Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 8: Lão Đại



Ở khu bãi rác này có ba vị lão đại, người thần bí nhất chính là thủ lĩnh của Kẻ Cắp, trước nay chưa từng có ai gặp qua hắn, thậm chí có người này tồn tại hay không cũng không ai rõ.

Tiếp theo là người nổi tiếng nhất khu bãi rác, Phương Nguyệt, lão bản của Buôn Hàng, nàng ta nổi tiếng tới mức người của phương bắc cũng nghe tới câu nói tự phụ của nàng ta "Thứ ngươi có ta cũng có, thứ ngươi không có thì ta có thể bán cho ngươi".

Còn lão đại của đám ăn mày lại khiến người ta buồn nôn, hắn làm đủ chuyện kinh tởm lên đám trẻ con, khiến chúng tàn tật, điên dại chỉ vì để tăng thêm vài đồng xin ăn mỗi ngày, hắn tàn nhẫn, độc ác là vậy nhưng trời xanh không những không trừng phạt hắn mà lại ưu ái cho hắn một người em vô địch, bảo vệ hắn trước mọi kẻ thù và hơn hết là chẳng ai biết con rắn độc này đang chui róc ở xó xỉnh nào dưới lòng đất của bãi rác.

Dưới bãi rác có một mê cung đường hầm rắc rối và bất tận, không rõ kẻ nào đào nó và nó tồn tại từ bao giờ, đó là lãnh địa của đám ăn mày nhưng chính bọn chúng cũng không dám xuống những tầng sâu hơn bên dưới.

---

Trần Định bị tên bốn tay xách đi qua rất nhiều hành lang, mở rất nhiều cánh cửa, Trần Định thấy nơi này rất rộng lớn và đều sạch sẽ, khác một trời một vực với bãi rác phía trên, thậm chí cậu còn ngửi được thứ mùi thơm kì lạ rất quen mà cậu không nhớ ra.

Chẳng thể hiểu nổi làm thế nào mà bọn họ có thể đào và xây dựng được một công trình phức tạp đến vậy dưới lòng đất này, thứ này rộng tới đâu cơ chứ, xây dựng những hành lang chằng chịt này mất tới bao lâu?

Những hành lang mà Trần Định đi qua đều có một vài căn phòng có cửa sắt, từ những căn phòng đó phát ra đủ loại âm thanh, có tiếng gào rú, có tiếng va đập mạnh, cũng có thứ tiếng như tim đập, ...nhưng tên bốn tay không dừng lại một chút nào, hắn cứ thế mà đi qua, giống như đã quá quen thuộc với những âm thanh này.

Cuối cùng tên bốn tay cũng dừng lại, hắn đẩy một cánh cửa sắt ra rồi vất Trần Định vào, từ đầu đến cuối không nói câu nào, Trần Định nhìn xung quanh, chợt rùng mình, lúc này cậu cũng nhận ra cái mùi thơm kì dị quen thuộc cậu vẫn ngửi nãy giờ là gì, mùi formaldehyde, chất ướp xác.

Đây là nơi quái quỷ nào vậy, khắp căn phòng đều là những chiếc tủ chứa đầy lọ thủy tinh, mỗi chiếc lọ đều chứa một vài bộ phận kì quái, có thứ giống như ngón tay người nhưng lại có những chiếc rễ đang ngoe nguẩy, có con mắt hai đồng tử khác màu, cũng có cả một trái tim đang đập, Trần Định cố gắng ngăn cản cảm giác ghê tởm đang dâng lên tận cổ họng của cậu.

Tên bốn tay thấy cậu choáng váng liền đẩy cậu đi tiếp, hóa ra đằng sau những chiếc kệ còn có những thứ kinh tởm hơn thế, nơi đây trông như một phòng phẫu thuật, dù không nhìn được những thiết bị hiện đại như ở thế giới cũ nhưng không khó để nhận ra.

Lúc này trong phòng đang diễn ra một cuộc phẫu thuật, một kẻ keo kính, chiếc kính rất dày và to một cách kì quái, phản chiếu ánh sáng che đi đôi mắt của hắn khiến Trần Định nhìn không rõ khuôn mặt của kẻ này, hắn mặc bộ quần áo bảo hộ đã đầy máu bắn lên, kẻ này đang say mê lục lọi khoang bụng của người nằm trên bàn mổ, thỉnh thoảng lại có một tia máu bắn lên mặt hắn nhưng kẻ này chẳng buồn để ý, thậm chí còn nhếch miệng cười.

Trần Định không nhìn thấy người nằm trên bàn mổ nhưng từ sự rung động của chiếc khăn đang chùm lên người đó thì có lẽ người này còn tỉnh táo, thậm chí còn không được giảm đau.

Lúc này, tên đeo kính cũng nhận ra sự có mặt của Trần Định, hắn ngẩng đầu lên, nói:

- Đưa tên nhóc đó lên bàn bên kia.

Sau đó tiếp tục công việc lục lọi gì đó trong khoang bụng đỏ lòm toàn máu, Trần Định dù sao cũng chỉ là người thường, có tự tin, bình tĩnh đến mấy thấy cảnh này cũng theo bản năng mà run lên, liên tục thúc dục Thẩm Ung nhanh lên.

Trần Định cũng đã quyết định nếu chút nữa tên đeo kính kia cũng muốn mổ xẻ cậu thì cậu sẽ thoát khỏi cơ thể này, rồi để Hải Tam ngủ say không tỉnh lại cho đến khi được Thẩm Ung cứu.

Sau khi Trần Định bị tên bốn tay trói chặt trên chiếc giường phẫu thuật bên cạnh, đột nhiên tên "bệnh nhân" đang bị mổ xẻ kia dãy dụa điên cuồng, sức mạnh này không giống như một người vừa bị mổ toang cơ thể, "nó" dãy dụa khiến máu bắn ra tứ tung khắp căn phòng, cũng bắn không ít lên người Trần Định.

Không để "nó" tiếp tục điên cuồng, tên bốn tay lập tức tiến đến che chắn trước kẻ đeo kính, hai cánh tay lực lưỡng lông lá liền túm lấy cả chiếc giường nhấc lên.
Sau đó, hắn BẺ ĐÔI chiếc giường, bao gồm cả "thứ" đang nằm trên đó.

Dù đã bị chia làm đôi nhưng "thứ" đó vẫn không ngừng lại, phần thân trên vẫn chống cự điên cuồng, tên bốn tay thấy vậy liền dùng hai tay bình thường còn lại túm lấy phần đầu của "thứ" đó rồi giật mạnh khiến nó đứt lìa.

Dù thế "thứ" này vẫn sống, phần đầu của nó tiếp tục dãy dụa tuột khỏi tay của hắn.

Chiếc đầu rơi xuống đất,lăn tới gần chiếc giường của Trần Định, lúc này cậu mới nhìn ra "thứ" này là gì, nó là đầu của một đứa trẻ nhưng một nửa gương mặt đã bị thứ gì đó cắn nhăm nhở mất một nửa, không chỉ vậy nơi vết cắn còn lúc nhúc đầy những con dòi trắng, miệng của "thứ" này bị khâu lại khiến nó không phát ra tiếng nhưng nhìn sự căng phồng của vùng da quanh miệng, có thể tưởng tượng nếu mở miệng thì nó có thể gào thét kinh khủng tới mức nào.

Trần Định cố ngăn cơn buồn nôn khi nhìn thấy cái đầu này, giả vờ như bản thân không có gì khác lạ, cậu không biết Hải Tam khi gặp trường hợp này sẽ tỏ ra thái độ như thế nào nhưng có lẽ cũng sẽ không quá hoảng loạn, Trần Định dựa vào thói quen của cơ thể này để làm ra quyết định tiếp tục giả vờ trấn tĩnh.

Tên đeo kính tiến đến cái đầu vẫn còn đang co giật, cầm lên rồi bỏ vào một lọ chứa đầy thứ chất màu xanh mà Trần Định nghĩ là chất ướp xác, sau khi đậy nắp thứ đó giãy dụa thêm một lúc rồi giống như chìm vào giấc ngủ, chầm chậm bất động, thế nhưng Trần Định vẫn thấy những con giòi trắng kia vẫn tiếp tục bò quanh phần thịt thối rữa.

- Tới lượt ngươi rồi Hải Tam à?

Kẻ đeo kính đặt chiếc lọ xuống rồi nhìn về phía Hải Tam cười nói, Trần Định giật thót, đây là giọng của nữ nhân, cậu ngạc nhiên vô cùng, lão đại của đám ăn mày, kẻ khiến mọi người sợ hãi lại là nữ nhân?

Thấy Hải Tam im lặng, nữ nhân đeo kính nói tiếp:

- Hay ta phải gọi ngươi bằng cái tên nào khác? Thứ bên trong thân xác Hải Tam kia?

Trần Định lúc này không giữ nổi bình tĩnh nữa, cậu hoảng hồn thực sự, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có người phát hiện ra bí mật của hệ thống, mình giả vờ theo phản xạ cơ thể Hải Tam cơ mà, dù sợ hãi vì bí mật bại lộ nhưng vậy cậu vẫn im lặng, vẫn cố giả vờ bản thân nghe không hiểu nữ nhân này muốn gì.

Nữ nhân tiến đến sát mặt Hải Tam, nhìn chăm chú vào con mắt phải của Hải Tam, giống như muốn nhìn thẳng vào linh hồn cậu, phía ngược lại, Trần Định chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên chiếc kính dày cộp kia mà thôi.

Đột nhiên nàng ta nhe răng nở một nụ cười, vì mặt hai người rất gần nhau nên Trần Định càng nhìn gương mặt của nàng ta càng khiến cậu ngơ ra, nàng ta có hàm răng nhọn nhưng đều tăm tắp, đôi môi mềm mại đỏ chót, làn da trắng bóc vẫn còn vương vài giọt máu, xương hàm nhỏ nhắn khiến cậu hình dung ra một mỹ nhân xinh đẹp một cách yêu dị.

"M* NÓ! Mình điên rồi" Cậu liên tục gào thét trong lòng rằng phải thật tỉnh táo.

"Mày phải tính táo lại Định ơi, nữ nhân này vừa là lão đại của đám ăn mày, lại còn là một tay đồ tể thích mổ xẻ, thậm chí những thứ quái dị dưới này cũng đều là cô ta làm ra, tỉnh tỉnh mau. Cô ta không phải mỹ nhân, là sát nhân, ác quỷ. Chạy mau, chạy về thân thể sơ sinh kia chờ Thẩm Ung thôi."

Nữ nhân giống như đã nhận ra điều gì đó:

- Nếu ngươi vẫn tiếp tục im lặng, ta đành phải dùng cách khác để chúng ta giao tiếp đó?

Nữ nhân nói xung liền rút ra một con dao, lắc lắc trước mặt Hải Tam.

Trần Định biết không thể giả vờ nữa, cậu muốn biết làm sao nàng ta biết mình không phải Hải Tam.

---

Sâu dưới lòng đất của kinh thành.

Có một nữ nhân quần áo đẫm máu, cô ta đang đong đưa con dao trước một đứa trẻ cỡ mười hai, mười ta tuổi, đứa trẻ này tàn tật, một bên mắt trái sụp xuống trống rỗng, mắt phải cũng ngơ ngác không có tiêu điểm.

Nhưng ngay khi nữ nhân này định đâm con dao vào con mắt phải vô hồn kia thì tròng mắt đó dịch chuyển, nhìn thẳng vào nàng ta.

Đôi mắt Hải Tam vô cùng bình tĩnh, không giống như một người đang là cá nằm trên thớt, với một giọng không nhiều cảm xúc cậu hỏi:

- Sao cô nhận ra ta không phải Hải Tam?

Nhận thấy đối phương đã thừa nhận mình không phải Hải Tam, nữ nhân tâm tình giống như trở nên rất vui vẻ:

- Ngươi ngụy trang rất tốt, rất giống tên ngốc Hải Tam thực sự, từ dáng đi khập khiễng, biểu cảm buồn bực hay sự im lặng vô hồn cũng không hề giả dối nhưng ngươi hiểu lầm mất một điều, và điều này khiến ngươi bại lộ.

Nữ nhân nói đến đây liền ngừng lại, tên bốn tay mang đến một chiếc ghế để cô ta ngồi xuống, sau đó không biết lấy từ đâu một tách trà nóng hổi dâng lên.

Hải Tam biết cô ta đang đợi cậu ra bài trước và cậu cũng muốn biết cô ta đã biết những gì, cậu hỏi:

- Cô muốn biết điều gì?

- Ngươi chiếm cơ thể Hải Tam từ lúc nào?

Hải Tam còn chưa kịp trả lời thì cô ta đã nhanh miệng chặn lời:

- Để ta đoán, có lẽ là từ lần thứ nhất Hải Tam đi xuống tầng hai ngươi đã phát hiện tên nhóc này đặc biệt hơn người nên tha chết cho nó, chỉ đánh gãy một chân trái, rồi chờ đến lần thứ hai nó xuống ngươi mới thay thế hắn trở lại. Đúng không?

Nghe thấy cô ta nói vậy, Hải Tam liền nghĩ: "Tầng hai? Lòng đất ư? Có gì dưới đó mà khiến cô ta hứng thú tới vậy? Nhưng hóa ra không phải cô ta đã biết chuyện của hệ thống, tốt nhất có lẽ là cứ hùa theo ý của cô ta."

Hải Tam đang định trả lời đúng vậy thì chợt rùng mình, lập tức đổi câu trả lời:

- Đúng là ta lấy thân xác này sau lần thứ hai hắn đi xuống lòng đất nhưng đả thương hắn không phải do ta làm.

"Mẹ nó, rõ ràng trong hồ sơ hệ thống giới thiệu về Hải Tam thì chân và mắt của cậu chính là bị đám ăn mày này gây ra."

Nữ nhân nghe vậy cũng không biểu cảm gì, lấy ngón tay đẩy kính lên rồi hỏi tiếp:

- Mục đích của ngươi khi chiếm dụng thân xác Hải Tam là gì?

Hải Tam cảm thấy cô ta biết khi nào cậu nói dối, liền cẩn thận trả lời:

- Ta muốn sống sót, nếu tiếp tục ở lại ta sẽ chết.

Cô ta lại một lần nữa đẩy mắt kính lên, nói:

- Điều duy nhất ngươi mắc lỗi khi đóng giả Hải Tam đó là ngươi hiểu sai sự trì độn của Hải Tam, nó là thực sự thiểu năng nhưng nó rất ham sống, một thói quen của nó là luôn tìm đường chạy trốn, nó có thể sống sót chạy khỏi đây hai lần đâu phải chỉ do may mắn, ấy vậy nhưng lần này ngươi lại thực sự quá đần độn, cứ thế mà đi tới tận đây. Ha ha, có lẽ không phải đần độn thật mà là ngươi quá tự tin, tự tin đến mức có thể an toàn rời khỏi đây.

Hải Tam than thở trong lòng, nàng ta lại nói:

- Chuyện gì đang diễn ra dưới đó? Sự bất ổn gần đây là gì?

Hải Tam im lặng một chút rồi nói:

- Không biết.

Động tác uống trà của nàng ta đột nhiên ngưng lại, nàng ta ngẩng lên, nhếch miệng cười nói:

- Ngươi có vẻ chưa rõ ràng lắm về ta, ngươi không phải là thứ duy nhất ta bắt được từ dưới đó, ta rất biết làm đau lũ các ngươi, thật may là lần này ta có thể được nghe tiếng nhân loại chứ không phải chỉ là tiếng gào rú vô nghĩa.

Hải Tam rùng mình, mồ hôi sau lưng rịn ra, cậu cảm thấy tiếp theo là những điều cậu không bao giờ muốn trải qua, người phụ nữ này thực sự điên rồ nhưng cậu vẫn nói:

- Ngươi cứ thử xem và ngươi hãy tin rằng cái giá ngươi phải trả sẽ đắt gấp bội phần.

Sắc mặt của Hải Tam không một chút thay đổi, bình tĩnh nhìn cô ta, cậu cũng không thích sự ngạo mạn của cô ta.

Nói xong, Trần Định lập tức gọi hệ thống:

- "Hệ thống, đưa ta thoát khỏi Hải Tam."

"Xin lỗi, ta sẽ bắt nàng ta trả giá gấp mười với mỗi thứ cô ta làm với thân xác này."

Lúc này một tấm bảng điện tử nảy lên trước mắt cậu:

- [Còn 9 tiếng nữa ngài mới có thể quay trở lại, chú ý mỗi lần điều khiển trực tiếp ngài cần chờ một ngày để có thể trở lại cơ thể cũ.]

Cơ mặt của Hải Tam liền cứng ngắc, ánh mắt lần đầu tiên có chút biến động.

---

Đại An sử lược

Chuyện lạ ghi lại

Khi xây dựng Hoàng Cung, các công nhân lúc đào móng cho những công trình đầu tiên liền phát hiện ra dưới lòng đất có vô số đường hầm ngầm, kéo dài bất tận khắp kinh đô.

Nhiều công tượng và người dân khi đi xuống những đường hầm đó đều mất tích hoặc hóa điên khi trở lại.

Trích Tinh Các giải thích đó là long mạch, nơi hội tụ quốc vận, người thường không được tự tiện xâm nhập, sau đó làm lễ trấn yểm, phong ấn mọi cửa hang dẫn xuống lòng đất.

Nhiều năm về sau, không ít cửa hang bị đào xuyên, các đường hầm được sử dụng như con đường con lậu, thế nhưng những vụ mất tích bí ẩn thường xuyên xảy ra khiến chính những tên tội phạm cũng không còn dám sử dụng chúng.

Dần dần, cửa hang trở thành bãi rác khổng lồ, chỉ còn những kẻ vô gia cư sử dụng đường hầm như một nơi che nắng mưa.

Triều Đình Đại An nhân hậu, chưa từng ngăn cấm những người này sử dụng những đường hầm này.