Cành Đào Bên Hiên

Chương 2



6.

Ngày thứ hai ta thức giấc đặc biệt cố ý đi đến đền tội với Thích Hoa Nguyệt, nàng ta ngược lại không giận mà còn dịu dàng cầm tay ta mà vỗ về: “Không sao đâu, Nhĩ Yên tỷ uống say trông rất đáng yêu mà.”

Nàng ta còn biết nói đùa, giống vị tỷ tỷ kia y như đúc.

Giữa thu ta đã hoài thai đứa con của Ứng Tầm, chàng vui đến nỗi xoay ta vòng vòng, cuối cùng lại bị ngự y giáo huấn cho một trận. Chàng ấy rũ đầu xuống mà nghe còn ngón tay thì lặng lẽ khều lấy ngón tay ta.

Ta ngẩng mặt nhìn chàng, chàng cũng mỉm cười với ta.

Ứng Tầm nói: “Nhĩ Yên, chúng ta có hài nhi rồi!”

Ngự y nói ba tháng đầu thai khí chưa ổn định còn ta chỉ mới mang thai được một tháng. Chàng ấy hận không thể ôm lấy ta vào lòng, lúc nào cũng sợ ta sẽ nhiễm lạnh.

Thích Hoa Nguyệt rất thích đứa trẻ này, nàng ta thường sai người mang một ít vải lụa đến thăm ta, nàng còn vừa nói vừa may y phục cho nó.

Nàng ta thêu rất khéo, trên mũi giày còn thêu đầu của một con hổ nhỏ sống động như thật, đáng yêu vô cùng.

Thích Hoa Nguyệt thường nói rằng: “Nếu như là một đứa bé trai thì tốt biết mấy, sau này lớn lên có thể bảo vệ được mẫu thân.”

Ta gõ nhẹ vào chóp mũi của nàng, nhưng thật ra ta lại hy vọng đứa bé này không phải là con trai.

Trưởng tử mà là con thứ thì có rất nhiều việc bất tiện.

Ta chỉ hy vọng hài nhi này của ta sống vui vẻ, khoẻ mạnh là đủ.

Thai kì hết tháng thứ hai Thích Hoa Nguyệt giục ta mau đặt tiểu danh cho đứa bé, cả ngày cầm trên cuốn từ điển dày đến độ không biết được bao nhiêu trang. Cuối ngày hai người bọn ta đã chọn ra được một cái tên.

“Tiểu Phúc Phúc, mau ra đây nào, đừng đạp mẫu thân con nữa nào.” Lúc đó quả thật ta vô cùng khó chịu việc nàng ta lúc nào cũng sờ lấy bụng ta mà tự vấn tự đáp.

Ứng Tầm cũng thế, lúc không có việc gì thì chạy đến chỗ ta, chàng thích ôm ta vào lòng, một tay ôm lấy eo, một tay dịu dàng sờ lấy bụng ta.

Chàng ấy còn nói: “Nhĩ Yên, có thể gặp được nàng đã là phúc hạnh đời này của ta.”

7.

Hơn hai tháng sau, nỗi lo lắng của ta cuối cùng cũng xem như được giải toả, hoàng hậu bỗng triệu ta vào cung. Ngày hôm đó đúng lúc Ứng Tầm có chuyện cần lên kinh, chàng thu dọn hành lý giúp ta sau đó còn tự mình tiễn ta đến cửa cung.

“Đừng sợ, mẫu hậu muốn gặp mặt nàng thôi mà.” Chàng ấy vuốt nhẹ hàng chân mày đang toát ra vẻ lo lắng của ta, “Nhĩ Yên, đợi ta quay về, ta sẽ dẫn này đi ngắm biển hoa nở rộ giữa thu trên đỉnh Ngọc Lộ.”

Nhưng đáng tiếc thay, biển hoa giữa trời thu trong lời chàng nói, ta không thể tận mắt ngắm nhìn.

Ngày ấy, hoàng hậu đóng cửa lệnh cho ta nhảy cho người xem suốt bốn canh giờ. Không một giọt nước, không một miếng thức ăn khiến cho ta chóng mặt, bất cẩn giẫm lên váy, té lăn xuống sàn cung Phượng Ngô không thương tiếc.

Hoàng hậu bật cười, ngón tay ngọc ngà chỉ vào mà cười vui vẻ dáng vẻ ngu ngốc của ta. Tất cả cung nữ trong cung Phương Ngô cũng đồng loạt cười theo. Mặc dù cơ thể bắt đầu cảm thấy không ổn nhưng cũng phải gắng gượng bước lên mỉm cười cùng.

Nhưng ngay khi ta muốn đứng dậy thì bỗng trước mắt tối đen như mực, trong bụng truyền đến một cơn đau. Chỉ ngay sau đó thôi ta đã cảm nhận được một cảm giác nóng hầm hập giữa hai ch ân…

Đứa con này của ta có lẽ…

Ta khóc thảm cầu xin Hoàng Hậu mau truyền ngự y đến cứu đứa trẻ này, nhưng dáng vẻ bà ta lại dửng dưng lạnh lùng. Bà ta ngồi thưởng trà, bên tai văng vẳng tiếng khóc bi ai nhưng chẳng mảy may chút lòng thương cảm.

Cung Phượng Ngô ngày hôm đó, tiếng khóc ta vang lên khắp đại điện, nhưng không một ai quan tâ m đến ta, để tâ m đến đứa trẻ.

Bọn chúng như một đám ma quỷ khoác bên ngoài lớp da đẹp đẽ.

Ta cầu xin bà ta, cầu xin cung nữ bên cạnh, thậm chí cầu xin bà ta mở cửa để ta có thể ra ngoài tự mình lay lắt đi tìm đại phu nhưng … bà ta vẫn đứng cao cao tại thượng nhìn ta như loài giun dế.

Từng lời thốt ra từ đôi môi xinh đẹp đó tựa đao cứa từng nhát vào tim, “Nhĩ Yên, ngươi không xứng sinh ra con đầu lòng cho Thái Tử.”

“Đây là con của thần thiếp và chàng, người dựa vào gì mà thay thần thiếp quyết định.”

Con của ta, đây là con của ta!

Có lẽ Tiểu Phúc Phúc đó tiếp cho ta sức lực, ta không còn nhìn rõ đường đi phía trước nhưng vẫn cố gắng chạy thẳng ra cửa lớn.

Tuy nhiên Hoàng Hậu lại sai người giữ chặt lấy vạt váy khiến ta không thể chạy đi được. Bà ta cười như kẻ phát cuồng như con ác quỷ bám chặt lấy ta đang trèo lên từ địa ngục.

“Nhĩ Yên, cho dù ngươi ch.ết rồi Thái Tử cũng sẽ không dám đụng vào ta.” Bà ta sai cung nữ giữ chặt lấy ta, còn bản thân thì thả lỏng bàn tay như ngọc như ngà trước mặt, thổi nhẹ qua móng tay, “Chẳng qua là một ả vũ nữ, ta tiện tay gi.ết thì đã sao.”

Nhưng đứa trẻ này là vô tội mà… ta tuyệt vọng ôm lấy bụng, cảm nhận được đứa bé đang bị kéo rút ra khỏi cơ th ể, cùng lúc đó linh hồn cũng muốn rời khỏi thân xác.

Trong lúc mơ hồ ta đã nhìn thấy Tiểu Phúc Phúc ôm lấy cánh tay ta, mỉm cười và nói: “Mẫu thân, Tiểu Phúc Phúc đi trước nhé.”

8.

Tiếng khóc vang lên đứt ruột xé gan, chỉ cảm thấy mỗi cảm giác có lỗi với đứa trẻ trong bụng, nó vẫn còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này.

Là ta bất lực, ta không bảo vệ được nó.

Nước mắt ta đã cạn không còn nhìn rõ, bên tai vang lên không dứt tiếng cười chói tai của Hoàng Hậu.

Bà ta giống hệt bọn quỷ đang chọn người để xâu xác.

Thật ra bà ta không phải sinh mẫu của Thái Tử cũng không nhận được ân sủng của Hoàng Thượng, vào cung đã được mười năm nhưng dưới gối vẫn không một mụn con. Chẳng qua do thanh thế mẫu tộc mới yên ổn ngồi trên hậu vị được nhiều năm.

Bà ta là loại nữ nhân điên loạn trong chốn thâm cung.

Lúc Thích Hoa Nguyệt xông vào lòng ta đã ch.ết, nằm trên đất như thứ vô tri vô giác không còn bi thương.

Hoàng Hậu cao giọng chất vấn nàng ta tại sao dám tự tiện xông vào tẩm cung, nhất mực đòi câu trả lời.

Thích Hoa Nguyệt cung kính quỳ xuống hành lễ để tay ngang mặt nhìn thẳng vào bà ta mà nói to rõ từng chữ.

“Thần thiếp là tôn nữ của Hình Bộ Thượng Thư, nữ nhi của Phiêu Kị Đại Tướng Quân, muội muội của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Thích Hoa Nguyệt!” nàng ta dừng một lúc bỗng nói lớn hơn nữa, “Hôm nay thần thiếp bước vào cung Phượng Ngô là muốn đưa một người rời đi!”

Nàng chỉ tay về phía ta, nhìn Hoàng Hậu với ánh mắt kiên định: “Bằng hữu của thần thiếp, cũng là Trắc Phi của Thái Tử, Nhĩ Yên.”

9.

Hoàng Hậu e dè thân phận của nàng ta, đến cuối cùng cũng chịu thả người.

Quay trở về xe ngựa, Thích Hoa Nguyệt ôm ta vào lòng, giữ chặt lấy ta mà nói: “Nhĩ Yên, đừng sợ, chúng ta về nhà rồi.”

Bên mũi thấp thoáng mùi hương của hoa lan còn bên tai vang lên nhịp tim đập của nàng, ta bỗng yên lòng hơn nhiều. Ta nắm tay nàng ta, giọng nói cất lên khàn đặc không còn nghe rõ.

Nhưng nàng ta vẫn lắng tai nghe ta nói, “Hoa Nguyệt, hài nhi của ta…”

Vừa dứt lời, nước mắt nàng cùng lúc rơi xuống tay ta.

Nàng ta nói: “Nhĩ Yên, ta thật lòng rất thương tỷ.”

10.

Vẫn chưa kịp trở về Đông Cung, ta đã ngất lịm đi. Lúc tỉnh dậy, chỉ còn mỗi Ứng Tầm bên cạnh.

Chàng ấy thấy ta tỉnh lại liền gọi người chuẩn bị nước ấm, nhưng vẫn không quên nắm lấy tay ta nhìn chăm chú vào đôi mắt. Ta nhìn ra được trong ánh mắt chàng ấy thương ta.

Hai môi Ứng Tầm run rẩy, dưới mắt quầng thâm, khoé mắt ửng đỏ, dường như chàng ấy vừa khóc một trận.

Dáng vẻ như muốn nói với ta rất nhiều điều nhưng đến cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Nàng còn đau không?”

Ta lặng người nhìn chàng, nhìn chàng ấy nói ra lời an ủi ta.

“Chúng ta còn có thể có hài nhi nữa không?”

Lời vừa thốt ra khiến ta khóc không thành lời.

Hài nhi này của ta thật sự đã không còn.

Ta nắm chặt tay Ứng Tầm, vừa khóc vừa nói: “Là Hoàng Hậu, là Hoàng Hậu đã gi.ết hài nhi của chúng ta!”

Ứng Tầm không rơi nước mắt, đôi mắt mở to đến nỗi gân xanh cũng nổi đầy trên trán, những lời chàng thốt ra ấm áp vô cùng, “Nhĩ Yên, ta biết… Ta biết mà, ta sẽ không buông tha bà ta. Nhĩ Yên, nàng phải tin ta.”

Nỗi đau trong lòng khônag biết làm sao giải toả, nhưng khi nhìn thấy chàng ấy ta cũng đỡ đi phần nào. Ta nhìn vào tay chàng, chậm rãi nói: “Điện hạ, Tiểu Phúc Phúc đã đi rồi.”

(Còn tiếp)