là vượt ngoài dự liệu của An Tử Yến, Mạch Đinh bình thường sẽ cự tuyệt và tức giận, em ấy luôn là dưới đủ loại tình huống mà muốn chứng minh bản thân, chứng minh bản thân đủ năng lực, chứng minh em ấy đủ kiên cường, chúng minh em ấy có thể xứng với mình.