Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 53: Sự Bảo Vệ Chắc Chắn Từ Phía Sau



"Tiền tôi có mang theo đây nhưng loại người như bà không xứng với nó!"

Lời nói của cô vang lên khiến bà Nhung sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn chiếc vali trên tay của Vĩnh Hải đang đứng phía sau lưng cô, bà ta bật cười lớn rồi lên tiếng.

"Xem ra có người đi cùng mày gan hơn nhiều rồi nhỉ?"

Lưu Triều Hân im lặng không lên tiếng, nhìn bà ta chỉ đến đây một mình mà không có tên cha dượng kia khiến cô thấy có hơi kỳ lạ, lần trước đã xảy ra ẩu đả thì chắc chắn lần này ông ta phải đến, con người của ông ta cô biết rất rõ.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, bà Nhung vẫn rất điềm đạm mà không hề tỏ ra mất kiên nhẫn với cô, phía sau bà ta còn có một thế lực lớn chống lưng cho những hành động này thì vì cái gì bà ta phải vội vàng chứ.

Nhưng không để thời gian trôi qua trong lãng phí, Lưu Triều Hân xua tay ra lệnh cho Vĩnh Hải lùi xuống rồi một mình đi đến trước mặt bà ta, khoảng cách giữa hai người là rất gần.

Nhìn người phụ nữ trước mặt mà lòng cô không ngừng nóng lên, cuộc đời cô xảy ra bao nhiêu sóng gió cũng do một mình bà ta gây ra, cơn giận đang được cô kìm nén trong lòng, cô chậm rãi lên tiếng.

"Những bức ảnh đó tại sao lại xuất hiện trên mạng xã hội, bà đang làm trái với quy định ban đầu đó!"

Lời nói của cô cất lên thì lúc này bà ta mới biết lý do tại sao cô mang một vẻ mặt lạnh lùng đến đây, khoé môi cong lên một đường cong rồi lên tiếng đáp lời.

"Mày quên tao nói gì rồi sao? Tao sẽ khiến cho cuộc đời mày nổi giông gió mà, tiền của mày đưa cho tao vẫn chưa đủ để tao giữ lại lời hứa đó. Huống hồ mày còn là một đứa làm gái!"

Đôi mắt cô trợn tròn khi nghe thấy những lời bà ta nói, bàn tay không tự chủ mà vươn lên giáng xuống gò má bà ta một bạt tai, cái tát với lực rất mạnh khiến Vĩnh Hải đứng từ xa cũng có thể nghe thấy được.

"Phu nhân.."

Môi cậu mấp máy, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô đánh người nơi công cộng lại còn phát ra âm thanh rất to, không cần phải nhìn kết quả cậu ta cũng biết gò má của người phụ nữ kia sẽ như thế nào.

Bà Nhung chỉ cô tát thì tức giận, một tay ôm mặt tay còn lại thì giơ lên định tát trả cho cô một cái nhưng cánh tay chỉ vừa mới hạ xuống được một chút thì đã bị cô chụp lại, cổ tay bị nắm chặt đến không thể rút ra.

Bà ta nghiến răng vì đau mà nhìn cô.

"Con điên này, mày buông tay tao ra!"



"Tôi nói cho bà biết, việc bà làm trái với thỏa thuận ban đầu đã khiến tôi thấy rất bực bội, nếu bà còn không mau thu hồi lại mọi thứ thì đừng trách tại sao tôi vô tình với bà!"

Lưu Triều Hân lúc trước chỉ vì người ba đã mất mà nhịn nhục với bà ta nhưng kể từ sau ngày hôm đó, cô đã không còn muốn nhẫn nhịn thêm một lần nào nữa.

Cuộc đời của cô phải xoá sạch mọi thứ về bà ta và chính cô phải vùng lên, cô không yếu đuối mà để người khác bắt nạt mà cũng vì muốn ba ở nơi suối vàng được thanh thản, nhưng bây giờ cô đã không thể chịu đựng được nữa.

Cái tát là thứ nhẹ nhàng nhất cô làm với bà ta, cơn tức giận trong lòng không chỉ dừng lại ở một cái tát mà cô còn muốn nhiều hơn thế nữa kìa.

"Mày nghĩ lời mày là tiên à mà tao phải nghe theo? Mày nên nhớ kỹ trong đầu rằng vai vế tao cao hơn mày nhiều đó, ba mày sẽ như thế nào khi thấy mày tát tao?"

"Ba tôi chết rồi, bà đừng nhắc đến người đã khuất nữa. Chuyện của tôi và bà nên tiếp tục giải quyết đi, đừng đánh trống lảng nữa!"

Cô không muốn day dưa với bà ta quá lâu, thời gian cô dành cho gia đình còn không hết thì thấy đâu ra thời gian để lãng phí với bà ta, bàn tay nhanh chóng hất cánh tay bà ta đi rồi lên tiếng nói thêm.

"Ngày hôm nay tôi gặp bà là để nói rõ về chuyện những bức ảnh, tại sao nó lại xuất hiện trên mạng xã hội như vậy? Rõ ràng bà đã nói sẽ kết thúc chuyện này sau khi nhận được 500 triệu vậy mà bà lại nói dối mà đăng lên, bà đúng là lòng tham vô đáy mà!"

Nghe Lưu Triều Hân nhắc đến những bức ảnh kia bà ta cười lớn, chẳng phải vì số tiền mà Bách Nhiên đưa cho bà ta gấp mấy lần số tiền mà cô đưa hay sao, tiền đối với bà ta chưa bao giờ là đủ cả.

Ai có nhiều tiền thì người đó có quyền. Nhưng cũng nhờ những bức ảnh mà bà ta lén chụp lại từ cô mà bà ta đã kiếm được bộn tiền từ nó khiến trong lòng bà ta rất vui sướng.

Và không để cô phải chờ đợi câu trả lời lâu, bà ta chậm rãi lên tiếng.

"Tao nói cho mày biết, ở cái xã hội này đừng nên tin ai quá nhiều, tiền đối với tao không bao nhiêu là đủ cả vì vậy ai đưa tao nhiều tiền thì những bức ảnh đó thuộc về người đó. Mày cũng chỉ giống mẹ mày mà thôi, chung một dòng máu làm gái!"

"Vậy sao? Tiền đối với bà như tiên như thánh nhỉ, vậy chắc người phía sau lưng bà cũng là một người rất giàu có. Tôi không cần biết người đó là ai nhưng chuyện của tôi và bà, tôi chỉ biết một mình bà mà thôi thì mọi trách nhiệm hôm nay bà phải gánh chịu hết thảy! Tôi cũng đã nói rồi, đừng trách tôi vô tình với bà!"

Lưu Triều Hân đã quá quen với lời khinh bỉ và moi móc chuyện cũ ra để chọc tức cô nên cô không lấy làm lạ, mỗi một con đường đều có giới hạn của riêng mình và từ khi nhìn thấy những bức ảnh đó, bà ta chính thức chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.

Nhưng trái lại lời hăm he của cô, bà Nhung lại vô cùng bình thản mà lùi lại phía sau hai bước, vỗ nhẹ bàn tay hai tiếng thì từ phía sau xuất hiện hai người đàn ông thân hình to lớn gấp đôi cô, cơ bắp phía sau lớp áo cũng căng lên đến hãi người.



Vĩnh Hải thấy tình hình đã chuyển hướng, cậu ta nhanh chóng đi đến kéo cô về phía sau, một mình cậu ta đứng đối mặt với hai người đàn ông cao bằng mình.

"Tôi kêu cậu đứng yên rồi kia mà?"

Lưu Triều Hân ở phía sau lưng cậu lên tiếng, chuyện của cô thì hãy để cô một mình giải quyết, cô không muốn ai phải dính líu vào câu chuyện này nhưng có lẽ Vĩnh Hải lại không nghĩ giống như vậy.

Nhìn thấy Lưu Triều Hân bị hai người đàn ông kia áp đảo, phận làm đàn em thì sao cậu ta có thể đứng yên nhìn phu nhân của mình rơi vào thế yếu và với tính cách của cậu ta, cậu ta không cho phép ai khác hơn mình.

"Chuyện của phụ nữ tôi không xen vào như lời phu nhân đã ra lệnh nhưng để cô đối mặt với hai người này thì người làm đàn em như tôi thật hổ thẹn, tôi sẽ không để họ đụng vào phu nhân đâu!"

Lời tuyên bố của Vĩnh Hải khiến hai người kia bật cười, với một mình cậu ta thì làm sao đấu lại hai người bọn họ kia chứ, từ cơ bắp đến số lượng hai người họ đều hơn cậu thì dĩ nhiên phần thắng cũng sẽ thuộc về họ.

Lưu Triều Hân nghe vậy thì im lặng, cô cũng đã không còn lời nào để nói với Vĩnh Hải nữa, nhìn bà Nhung đứng phía sau đắc ý mà lòng cô thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không thể tự một mình vượt qua hai người 'khủng lổ" này được mà cô chỉ có thể đồng ý đứng phía sau Vĩnh Hải mà thôi.

Trái lại với tâm thế khó chịu và bất an của cô thì Vĩnh Hải lại vô cùng thích thú và hào hứng trước hai đối thủ tầm cỡ mặc cho số lượng cậu đang không thể hơn họ nhưng người ta đã từng nói 'càng đông lại càng vui' và với một người được nằm trong những cánh tay đắc lực của Lý Cao Minh.

Vĩnh Hải không việc gì phải sợ hãi trước những đối thủ này, không khí giữa đôi bên bắt đầu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, sự đắc ý của bà Nhung cũng hiện rõ trên khuôn mặt.

Bà ta hài lòng trước tình cảnh hiện tại mà không nhanh không chậm lên tiếng ra lệnh cho hai người đàn ông kia.

"Được rồi, cuộc hẹn đến đây là kết thúc và cũng đã đến lúc 'dọn dẹp mớ rác thải' này rồi, tôi để lại mọi thứ cho hai người giải quyết đó!"

Nói rồi, bà ta xoay người bước đi đầy tự tin mà không lo lắng chuyện gì. Lưu Triều Hân nghe vậy liền không cam tâm, cô nhanh chóng bước lên để đi đến chỗ bà

Nhung thì một cánh tay đầy cơ bắp chặn trước mặt cô khiến bước chân của cô đang đi cũng khựng lại.

"Đi đâu vậy, tôi cho phép cô đi sao?"

Cô nghe thấy vậy liền nhíu mày, nhìn dáng vẻ của bà ta cô không thể nào để cơ hội này vụt mất đơn giản như thế được.

"Cánh tay chứ không phải cánh cửa, đừng tùy tiện mang nó ra chặn đường phu nhân nhà chúng tôi. Người mà hai người nên cảnh giác là tôi chứ không phải cô ấy!""
— QUẢNG CÁO —