Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 75: Dị Huyết [4]



4.

Karry thỏa mãn vươn đầu lưỡi liếm hai khỏa răng nanh dính máu, kéo tấm chăn phủ lên người đang ngủ trên giường, vuốt ve mái tóc cậu vài cái rồi mới buông tay đi đến cửa sổ. Từ mặt kính trong suốt có thể trông thấy điểm sáng rực rỡ phá lệ chói mắt ở phía tây pháo đài, nơi mà bầu trời bị nhuộm thành màu đen của khói lửa, cây cối tầng tầng lớp lớp rung chuyển liên tục, vươn những bàn tay xù xì gai góc lên cao, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm đốm sáng kia xuống đất nâu, hòa lẫn trong sắc đỏ diễm lệ ngang tàng.

Gia tộc Dandelion, kẻ đã từng chiếm vị thế người đứng đầu trong ngũ đại gia tộc quỷ hút máu, lúc này cũng chỉ còn lại mảnh thi thể rải rác không nguyên vẹn, đền đài lầu các đều trở thành cát bụi rơi xuống làm mộ phần cho kẻ chết đi.

Dưới lòng đất một trận xôn xao, đội quân thi cốt rùng rùng đội mồ đứng dậy, có kẻ xương xẩu răng rắc, trong hốc mắt tối om của khô lâu lóe lên thứ ánh sáng xanh lục chỉ có ở thế giới bên kia, có kẻ toàn thân thối rữa, tay chân khô quắt dính vào cơ thể đang phân hủy, trên mái tóc xơ xác dính đầy máu khô chứa một đàn bọ ăn xác lúc nhúc tới lui, cũng có kẻ giương đôi cánh chắp vá không hoàn hảo bay lên không trung, nhe hàm răng lởm chởm sắc nhọn rít lên một tiếng thống khoái...Bọn họ, hoặc bò, hoặc đi, hoặc bay trên bầu trời, đều có chung một ý niệm tuyệt đối: phải đòi lại tất cả những gì họ mất đi, thân bằng quyến thuộc, tài phú quyền lực, kể cả mạng sống cũng nhất quyết "nợ máu trả bằng máu". Khổng Tước vẫn được coi là kẻ đã kinh qua nhiều trận chiến gia tộc, lúc này nhìn thấy quân đoàn thây ma cũng không tránh khỏi khiếp sợ, thầm nghĩ Karry bày ra cục diện phỏng tay như vậy, quả thật là muốn diệt sạch toàn bộ quỷ hút máu trên thế giới này.

Chỉ còn gia tộc Wampire, chắc hẳn hắn cũng sẽ không nhân nhượng mà tiến lên chứ hả?

"Được rồi, đêm nay là bữa tiệc cuồng hoan của những kẻ hồi sinh." Victory cười tủm tỉm, giương mười cái vuốt đầy tranh biếm họa thao túng thây ma xếp thành hàng ngũ, co dãn đôi cánh linh hoạt: "Hãy tận tình thưởng thức con mồi của mọi người, dưới quyền năng của đấng dị huyết tối cao, không một sức mạnh siêu nhiên nào có thể ngăn chặn chúng ta vui đùa!!"

Nhóm thi cốt khua xương xóc loạn xạ, đám thây ma phát ra âm thanh khằng khặc phấn khích, cùng với những dị huyết bị nguyền rủa chết đi - họ tiến về phía khu vực sinh sống của quỷ hút máu, dật dờ chậm chạp nhưng lại hừng hực một loại khí phách ương ngạnh ngoan cố, khiến cho Khổng Tước sinh ra một loại ảo giác: chỉ khi gϊếŧ chết toàn bộ quỷ hút máu, họ mới có thể yên tâm nằm lại lòng đất lần nữa.

"Sau khi tôi thiêu cháy Thomas gia tộc, vẫn còn những tên tép riu sống sót." Victory bào bào móng tay, cười tươi rói: "Anh có muốn..."

Khổng Tước sửng sốt, nắm tay siết chặt, đột nhiên sấn tới kéo Victory bay đi.

Victory chớp chớp mắt ngẩn ra: "?"

"Tôi cần cậu đưa đến nơi chúng trốn." Khổng Tước ho khan một tiếng: "Tôi muốn cùng cậu thủ tiêu sạch sẽ."

"Được thôi."

Bầu trời bị mây mù che lấp, trong bóng tối u ám mà quỷ hút máu cực kỳ yêu thích, những kẻ từng bị coi là con mồi chậm rãi tiếp cận thôn làng, tiếng hét đầu tiên đánh thức nhóm quỷ hút máu sống trong rừng sâu, gọi tỉnh người tự xưng là huyết thống cao quý.

Karry diện vô biểu tình nhìn quỷ hút máu dần dần bị thây ma cắn nuốt, theo bản năng sờ lên cổ. Victory xuất hiện trước cửa sổ phòng Roy, vẫn giữ bộ dạng nửa người nửa dơi phần phật đập cánh: "Chủ nhân, tất cả đã sẵn sàng."

"Được."

Cửa sổ xoạch một tiếng mở toang, Karry đứng trên bệ cửa, từ phía sau lưng vươn ra hai đôi cánh lớn đen ngòm bay lên bầu trời, đôi mắt bảo thạch đỏ như máu nhìn chằm chằm cảnh tượng chết chóc dưới chân.

"Chúng ta..." Hắn nhếch môi, lần đầu tiên nở nụ cười lạnh lùng hài lòng: "Huyết tẩy quỷ hút máu."

Karry biến mất trong bóng đêm, cửa sổ cũng tự động đóng lại.

Tấm chăn trên giường thình lình động đậy, Roy mở to mắt, không có bộ dáng của người vừa tỉnh ngủ. Cậu bước xuống giường, đứng đối diện với chiếc đầu lâu Lời nguyền Anathema, trên gương mặt non nớt không có chút cảm xúc. Rút lưỡi kiếm vẫn đặt trên tường, Roy cắt một vết lên ngón tay, giọt máu tươi mới thơm lừng rơi xuống đầu lâu. Ánh sáng bạc từng chút một bừng lên, từ trong hốc mắt vươn ra hai luồng sáng đỏ au, bao bọc quanh thân người xícɦ ɭõa của Roy.

Lời nguyền Anathema thứ một nghìn, chính thức khởi động.

"Cậu chủ." Một người đàn ông đẩy cửa tiến vào, cúi đầu thật thấp xuống đất, dường như không trông thấy thiếu niên bị gói trọn trong quầng sáng đỏ, chỉ tận lực thực hiện chức trách: "Baroque, Dracula, Thomas, Dandelion đều thất bại."

Nếu có ai nhìn thấy dung mạo của gã, chắc chắn sẽ bị dọa cho ngất xỉu, bởi vì người này là tay sai đắc lực nhất của Thomas gia chủ đã chết từ ngày hôm qua, cũng chính là kẻ đã mang chiếc đầu lâu Anathema đến gặp Victory.

"Một lũ vô dụng." Roy lạnh lùng cười, khẽ sờ lên giọt máu còn dính trên đầu lâu, khuôn mặt tinh xảo hiện lên vẻ oán độc thâm trầm: "Cứ để bọn chúng khai vị cho đám quỷ đói đó đi, dù sao trong mắt ta, chỉ có gia tộc Wampire mới xứng đáng trở thành người có quyền lực cao nhất."

Thomas khom lưng nhắm mắt, tiếng gió ù ù như lốc xoáy dội đến bên tai, mành cửa bị gió tốc lên, đợi tới khi nó bình yên lặng xuống, người trong phòng đã biến thành một thiếu niên thanh lệ lãnh khốc, hắc vụ màu đen không ngừng chuyển động xung quanh người cậu. Thiếu niên cử động cặp cánh dơi xám trắng, mái tóc dài màu bạch kim lay động nhè nhẹ, đôi mắt dựng thẳng như đồng tử mèo phản quang thứ ánh sáng kim sắc chói lóa.

"Người thừa kế huyết thống thuần khiết đời thứ một trăm năm mươi bảy của gia tộc Wampire, ta, nguyền rủa kẻ đang tàn sát đồng loại quỷ hút máu của ta. Ta muốn hắn một lần nữa trở lại lăng mộ, một lần nữa biến mất trong thế giới của quỷ hút máu, một lần nữa làm kẻ thất thế chỉ có thể trốn tránh trong màn đêm hắc ám!!!"

Đầu lâu Anathema bùng lên ngọn lửa xanh dữ dội, cột sáng như mũi dao chĩa thẳng lên trời, lốc xoáy vần vũ cuồn cuộn mây đen quây quần trên pháo đài của gia tộc Wampire, nhưng không một ai phát hiện. Bọn họ tựa hồ đã bị chuốc say, nghiêng trái ngã phải ngủ trên sàn nhà, ngay cả động tĩnh chém gϊếŧ bên ngoài cũng không phát hiện.

Karry cầm thanh kiếm dài bén nhọn đâm xuyên qua trái tim của một tên quỷ hút máu, ma thuật đang bao bọc lấy hắn đột nhiên đình chỉ, không khí quanh hắn bắt đầu tụ thành từng tia nhỏ, như dây trói siết chặt Karry kìm chế hành động của hắn.

"Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?!"

Victory chém rơi cánh tay một kẻ có ý đồ đánh lén, vừa mới bước đến gần Karry lập tức bị dội văng ra, lảo đảo chống kiếm xuống đất mới đứng vững. Karry nhíu mày tựa hồ đã phát hiện ra phương hướng phát sinh dị biến, phá tung xiềng xích vô hình, cất cánh phóng vút đến cửa phòng Roy. Hắn càng tiến tới gần địa phương kia, trong đầu càng vang lên âm thanh rống rít không ngừng, cố gắng ngăn hắn không nên bay về phía trước.

Sương đêm cùng gió lạnh thổi tung mái tóc của người đứng trên bệ cửa sổ, Karry dừng lại, lẳng lặng nhìn thiếu niên tóc ngân bạch đối diện chính mình.

"Dị huyết." Roy lãnh đạm thốt ra: "Ngươi là dị huyết."

Cậu giơ lên chiếc đầu lâu liên tục tỏa ra sức mạnh ràng buộc Karry, cười như không cười: "Lời nguyền Anathema đối với bất kỳ ai cũng có tác dụng, ngay cả khi ngươi là dị huyết đã khiến ngũ đại gia tộc gió tanh mưa máu trong suốt thế chiến, cũng không thoát khỏi quyền năng của nó."

Roy kéo căng dây cung, nhắm thẳng hướng lồng ngực trái của Karry, âm u nói: "Hiện giờ chỉ cần một mũi tên của ta, ngươi cũng sẽ chết."

Karry rũ mi mắt, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì, mãi đến khi mũi tên xé gió vút tới hắn cũng không tránh né, chỉ thản nhiên tiếp nhận một cơn đau cắm phập vào da thịt, lan san toàn thân, chui vào lục phủ ngũ tạng, chậm rãi ăn mòn.

"Vì sao?" Hắn nghe thấy tiếng mình khàn đặc, không nghe được hờn giận. Roy mỉm cười, cao cao tại thương thu cung về: "Vì ta là quỷ hút máu. Ngươi gϊếŧ quỷ hút máu, thì chính là kẻ thù của ta. Huống hồ...Ngươi là dị huyết, là dị tộc, không được phép xuất hiện trên thế giới này."

"Ngươi có biết tại sao ta nhẫn nhịn lâu như vậy, chọn thời điểm này ra tay hay không?" Roy bay đến gần hắn, dùng đôi mắt kim sắc lạ lẫm quan sát thần sắc bình tĩnh của Karry, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi một cái: "Muốn mượn tay ngươi tiêu diệt tứ đại gia tộc, để Wampire độc bá thiên hạ, khi đó, ta sẽ dùng quyền năng của mình ngồi lên chiếc ghế gia chủ kia, trở thành kẻ thống trị quỷ hút máu."

"Ta cũng có thể cho ngươi chiếc ghế đó."

"Không giống." Cậu lắc lắc ngón tay: "Ngươi vĩnh viễn cũng không có tư cách đứng bên cạnh ta."

"Sau khi giam cầm ngươi, cái tên Roy Wampire sẽ là huyền thoại của tân thế giới, tất cả mọi người đều phải sùng bái ta, thần phục ta, quỳ rạp dưới chân ta cầu xin sự thương xót của ta. Khi ấy ta là thần, mà thần là tồn tại duy nhất." Roy ngông cuồng cười lớn, siết chặt Anathema trong tay giơ lên cao, luồng sáng màu xanh lục quỷ dị dùng tốc độ kinh hoàng xuyên qua lồng ngực Karry, gào thét phát ra âm thanh rin rít ghê rợn: "Cho nên, ngươi phải chết!!!!"

"Chủ nhân!!"

Victory kịp thời đỡ lấy thân người lung lay ngã đổ của Karry, nhìn thấy lỗ đen sâu hoắm trên người hắn, suýt chút nữa trợn trắng mắt, vội vàng vẫy tay mang theo Khổng Tước đào tẩu.

...

Tin tức dị huyết trở lại bị phong tỏa, số quỷ hút máu chết vì quân đoàn thây ma cũng biến mất không tung tích, ngũ đại gia tộc chỉ còn lại một, ranh giới của quỷ hút máu vì vậy mà thu hẹp đáng kể.

Một tháng sau đó, mọi việc lại trở về tuần hoàn vô hạn, trôi theo quỹ đạo thế giới, tựa hồ những chuyện phát sinh trong thời gian qua chỉ là một hồi tranh đấu qua lại, thắng giả vi vương, mặc kệ tổn thất đánh đổi bằng máu hay nước mắt, bọn họ đều phải tự đứng lên.

Gia chủ trẻ tuổi của nhà Wampire hiện giờ đang đứng trong đại sảnh, ánh mắt tĩnh lặng lơ đãng nhìn bầu trời, cánh tay buông thõng sau lưng, tác phong vừa nghiêm túc chững chạc lại pha đôi phần lười nhác, khiến người ta sinh ra vài phần nghi hoặc khó hiểu. Trong lúc tình hình rối loạn nhất, là người này một tay vực dậy tinh thần của quỷ hút máu trong gia tộc, mạnh mẽ cơ trí đưa ra hàng loạt các chính sách tối ưu, dễ dàng chiếm được cảm tình của các trưởng lão. Ai có thể nghĩ được một cậu bé trước kia luôn bị khinh thường chế nhạo, miệt thị coi rẻ, lại có thể dũng cảm nhìn thẳng vào hiện thực, bỏ qua sự sợ hãi thấp hèn mà thành công trở thành gia chủ tộc Wampire.

Chỉ có Frank luôn không công nhận tài năng của Roy, cho đến giờ ông ta vẫn chẳng chịu đưa cho cậu chìa khóa thư phòng. Nhà Wampire sử dụng rất nhiều cấm chế không cho phép quỷ hút máu bước vào một địa điểm nào đó, nếu không có sự đồng ý của trưởng bối, cố gắng xâm nhập vào thư phòng chỉ tổ hại đến cơ thể, ngay cả Roy cũng không ngoại lệ.

Thomas tiến vào phòng, quỳ một gối xuống nâng lên mảnh kim loại trong tay: "Chủ nhân, đã tìm thấy chìa khóa thư phòng."

Có lẽ khoảng nửa canh giờ nữa, đám người kia mới phát hiện Frank bị gϊếŧ chết.

"Lui ra."

Chìa khóa trong tay Thomas chậm rãi bay lên, gã lập tức bước ra ngoài. Roy đi xuyên qua hàng lang dài ngoẵng, đến trước cửa thư phòng, đứng lặng một lúc mới mở được cánh cửa nặng nề bụi bặm. Bên trong chứa hàng trăm đầu sách về quỷ hút máu, nơi nơi đều là di vật cổ truyền cùng vũ khí mà các tiền nhân đời trước lưu lại, tuy bị phủ bụi nhưng lại không đánh mất giá trị chân thật.

Roy dừng lại trước một quyển sách đang đọc dở, khẽ vuốt ve trang bìa màu đỏ tươi của nó, ánh mắt chăm chú nhìn những ký tự latin ghép thành một cái tên - đã đeo bám cậu từ khi Roy còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

[Divergent.]