Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 5: Kinh Đô



Trần Định cảm thấy hệ thống thật siêu phàm, khi chuyển đổi giữa hai thân xác gần như không có cảm giác khác lạ gì, cậu cũng không cần làm quen hay thích ứng gì, giống như đây chính là thân thể ban đầu của cậu.

Ngay cả những cảm giác đau đớn, đói rét và cả thói quen cơ thể do tàn tật cũng cực kì hài hòa, giống như chính Trần Định đã trải qua và chịu đựng suốt nhiều năm.

Nói là hài hòa nhưng những cảm giác này chẳng thể nào dễ chịu, Trần Định cố gắng đứng lên vài lần nhưng đều thất bại, không phải do cơ thể này khó điều khiển mà vì cậu quá đói, đói tới mức chẳng còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa.

Vừa đói, vừa lạnh, những cơn đau liên tục châm chích, Trần Định cười khổ, chợt nghĩ chẳng biết Hải Tam làm sao mà chịu đựng những điều này lâu đến vậy, nếu là cậu, có lẽ cậu đã chẳng chịu nổi đời sống không bằng chết như thế này từ lâu.

Nằm đó một lúc lâu, Trần Định cuối cùng cũng đứng lên được, cậu bám vào vách tường, cà nhắc, cà nhắc từng bước chân để rời khỏi con hẻm bẩn thỉu này.

Trời đã sáng hơn một chút, cơn mưa rét mướt, dai dẳng cũng đã tạnh, mặt trời cuối cùng cũng chịu ló ra, khoảnh khắc ánh sáng chiếu xuống kinh thành cũng là lúc Trần Định lết ra khỏi con hẻm bẩn thỉu, tăm tối.

Trần Định cũng rất tò mò, tò mò về thế giới hiện tại cậu đang sống, dù chẳng kì vọng nó là một thế giới văn minh hiền hòa nhưng qua lời giới thiệu vắn tắt của hệ thống về Thẩm Ung, cậu biết thế giới này cũng muôn điều thú vị và kì diệu.

Nắng mặt trời làm kinh đô trở nên rực rỡ và tráng lệ, Trần Định tròn mắt ngạc nhiên trước sự giàu có của nơi này, nơi nơi đều là lầu son, các vàng.

Trước mặt cậu là con đường rất lớn, chẳng thua kém gì những con đường giao thông quốc lộ rộng mấy chục mét ở thế giới cũ, hai bên là đều là các ngôi nhà lớn, rất đẹp, sử dụng ngói men lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Không chỉ to đẹp, chúng còn muôn hình muôn vẻ, màu sắc sặc sỡ, lối kiến trúc độc đáo vô cùng, chúng có cửa, có vách, có trụ nhà làm từ gỗ, chạm khắc tỉ mỉ, tinh xảo với phong cách giống phương Đông ở thế giới kia rõ ràng.

Tuy vậy nhưng phần mái lại hoàn toàn là một lối kiến trúc khác, mang phong cách hiện đại hơn rất nhiều, có những vật liệu phát sáng mà Trần Định chẳng phân biệt nổi.

Dù là một giáo viên lịch sử, từng không ít lần ngạc nhiên trước sự rực rỡ của các nền văn minh cổ, nhưng lần này cậu thực sự ngây ngất, lối kiến trúc này, cách sử dụng vật liệu cho thấy nơi đây thực sự rất giàu có hoặc ít nhất là khu vực của con đường này.

Xa hoa là hai chữ mà Trần Định gắn cho nơi này.

Trong lúc Trần Định còn ngây ngất trước vẻ đẹp hào nhoáng của Hội An thì đường xá đã dần dần đông đúc hơn, nhưng cửa tiệm hai bên đường cũng mở cửa đón khách, tiếng người cũng theo đó mà huyên náo.

Trần Định cũng muốn tiếp tục di chuyển sang nơi khác nhưng cậu quá đói rồi, mới rời tay khỏi bức tường, cơn đói khiến mắt cậu hoa lên, không còn chút sức lực nào, liền ngã nhào xuống lề đường, cú ngã không nặng lắm nhưng cũng làm cậu xây xẩm mặt mày chẳng đứng lên nổi nữa.

Cửa tiệm sau lưng Trần Định cũng đang mở cửa, người mở cửa là một tiểu nhị cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, cậu ta cũng nhìn thấy Trần Định ngã sấp ở trước cửa nhưng cũng chỉ nhìn vậy rồi quay đi, tiếp tục công việc của mình.

Trần Định lúc này nằm đó cũng đói tới mức không nghĩ ngợi nổi nữa, cậu còn đang nghĩ mặc kệ thân xác này nằm đây, còn cậu trở lại thân thể cũ, nhưng nghĩ lại thì dù có trở lại đó thì một cơn đói tương tự cũng đang chờ mình.

Lúc này, cậu nhóc tiểu nhị kia đang quét phần lề đường trước cửa tiệm, sau đó vừa cố tình không nhìn Trần Định, lại vừa dần dần tiến đến gần cậu, Trần Định cũng không rõ ràng tại sao tên nhóc này phải làm vậy.

Không nhanh không chậm, cuối cùng tên nhóc này cũng đến bên cạnh Trần Định, vừa quét quét vừa nói thật nhỏ chỉ đủ Trần Định nghe thấy:

- Đi mau, ta không giả vờ không thấy ngươi được nữa đâu.

Trần Định nghe vậy liền có chút ngạc nhiên, cậu hiểu được ngôn ngữ của tên nhóc này, có lẽ vì đang trong thân thể Hải Tam, sau đó là cười khổ, cậu cũng muốn di chuyển lắm chứ nhưng đừng nói đi lại, đứng lên lúc này cậu cũng chẳng làm được.

Thấy Trần Định không có vẻ gì là muốn đi, tên nhóc tiểu nhị cũng có chút gấp gáp kèm theo bực bội, vẫn nói nhỏ:

- Ngươi còn tiếp tục nấn ná, chút nữa người trong tiệm thấy ngươi, chắc chắn sẽ có một trận no đòn. Đi mau đi.

Còn chưa để Trần Định phản ứng, đột nhiên tên nhóc tiểu nhị liền lớn tiếng quát mắng:

- Tên ăn mày bẩn thỉu này dám nằm đây cản trở bọn ta buôn bán sao, đáng chết.

Thì ra, ở cửa tiệm lúc này có một tên béo đang đi ra, hắn thấy tên tiểu nhị lớn tiếng liền đứng đó xem xét, sau đó quay đầu gọi người:

- Người đâu, mau ra xử lí tên ăn mày ở trước cửa.

Tên nhóc tiểu nhị nghe vậy liền vội vàng lấy phần lông chổi đập vào người Trần Định, bụi bay toán loạn lên nhưng chẳng đau đớn mấy, tên nhóc vừa đập vừa mắng chửi Trần Định, những tên gia nhân vừa từ cửa tiệm bước ra thấy vậy cũng không vội tiến lên mà đứng sau lưng tên béo.

Trần Định cũng biết tên nhóc này đang giúp mình, đành cố gắng mà vừa bò vừa lết rời khỏi đó, nhưng bò được vài bước liền thấy tên nhóc kia đã chuyển ra đứng trước mặt mình, đập chổi vào đầu cậu, vừa đập vừa quát:

- Cút mau, tên ăn mày rách rưới này, ngươi định làm bẩn cả khu phố này sao?

Trần Định qua con mắt phải nhìn thấy phía mình định bò đi là cả dãy hàng quán đã mở cửa xong, thậm chí ngay cửa hiệu bên cạnh cũng đã có người cầm gậy nhìn cậu, cũng hiểu rằng tên nhóc tiểu nhị đang ám chỉ mình chỉ có cách bò ra giữa đường mà thôi.

Trần Định thấy rất tức giận, nơi này xa hoa, giàu có như vậy chẳng lẽ không ai có chút thương cảm với một đứa trẻ ăn mày sao?

Nuốt sự bực tức này vào trong, cậu cố gắng vừa lết, vừa bò ra giữa đường, vì di chuyển bằng đầu gối là chính nên cát sỏi làm rách da cậu, vết máu kéo dài trên mặt đường, người trên đường cũng chỉ ghé mắt nhìn một lần rồi thôi, giống như nhìn một con chó bị thương mà thôi.

Trần Định không chịu nổi mà gục ngã giữa đường, trước lúc sắp ngất đi, cậu liền cảm thấy có ai đó vừa nhấc bổng mình lên, có giọng nói bên cạnh:

- Mau mang tên ăn mày này vất đi.

---

Hội An có một luật: Nếu ngươi sơ ý đánh chết ăn mày hoặc kẻ cắp sẽ bị phạt tiền.

Nếu trước đây ăn mày hay kẻ cắp còn được coi là người, giết người thì đền mạng nhưng từ khi luật này được ban hành thì mọi chuyện thay đổi.

Ở Hội An, người có thể không phải người, còn thứ không phải người lại được yêu mến hơn xa con người.

Không khó để thấy những chú thú cưng được ăn ngon mặc ấm hơn xa những con người ở đây.

Đánh chết người mà chỉ cần nộp tiền, thứ pháp luật kì khôi này quả nhiên hiệu nghiệm

Chẳng bao lâu từ khi điều luật này được ban hành, đường phố Hội An gần như sạch bóng ăn mày, trộm cướp, còn kinh thành thì ngày càng nhiều kẻ giết người công khai.

Đằng sau những hào nhoáng nơi đây là biết bao những điều máu tanh, độc ác.