Cậu Của Quá Khứ

Chương 38: Gánh nặng.



Những biến động trong cuộc sống thực sự sẽ thay đổi ánh mắt của một người.

Cô ấy 

Anh ấy?

Những người từng bước qua cuộc đời. Họ tác động lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau.

Rốt cuộc, ngày càng gia tăng thêm xiềng xích hay đã được giải thoát?

Chỉ có thời gian, chỉ thời gian mới giải đáp được bọn họ.


Hướng Hòa lẳng lặng nhìn bầu trời ngày đêm cứ thế trôi qua ngoài khung cửa. Ngày qua ngày, cô cảm thấy trái tim bị khoét rỗng ngày càng hư thối, để đến một ngày nào đó, nó sẽ héo tàn và chết đi.

Hướng Hòa... rất muốn gặp Diệp An. Song Hướng Hòa... tựa hồ chẳng còn tư cách để ở bên Diệp An nữa rồi. Đến cả tư cách để mỉm cười, Hướng Hòa cũng đánh mất.

Chẳng thà người vào tù là mình, người chịu án tử hình là mình, Hướng Hòa có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Nhưng muộn rồi, giờ tư cách để chết thay cũng không nằm trong tay Hướng Hòa. Hướng Hòa không thể chết, đã có quá nhiều người ngã xuống mà không phải cô. Cái giá cho mạng sống này cao đến khó tin.

"Hướng Hòa..." Cánh cửa phòng khẽ mở, như thường lệ, mẹ cô lại mang một khay đồ ăn bước vào, dịu dàng gọi.

"Mẹ, nếu gia thế của Thắng không lớn mạnh như thế, có phải mẹ sẽ tìm được cách để giúp con mà không phải hại Thế Anh đúng không?" Hướng Hòa chăm chăm nhìn lên trần nhà.

Mẹ tựa hồ bối rối. Bà lấy tay xoa thái dương Hướng Hòa, âu yếm đáp, "Đôi khi... con người ta rất bất đắc dĩ, Hòa của mẹ. Mẹ chỉ mong con có thể bình yên."

Hướng Hòa nhắm mắt, nước mắt đã cạn, khóc không nổi nữa.

Sau một hồi trầm mặc, cô ngồi dậy, đón lấy khay thức ăn từ tay mẹ mình, "Mẹ nói đúng. Con sống được đã là một điều tốt đẹp! Phải không?" 

Mẹ nghi hoặc nhìn cô, nhất thời chưa thể tin tưởng được rằng cô sẽ thay đổi thái độ nhanh như vậy. Nhưng dần dần, Hướng Hòa quay trở lại với nếp sinh hoạt bình thường, như thể đã thật sự ý thức được việc mình cần bây giờ là sống tốt để không phụ lòng ai, vậy nên sự đề phòng của bà cũng từ từ giảm xuống. Đang giai đoạn chuyển nhượng quyền quản lí tập đoàn, vô cùng nhạy cảm, cả bà lẫn con trai đều tận lực bước đi từng chút từng chút một.

Thế nên, vô tình để đứa con của mình lại một lần nữa rơi vào bóng tối.

Mấy ngày sau, Hứa Minh Đạt nhận được tin, Thắng bị đánh đến mức tàn phế, còn Hướng Hòa thì vào tù rồi. Tất cả mọi chuyện không diễn ra ở Ngã Tư Hoa hay Bến Sương Mờ, mà ở một thành phố hoàn toàn xa lạ. Vốn dĩ Thắng từ sau sự kiện ấy đã ru rú trong nhà, hoảng hốt mất bình tĩnh, không hiểu ai đã liên lạc được với hắn, để hắn kích động rời đi. Còn Hướng Hòa...

Hứa Minh Đạt phẫn nộ gạt hết tất cả đồ đạc trên bàn xuống. 

"Được... nếu mày đã muốn ngồi tù đến thế thì ở trong đó suy nghĩ kĩ lại hành động ngu xuẩn của mình đi!"

Có điều, dưới sức ép của mẹ mình, Hứa Minh Đạt vẫn phải liên lạc với luật sư công ty, một lần nữa đưa tới bên cạnh Hướng Hòa. Vụ kiện ấy, rốt cuộc Hướng Hòa chỉ phải ngồi tù ba năm.

Thời điểm kết án, Hướng Hòa đã nở nụ cười, đồng loạt khiến tất cả mọi người giật mình. Bố Thắng vô cùng giận dữ, thương trường lại một hồi phong ba. Nhưng toàn bộ những chuyện ấy chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

"Làm việc ác thì phải đền tội thôi." Hướng Hòa nhìn vị luật sư của mình, "Cảm ơn chị, nếu chị thực sự cứu tôi thoát khỏi ngục tù, tôi sợ tôi phát điên mất."

"Người mà em đả thương có người chống lưng rất vững, em chịu nhận hình phạt, tôi còn mừng không kịp." Chị lắc đầu, giọng điệu yếu ớt, "Yên tâm, tôi sẽ thường xuyên vào thăm em."

"Nghe được chuyện của tôi, chị lại thấy thương hại tôi à?" Hướng Hòa nhìn chị, nhíu mày, "Đừng thương hại tôi, tôi là kẻ có tội. Có điều... không thể gạt bỏ tội danh của Thế Anh được thật sao?"

Chị im lặng, tựa hồ như muốn cho Hướng Hòa câu trả lời rõ ràng nhất.

"Vậy... nhớ đến thăm tôi đều đặn nhé." Hướng Hòa rũ mi mắt, trước khi bị áp tải đi, cô chợt dặn.

Vị luật sư ngạc nhiên, đợi đến lúc không còn có thể trông thấy bóng lưng đơn bạc kia nữa, chị mới nở nụ cười.

"Đương nhiên. Hứa đấy."

---------------------------

Đó là toàn bộ những gì chị Thư đã cho Thanh Hoa biết khi Thanh Hoa đến tìm chị. Bây giờ cô lại thuật lại tất cả cho Diệp An. 

Người ngồi đối diện đã điếng người nói không nên lời, đôi mắt chứa đầy bàng hoàng. 

"Những năm vừa qua... Hướng Hòa ngồi tù?" Diệp An khó có thể tin vào tai mình. Cô đã từng biện ra hàng ngàn hàng vạn lí do vì sao người cô yêu đột nhiên biệt tăm biệt tích, thế nhưng lại không thể ngờ được rằng Hướng Hòa lại dính líu vào một màn bi kịch khốc liệt như thế. Và cả Thế Anh... ai mà ngờ được. "Thật đúng là trêu ngươi, tớ theo học báo chí, vậy mà lại không hề hay biết một chút nào."

"Đó là vì anh trai của chị ấy đã bưng bít vụ này vô cùng tốt, hơn nữa cậu cũng không thể biết được nếu chỉ lướt qua về bài báo." Thanh Hoa đối diện với ánh mắt khó hiểu của Diệp An, đắn đo một chút trước khi tìm được từ ngữ thích hợp, "_tên thật của anh ấy không phải Thế Anh. Đó chỉ là cách mọi người gọi anh ấy kể từ khi họ lên Đại học mà thôi. Anh ấy đã không thích tên thật của mình vì cảm thấy nó quá nữ tính. Còn cậu... khi đó hẳn cậu cũng chỉ tập trung tìm thông tin về tai nạn và mất tích ở xung quanh địa điểm du lịch của Hướng Hòa và Ngã Tư Hoa."

Diệp An hít một hơi, đưa tay đặt lên trán. Cuối cùng cũng biết được chân tướng mọi chuyện, không những vậy còn từ một người mà chẳng ai ngờ tới. Vốn nghĩ đó phải là hai người xa cách nhất trần đời, vậy mà tựa hồ trong bao nhiêu năm qua Thanh Hoa còn hiểu Hướng Hòa hơn cô rất nhiều. 

"Có vẻ như tớ đã dấn thân vào một chuyện vừa nguy hiểm, lại vừa đau đầu rồi." Diệp An thở dài, tay vô thức kéo lấy chiếc gối, ôm vào lòng. "Sếp tớ luôn dặn phải tránh xa tập đoàn Z, nhắc đi nhắc lại, vậy mà cái gì xoay quanh tớ cũng đều liên hệ tới nó. Hỏi xem có trớ trêu không cơ chứ? Mà... đó có phải lí do cậu giấu tớ việc bố mẹ đẻ của Chi là người của tập đoàn Z đúng hay không?"

"Anh trai của chị ấy sẽ làm mọi việc để bảo vệ đế chế đó." Thanh Hoa rũ mi mắt, "Bố mẹ Chi, căn hộ của bọn họ, và vô số những ai có thể cản trở anh ta. Thế giới của bọn họ vốn dĩ khác với thế giới của chúng ta, tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm."

"Vậy mà cậu lại có ý muốn gắn kết tớ và Hướng Hòa - em gái ngọn nguồn toàn bộ nguy hiểm hay sao?" Diệp An nghiêng đầu, giọng điệu hơi châm chọc. Đúng là nhiều chuyện đã xảy ra, nhiều chuyện mà đến giờ Diệp An vẫn thấy khó mà tin nổi những năm vừa qua Hướng Hòa đã cực khổ không ít. Có quá nhiều lí do để khiến Diệp An tha thứ cho Hướng Hòa. Nhưng trăm ngàn lí do ấy đều không quan trọng bằng việc họ tựa hồ đã không còn muốn quay lại với nhau.

Thực chất, là Diệp An không còn muốn quay lại với Hướng Hòa. Sáu năm đã trôi qua, sáu năm đủ để cô học được cách chấp nhận. 

"Hướng Hòa có thể bảo vệ được cậu." Thanh Hoa nheo mắt, dường như có chút không dám chắc, "Tớ đã nghĩ như vậy. Nhưng giờ thì tớ lại cảm thấy sợ, sợ cậu gặp bất trắc. Nghề nghiệp của cậu vô cùng nhạy cảm đối với chị ấy, hơn nữa..." Thanh Hoa với tay, nắm lấy tay cô, "Tớ nghĩ nên đặt quyết định của cậu lên hàng đầu. Diệp An, sau tất cả, cậu có muốn quay lại với Hướng Hòa hay không?"

"Thế còn Hướng Hòa? Cậu đã từng hỏi chị ấy câu này chưa?" Diệp An chợt nói.

Thanh Hoa buông tay Diệp An, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, khoanh tay nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt Thanh Hoa, trông cậu ấy lại buồn bã tới lạ lùng. 

"Thanh Hoa?" Diệp An đột nhiên vô cùng bất an. Thanh Hoa của ngày hôm nay... có gì đó khiến cô lo sợ. Điều gì đã thúc giục cậu ấy phải tiết lộ toàn bộ mọi việc vào lúc này? Tại sao lại cứ muốn xác định tâm ý Diệp An đến như thế? Hướng Hòa... Là vì Hướng Hòa, hay còn một nguyên nhân nào đó khác?

Diệp An cảm thấy, việc biết được mọi chân tướng sáu năm qua chẳng thể khiến cô sốt sắng như chuyện khám phá ra những gì ẩn chứa trong tâm trí người đối diện. 

Cậu đang nghĩ gì thế, Thanh Hoa?

Có thể nói cho tớ biết, được không?

Những câu hỏi ấy, suy cho cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng. Hiện tại vẫn chưa cần thiết, Diệp An vuốt ve những ngón tay của mình, thầm nhủ, vẫn còn có ngày mai, và cả ngày kia nữa. Bọn họ còn nhiều thời gian, rồi sẽ có ngày mình thu đủ dũng khí để nói nên lời.

Giống như chín năm về trước khi Thanh Hoa muốn cắt đứt quan hệ của bọn họ, Diệp An đã tin tưởng rằng ngày dài tháng rộng, một ngày nào đó bọn họ sẽ quay về với nhau thôi.

*

*    *

[Đang ở đâu?]

Hướng Hòa rũ mi mắt, để điện thoại cách mình ra một đoạn, hờ hững đáp, "Bệnh viện."

[Đưa Thư đi?]

"Vâng."

[Mẹ muốn gọi cô về ăn trưa, tiện thì đưa cả cô ấy theo cũng được. Dù sao người ta cũng giúp đỡ cô nhiều rồi.]

"Biết nghĩ cho chị ấy vậy mà còn chưa để chị ấy nghỉ việc sao." Hướng Hòa bực dọc, vô thức giọng điệu mỉa mai.

[... Sớm thôi. Tôi cũng không muốn cô ấy mệt mỏi.]

Nói đến đây, cuộc đối thoại kết thúc.

Hướng Hòa nhìn xuống màn hình điện thoại đã tắt lịm, trầm mặc một hồi. Hành lang vắng người qua lại, chỉ thi thoảng mới có một vài y tá đi ngang, vài người lên tiếng chào hỏi tựa hồ cũng rất quen thuộc với cô. Hướng Hòa mỉm cười đáp lại từng câu, gương mặt chậm rãi trở nên nhu hòa.

Bỗng dưng như cảm nhận được một ánh nhìn đặc biệt nào đó, cô quay đầu lại, cười gọi, "Chị xong rồi à." sau đó với lấy áo khoác đứng dậy. 

"Cảm thấy mỹ nhân nở nụ cười trông quá mức xinh đẹp, cho nên kìm lòng chẳng đặng ngơ ngác đứng ngắm nhìn." Chị Thư tự nhiên khoác tay Hướng Hòa, cùng bước đi, "Lâu lắm mới thấy em cười như thế."

"Ngày nào em chả cười cho chị xem." Hướng Hòa vừa đi vừa tựa đầu dựa bên thái dương Thư, nói, "Cuộc sống đáng là bao chứ, vẫn cứ phải vui vẻ và nghĩ cho mình trước tiên."

"Đôi khi, những lời khuyên dành cho người khác lại là điều mình cần làm theo đấy." Thư ngửa mặt lên nhìn Hướng Hòa, ánh mắt dịu dàng mềm như mây, "Dùng nụ cười của em thay đổi thế giới, đừng để thế giới thay đổi nụ cười của em, được không?"

"Trước đây em cứ nuối tiếc mình của quá khứ." Hướng Hòa quyết định nắm lấy bàn tay chị, mười ngón đan xen, "Nhưng em thấy em của hiện tại thực sự rất ổn. Em đã có được những thứ mà em không muốn đánh mất, cũng tìm lại được lí do để mỉm cười mỗi khi bình minh thức dậy. Vậy nên giờ đây em chỉ còn một ước muốn nho nhỏ_" Cô xoay người, đứng đối diện với Thư, nâng mu bàn tay chị lên đặt bên môi, "Em thích ở bên chị."

Thư chần chừ chốc lát, nhất thời hai người bọn họ hoàn toàn không còn để tâm gì đến những người qua lại xung quanh. Có người tò mò, lại có người quen biết, song chẳng ai dừng lại để làm phiền họ hết.

Bởi đây là bệnh viện, cũng bởi nơi đây không phải một phòng khám bệnh thông thường. Bọn họ quá hiểu, cũng không dám ngừng bước đi. 

"Được rồi... chị cũng đang muốn đến công ty đệ đơn xin từ chức." Cuối cùng Thư thở dài, "Để... đi với em."

Hướng Hòa thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ vừa gỡ bỏ được một gánh nặng ngàn cân trong tâm, vòng tay ôm lấy eo Thư, dúi mặt vào bả vai chị, hít một hơi ngập tràn cõi lòng. "Ngửi thấy rồi, mùi vị của ngày nghỉ là tuyệt nhất."

"Mùi vị của ngày nghỉ? Nó như thế nào?" Thư cũng đáp lại cái ôm của Hướng Hòa, hai tay xoa lưng cô.

Hướng Hòa bật cười, nghĩ ngợi chút mới đáp, "Giống chị."

"Giống chị à?"

"Vì mỗi ngày nghỉ của em đều dành ra để ở bên chị, vậy nên nếu hỏi em hương vị ngày nghỉ như thế nào, em chỉ có thể hình dung nó như chính chị mà thôi. Nhẹ nhàng thoải mái, vô tư thanh thản."

Thư ngạc nhiên tách ra để nhìn Hướng Hòa cho rõ, nhất thời biểu lộ không nổi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Chị biết mình đã rung động rồi, đồng thời cũng biết, đáng lẽ ra mọi chuyện không nên tiến triển theo hướng này. Nếu không vì sự xuất hiện cản đường của mình, có khi... là giả như mà thôi, Hướng Hòa đã không từ bỏ Diệp An. 

Suốt bao nhiêu năm qua, chẳng phải Hướng Hòa vẫn không nỡ buông Diệp An xuống hay sao. Thư biết, Hướng Hòa thi thoảng lén chị để đi tìm về những kỉ niệm xưa, đó chẳng phải nhớ nhung ư. Bây giờ chỉ vì mình mà để chậm trễ duyên phận hằng ước vọng, có đáng không?

Thư từng hỏi bản thân mình hàng vạn lần, rằng liệu có đáng hay không? Tất cả mọi thứ, về chính mình hay Hướng Hoa, có đáng để kỳ vọng như vậy không? Tuy nhiên con người ta chẳng ai có bên mình một vị thần bỏ túi để giải đáp mọi thắc mắc trên cuộc đời, để chỉ ra xem rốt cuộc ta nên nghe theo trái tim hay lí trí. 

Trải qua nhiều biến cố, hai người bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau. Cái ôm ấm áp khiến cho đêm tối buốt giá tựa hồ cũng không còn lạnh lẽo, chẳng biết từ bao giờ, Thư lại nuối tiếc người ở bên cạnh mình như vậy. Năm năm trước, nói với cô về mơ ước về một gia đình nho nhỏ, có lẽ cô sẽ chỉ cười cười cho qua. Năm năm sau, đó lại là giấc mộng hằng đêm cô nghĩ về. Ở ngôi nhà đó, sẽ có cha, có mẹ, có người yêu, có thú kiểng, nếu có cả một đứa bé thì thật tốt đẹp. Mái nhà sơn đỏ, ngoài tường phủ hoa giấy, trên sân nhất định phải có một chiếc xích đu để có thể thưởng thức những buổi chiều Chủ nhật đẹp trời.

Rồi khi tỉnh dậy, bong bóng vỡ tan. May mắn thay, Thư vẫn còn người này ở bên.

Thư nhướn chân, ôm chặt lấy cổ Hướng Hòa.

Hãy để ước mơ trước đây của chị trôi theo làn gió, trở thành những cánh hoa đi. Ở trên bầu trời, chúng sẽ được tự do. 

Giờ phút này, chị chỉ muốn ở cạnh em.

"À phải rồi."

Hai người cùng xuống hầm gửi xe, đang dắt tay nhau thì đột nhiên Thư lại như nhớ ra chuyện gì đó.

"Hình như ban nãy chị có thấy Nga." Chị đắn đo một lúc mới nói tiếp, "Trông có vẻ như không phải lần đầu đến đây đâu."

"Cậu ta thì có việc gì ở nơi này." Hướng Hòa ngạc nhiên, cẩn thận rà soát lại một lượt những gì mình biết, "Thật lạ lùng... Đúng rồi, quên không nói, hôm nay mẹ em mời chị về nhà em dùng bữa, chị có muốn đi không?"

Thư liếc mắt nhìn Hướng Hòa, "Lâu rồi không gặp phụ huynh của em, lòng cũng có căng thẳng đấy, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn, chị không thành vấn đề."

Hướng Hòa mỉm cười rạng rỡ, bàn tay lại càng đan chặt vào nhau.

*

Cảm giác đầu tiên khi mở mắt, ấy chính là vô cùng ngột ngạt khó thở. Ban đầu còn mơ mơ hồ hồ, Thanh Hoa cứ ngỡ những dấu hiệu của căn bệnh đang tác quái trong người mình đang bắt đầu hoành hành, chịu đựng thêm một chút, mới lắng nghe được cả nhịp thở đều đặn bên tai. Đợi đến khi tỉnh táo, mở mắt, cô lập tức dở khóc dở người. Bé Chi nằm đè hết lên người cô, hai chân hai tay ôm chặt lấy cô như bạch tuộc, bảo sao lại cảm thấy bí bách hết đường ngọ nguậy. 

Thanh Hoa thử dịch sang trái, rồi lại dịch sang phải, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không hề muốn vô tình đả động đánh thức cô bé đang say ngủ trên người. 

Thất bại toàn tập, Thanh Hoa quay sang nhìn về phía bên cạnh. Diệp An đang cách cô chỉ một gang bàn tay, cuộn người lại vùi mình trong chăn, mái tóc ngang vai xù tán loạn trên gương mặt và gối đầu. Ngắm thêm một lát, Thanh Hoa thậm chí còn cảm thấy thật sự không muốn phải ngồi dậy một chút nào.

Nếu thời gian cứ thế kéo dài đến mãi mãi... Không thể nào, Thanh Hoa nhẹ lắc đầu. Nếu cứ thế mãi, vậy chẳng phải sẽ chỉ có mình mình hay sao. Giây phút này đẹp đẽ thật đấy, nhưng cả cậu ấy lẫn cô bé đều thiếp đi, chỉ có mỗi bản thân thức dậy. Không còn nhớ cả ba lên giường ngủ từ lúc nào, hay đêm qua hàn huyên tâm sự những gì với hai người kia, có điều cảm giác mình là người dậy sớm nhất ít nhiều cũng có chút đơn độc.

May mắn thay, có cô bé này ở đây. Thanh Hoa nâng hai tay ôm bé Chi vào lòng. Dù tương lai có thế nào đi chăng nữa, Diệp An cũng sẽ không cô độc.

Còn mình... Thanh Hoa rũ mi mắt. Cuộc nói chuyện ngày hôm qua không phải không đem lại hiệu quả gì. Chí ít thì bây giờ Thanh Hoa đã xác định được một điều trong lòng, đó chính là: cô muốn sống tiếp. Cô không muốn như Hướng Hòa, một lần bỏ đi là rời đi mãi mãi; cũng không muốn chỉ là một mảnh hồi ức trong lòng Diệp An. Dù không thể làm người cậu ấy yêu, Thanh Hoa cũng muốn có thể ở bên cạnh Diệp An dài lâu đến hết cuộc đời.